Ở phía bên này, nữa đêm nữa hôm, Hạ Nhạc Nghi cô cũng không biết có phải là do tác dụng phụ của ly sữa kia hay không, hay là do tác dụng phụ của thuốc mà bác sĩ Lưu đưa cho, mà làm hiện tại cổ họng của cô khô khốc đến khó tin.
Hạ Nhạc Nghi bị chính sự khô khốc ở cổ họng làm cho tỉnh giấc. Sau khi cô bất chợt tỉnh dậy, khó khăn lắm mới có thể mở mắt ra, thì chuyện khác lại xảy đến, cả môi của cô cũng nứt nẻ không ít.
Bên ngoài gió lạnh lùa vào qua khung cửa sổ, làm cho cả cơ thể không chăn không mền của cô trở nên lạnh đến rét run cả người. Lúc này thì Hạ Nhạc Nghi mới hiểu ra là bởi vì cái gì mà môi của cô lại trở nên nứt nẻ tới vậy.
Hạ Nhạc Nghi khó khăn ngồi dậy, cô thả chân nhẹ nhàng xuống tấm thảm lông được phủ cả một căn phòng. Mọi sự ấm áp trong căn phòng này đều là do tấm thảm này mang lại, nếu như ngày trước đó có ai đó không mang tấm thảm này đến đây thì cô thất sự sẽ bị lạnh chết mất.
Nhưng hiện tại vẫn xem như là rất may mắn, Hạ Nhạc Nghi khó khăn bước hẳn xuống giường.
Cô chậm chạp từ từ lấy chiếc chăn đang bị cô vứt ở một xó kia quấn quanh người, sau khi cảm giác an toàn tăng lên, Hạ Nhạc Nghi mới bắt đầu tiền lại gần cái khung cửa sổ đang bị mở tung ra kia.
Cô đi đến phải lấy hết can đảm, dũng khí trong thâm tâm mới có thể với tay ra khỏi chăn để kéo cửa sổ đóng chắc lại.
Hạ Nhạc Nghi sau khi đóng lại cánh cửa tử thần kia thì lại phải giải quyết thêm một vấn đề khác. Cổ họng của cô sắp không chịu được nữa rồi.
Hạ Nhạc Nghi trên người cả một tấm chăn nặng trịch chân bước chậm chạp đến gần chiếc bàn có bình nước to lớn kia, hiện tại bản thân cô vẫn là còn say ngủ không ít, đôi mắt chỉ mở được phân nửa của cô cũng là nhìn mọi vật rất mờ mịt.
Hạ Nhạc Nghi với tay đến chiếc cốc thủy tinh nhỏ dùng để uống nước ở trên bàn cầm lên tay, nhưng cô lại nắm hụt một chút làm cho cốc nước rơi xuống chiếc bàn tròn, khiến cho âm thanh trong cả căn phòng tĩnh mịch từ lâu, lại bất ngờ có thêm âm thanh sống động.
Hạ Nhạc Nghi cũng là nhờ loại âm thanh này mà làm cho tỉnh ngay, cô vội vội vàng vàng lầm chiếc cốc lên muốn quay lại phía thuận tiện hơn để rót nước thì bên ngoài cửa có một loại âm thanh khác làm cho Hạ Nhạc Nghi sợ hãi hơn.
"Hạ Nhạc...Tiểu Nhạc...cô có làm sao không?" Phía bên ngoài của cánh cửa phòng Mạc Hàn Lâm cả gương mặt nghiêm túc không có nữa phần bĩnh tĩnh của hằng ngày.
Mạc Hàn Lâm lúc đầu còn muốn kêu cả tên của cô, nhưng sau đó nhớ ra chuyện khi nảy nói với Lưu Bách thì lại đổi cách gọi giống Mạc Phu Nhân, chỉ bởi anh cảm thấy cách gọi này có chút hợp lý hơn. Anh đập tay liên tục lên cửa phòng, tay còn lại thì nắm lấy chốt cửa vặn liên tục.
Kỳ thực mà nói con người đúng là loại vật rất khó lý giải, thật ra mà nói mỗi khi con người ta mất bình tĩnh thì mấy chuyện ngu ngốc không gì là không làm qua.
Ví như lúc này, Mạc Hàn Lâm chỉ cần nắm chốt cửa một lần, thì sẽ ngay lập tức nhận ra là cửa đã khóa chốt ở trong, nhưng anh ta lại không từ bỏ mà nắm lấy chốt cửa văn liên tục, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để thấy là Mạc Hàn Lâm đang lo lắng đến mức độ nào.
"Tiểu Nhạc...Tiểu Nhạc...Tiểu Nhạc!" Mạc Hàn Lâm gọi mãi mà vẫn không có một âm thanh nào đó vang lên, Mạc Hàn Lâm mất bình tĩnh tay nắm lấy chốt cửa vặn càng lúc càng kịch liệt, nếu hiện tại đây không phải là chốt cửa của nhà anh mà là một khách sạn nào đó thì đoán chừng là đã văng ra mất rồi.
Mạc Hàn Lâm âm thanh càng lúc gọi càng lớn, căn nhà này mà giống như những căn nhà thông thường phổ thông khác. Cả một căn chỉ có mấy chục mét vuông thì nhất định không ai trong nhà có thể ngủ yên được với anh.
"Tiểu Nhạc...cô không mở cửa là tôi xông vào đó!" Mạc Hàn Lâm đứng lùi một bước về phía sau, chân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đạp cửa xông vào trong, thì lúc này từ trong truyền ra một giọng nói.
"Đến đây, đến đây, anh ồn ào cái gì vậy?" Hạ Nhạc Nghi từ lúc đầu cũng không phải là cô nghe thấy mà cố tình không mở cửa cho anh, mà là lúc nảy quả thực mà nói sau khi cô nghe được giọng nói của Mạc Hàn Lâm gọi cô " Tiểu Nhạc" bất ngờ kinh hỉ như vậy mà cho cô có chút hoảng sợ.
Trong thời gian ngắn Hạ Nhạc Nghi cũng không thể nào nuốt trôi được hai từ đó phát ra từ miệng của một người như Mạc Hàn Lâm, chính bởi vì có chút bất ngờ nên Hạ Nhạc Nghi liền đứng ngơ ngác ở một chỗ, quên mất cả việc cửa lúc ban nảy đã bị cô khóa từ bên trong.
"..." Mạc Hàn Lâm bất ngờ vì Hạ Nhạc Nghi chẳng những là không có xảy ra cái gì đáng lo ngại mà vẫn còn có thể tự mình bước ra mở cửa cho anh thì cũng xem như là cô không sao.
Hạ Nhạc Nghi trên người lúc này còn đang quấn một cái chăn to đùng ở trên người, cơ thể này của cô vốn dĩ lúc đầu đã chẳng phải cao ráo gì, hiện tại lại còn bị chiếc chăn này mà làm cho người ngoài nhìn vào thì thấy cô càng thấp hơn.
Mạc Hàn Lâm chính thức bị cái cục đen xì từ cổ trở xuống, chỉ có cái đầu trắng bốc là trồi lên trên trước mặt làm cho không khỏi buồn cười.
"À...tôi có chút lạnh." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy đôi mắt kia của Mạc Hàn Lâm là đang dò xét gì đó trên người của cô. Cô cũng vì tò mò mà nhìn thấy ánh mắt kia của Mạc Hàn Lâm.
Lúc này Hạ Nhạc Nghi mới bắt đầu cảm thấy xấu hổ, cả một cái cục đen xì này là tác phẩm mà lúc nảy vì lạnh mà cô tạo ra, cô cũng không nghĩ bản thân buồn cười đến mức độ này, cô liền cởi bỏ chiếc chăn để lên tay ôm trước ngực.
"Lạnh?" Mạc Hàn Lâm nghe Hạ Nhạc Nghi nói gì đó làm cho anh có chút khó hiểu, căn phòng này của anh, cửa sổ chưa một lần mở ra, trong phòng cũng có lò sưởi ở trên sàn nhà tự động, mỗi khi nhiệt độ trong phòng giảm xuống đến mức mười độ thì tự động hệ thống sưởi ấm dưới sàn nhà sẽ tự mình hoạt động, nhưng Hạ Nhạc nghi là đang nói cô bởi vì lạnh mà trùm hết cả tấm chăn dày tới vậy là có ý gì.
"Ừm!" Hạ Nhạc Nghi thì ngây gốc chẳng hiểu gì, chỉ có thể có gì thì trả lời nấy thôi.
Mạc Hàn Lâm không hỏi qua Hạ Nhạc Nghi trực tiếp dùng tay gạt người của Hạ Nhạc Nghi sang một bên, bản thân anh tự mình bước vào.
Sau khi vào phòng, Mạc Hàn Lâm mới nhận ra là vì sao Hạ nhạc Nghi lại phải trùm cả một tấm chăn lớn đến như vậy. Cả căn phòng này là đang lạnh đến mức người chịu sương gió lâu ngày thành quen như anh cũng cảm thấy có chút lạnh, nhưng cũng là không đến mức phải đắp chăn như cô.
Mạc Hàn Lâm đứng trong phòng được một lúc mới nhớ ra là ở trong phòng có máy đo nhiệt độ của hệ thống sưởi tự động được lấp ở phía sau của tivi, anh đi đến xem qua thì nhiệt độ lúc này trên màn hình hiển thị là năm độ C, Mạc Hàn Lâm nheo mày lại khó hiểu nhìn đến Hạ Nhạc Nghi.
"Sau trong phòng lại lạnh đến vậy?" Mạc Hàn Lâm nheo mày đến sắp dính lại với nhau nhìn Hạ Nhạc Nghi hỏi, anh lúc này là trong ánh mắt đang có ba phần tức giận, còn bảy phần trăm còn lại là đang khó hiểu.
"Cửa sổ lúc nãy quên đóng nên gió vào phòng có chút..." Hạ Nhạc Nghi thấy đôi mắt màu hổ phách của Mạc Hàn Lâm có chút không bình thường liền ngay lập tức đổ lỗi ngay cho cái khung cửa sổ đáng thương kia.
Nó vì bản tính hay nhớ nhớ quên quên của cô làm cho cả đêm chịu gió lạnh, đến lúc này người mang theo không khí lạnh toát cả mồ hôi đến đây thì cô lại một lần nữa mang nó ra để đỡ giúp.
"Lúc nảy trong phòng này có bao nhiêu người?" Mạc Hàn Lâm cũng là không muốn đùn đẩy trách nhiệm lên một người mà lúc nảy vẫn còn phải xem qua bác sĩ như Hạ Nhạc Nghi, người mà anh đang muốn hỏi đến là những người còn lại trong cái căn biệt thự to đùng này.
"Ba người...nếu thêm cả tôi thì là bốn người." Hạ Nhạc Nghi lúc đầu còn đang không hiểu là chuyện nhiệt độ đột ngột giảm xuống với việc trong phòng có bao nhiêu người có liên quan gì với nhau hay sao.
Hạ Nhạc Nghi vì câu hỏi có chút lạc quẻ này của Mạc Hàn Lâm mà ngập ngừng một lúc, sau đó thì vẫn phải trả lời anh ta nên cô đã tính trong đầu lại, tính toán một lúc thì nói ra với Mạc Hàn Lâm.
"Trong này lúc nãy có đến ba người! Vậy mà đi ra khỏi phòng không ai đóng cửa lại giúp em?" Mạc Hàn Lâm sau khi nghe số lượng người trong căn phòng này lúc nảy là đã đạt đến con số gần như là một nửa người trong căn nhà này có thể đi lên đây thì đều đi lên đây cả, vậy mà đến một người đóng giúp Hạ Nhạc Nghi cánh cửa sổ trong phòng đang lồng lộng gió ùa vào cũng không có.
Tên Lưu Bách ban nảy còn nói là không chết được, đúng là khi đó thì không chết được, nhưng nếu lúc nảy nếu không phải Hạ Nhạc Nghi tự mình đóng cửa sổ thì có phải là sẽ vì gió lạnh thổi đến chết cống hay không.
Nghĩ đến đây anh lại khó chịu nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi cả gương mặt khó xử nhìn anh.
"Không thể trách họ, cửa là do tôi mỗi buổi sáng sẽ mở ra, bọn họ cũng là không quen với việc này." Hạ Nhạc Nghi nghe thấy Mạc Hàn Lâm là vì nhìn thấy cô bị lạnh cống mà lại phẫn nộ với người khác không liên quan thì liền cảm thấy có chút khó xử mà nói lại với Mạc Hàn Lâm.
"..."
Nhưng theo ý của Hạ Nhạc Nghi nói như vậy thì là không trách mấy người bọn họ, vậy là nên trách Mạc Hàn Lâm anh quá nhiều chuyện, lo chuyện bao đồng rồi đúng không?
"Tôi đóng rồi, không sao nữa." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy ánh mắt kia của Mạc Hàn Lâm rất rõ ràng là vẫn còn chưa nguôi giận Hạ Nhạc Nghi liền nói thêm vào một câu với anh.
"Anh tìm tôi có việc gì sao?" Hạ Nhạc Nghi còn nghĩ rằng sau khi Mạc Hàn Lâm nghe xong câu này thì có thể an an tĩnh tĩnh mà bước ra khỏi căn phòng này rồi. Nhưng cô không ngờ được là Mạc Hàn Lâm cả một buổi đến cái bước chân cũng là không hề nhấc lên, vốn dĩ là không có ý định đi ra khỏi phòng.
"Lúc nãy tôi nghe có âm thanh gì đó..." Mạc Hàn Lâm nghĩ đi nghĩ lại câu hỏi của Hạ Nhạc Nghi thì anh mới nhớ ra là lúc nãy mục đích vào nơi này của anh vốn dĩ không phải là vì nhiệt độ của căn phòng này mà là vẫn còn một lý do khác cũng là quan trọng không kém.
"À...là cái đó...tôi làm rơi." Hạ Nhạc Nghi nghĩ mãi cũng không nhớ ra là lúc nảy là có âm thanh gì, thì sau khi cố gắng xâu chuỗi lại sự việc diễn ra trong phòng thì cô liền nhớ ra là vì lúc nảy ban thân cô vẫn còn say ngủ nên mới làm rơi ly nước kia xuống chiếc bàn thủy tinh trong phòng.
"Em muốn uống nước?" Mạc Hàn Lâm lúc này nhìn thấy chiếc cốc còn nằm ngổn ngang ở trên chiếc bàn kia anh mới nhận ra là bản thân vì quá lo lắng cho người khác rồi.
Nửa đêm nửa hôm còn vì một cái cốc rơi mà chạy đến đây đạp cửa phòng của người ta. Cánh cửa kia lúc nãy nếu còn không phải là vì Hạ Nhạc Nghi mở ra thì anh nhất định vì lo lắng cho cô mà đến cửa cũng phá mất. Mấy loại chuyện này mà truyền ra ngoài thì nhất định sẽ làm cho người khác cười đến mấy ngày mấy đêm.
Mạc Hàn Lâm cũng không để ý câu trả lời của Hạ Nhạc Nghi mà ngay lập tức nhặt chiếc cốc đang nằm trên bàn lên, sau đó là lấy nước ở bên trong chiếc bình lớn kia giúp cho Hạ Nhạc Nghi.
"À cảm ơn...Làm phiền giấc ngủ của anh rồi...Xin lỗi anh." Hạ Nhạc Nghi còn không nhìn rõ được tâm tư của người đối diện thì liền lại thêm một lần nữa bị người đối diện với cô làm cho tâm tình hỗn loạn đến mức mơ mơ hồ hồ.
Hạ Nhạc Nghi cô cầm lấy chiếc cốc đầy nước của Mạc Hàn Lâm đưa cho cô liền có chút khó tin, anh ta từ lúc nào lại tốt bụng đến như vậy, ban nảy không phải còn cãi nhau một trận với cô ở hành lang hay sao, là do trí nhớ của anh ta không được tốt cho lắm, hay nhớ nhớ hay quên quên, hay là do Mạc Hàn Lâm anh ta suy nghĩ lại cảm thấy hối hận với mấy cô nói trước kia của bản thân rồi.
"Em biết rõ là làm phiền tôi...tốt nhất sau này cẩn thận một chút..." Mạc Hàn Lâm nghe đến mấy câu khách khí mà Hạ Nhạc Nghi nói với mình thì liền có chút khó chịu, nhưng là vì sao anh lại khó chịu đến vậy thì anh cũng không biết.
Vốn dĩ Hạ Nhạc Nghi với anh hiện tại chỉ là quan hệ kết hôn trên giấy tờ, một chút tình cảm mang theo lúc đăng ký kết hôn cũng không có, mà không chỉ có hiện tại có thể là cho tới tương lai thì cũng chỉ có thể là như vậy.
Một người luôn có thể chết đi bất cứ lúc nào như Mạc Hàn Lâm anh thì vốn dĩ là không có tư cách để yêu đương, không có tư cách để làm phiền lòng người khác, nếu không có người đợi thì anh mới có thể cả ngày không lo không nghĩ mà giết người, hay có thể là bị người giết.
Mạc Hàn Lâm nói đến đây thì liền muốn bước chân đi ra ngoài, nhưng đôi chân còn chưa đi được bao xa thì lại đi đến gần Hạ Nhạc Nghi, cầm lấy ly nước của bản thân vừa mới đưa cho cô mà đổ đi một phần ba cốc vào thùng đựng rác ở trong phòng. Sau đó xem lại vạch nước cảm thấy ổn rồi mới đưa lại cốc nước cho Hạ Nhạc Nghi.
"Uống ít nước thôi, trướng bụng càng khó ngủ hơn..." Mạc Hàn Lâm nhìn thấy sắc trời có vẻ như cũng chẳng còn sớm nữa, đoán chừng là chỉ cần vài tiếng đồng hồ nữa đây thôi thì mặt trời ở mấy lùm cây kia sẽ bắt đầu trồi lên, nếu hiện tại anh không nhanh chóng đi khỏi đây thì chỉ sợ làm mất giấc ngủ Hạ Nhạc Nghi cô.
"Mau ngủ sớm đi!" Mạc Hàn Lâm đi ra ngoài cửa phòng, sau đó là không đợi Hạ Nhạc Nghi đóng cửa thì tự mình đóng lại, nhưng cánh cửa chỉ mới đóng lại được một nửa thì Mạc Hàn Lâm lại mở miệng nói thêm một câu.
"Ồ...tôi biết rồi!" Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy một loạt hành động của Mạc Hàn Lâm mà trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Cô hiện tại là đang có cả một bụng thắc mắc muốn hiện tại được giải bày, nhưng cô lại không có dũng khí để nói ra với Mạc Hàn Lâm.
Cô thật sự mà nói là đang rất hoang mang, Mạc Hàn Lâm theo như lời nói của Lâm Tuyến Tú là một người đúng theo như nghĩa đen lẫn nghĩa bóng của một tên ác ma.
Tiếp theo đó là Hứa Mặc anh ta nói là Mạc Hàn Lâm tàn nhẫn độc ác, hôm đó cô cũng đã được có cơ hội đáng giá ngàn vàng được xem qua Mạc Hàn Lâm đã tàn nhẫn độc ác thế nào khi giết người, nhưng anh ta đối với cô thì lại không giống như vậy.
Anh ta cứ như thời tiết trong những ngày hè vậy, có lúc nóng nực vì nắng gắt đến tưởng chừng như sắp cháy da cháy thịt, nhưng lại có những hôm cả một bầu trời xám xịt, mưa đen kéo đến to lớn cơ hồ như muốn trút hết mọi buồn phiền xuống mảnh đất này vậy.
Cả một buổi tối cứ như vậy mà êm đềm trôi qua, thông qua giấc ngủ khác biệt của hai con người. Mà có một người chỉ nằm im trên chiếc ghế ở phòng làm việc mà ngửa đầu ra phía sau, vừa chợp mắt chưa lâu thì lại bị ánh sáng của buổi sáng sớm làm cho tỉnh giấc.