Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm

Chương 55: Mạc Thiếu Phu Nhân.



Mạc Hàn Lâm thức dậy vào buổi sáng sớm, lúc này sương mù còn chưa tan hết anh đã phải thức dậy, sau đó thì tự mình vươn vai vài cái rồi đi đến phòng ngủ của Hạ Nhạc Nghi. Anh cẩn thận mở chốt cửa phòng, vẫn còn rất may là Hạ Nhạc nghi không có khóa trái cửa, nếu không thì không biết sáng nay anh phải làm sau mà ra đường được đây.

Mạc Hàn Lâm mở cửa vào phòng, lúc này ở trên giường ngủ đặt biệt toàn một màu đen đột nhiên lại xuất hiện một cơ thể trắng đến lạ thường là đang ngủ ngon lành ở trên giường. Hạ Nhạc Nghi ngủ say đến cả tóc vì chịu một cơn lạnh buổi tối có chút bết dính, đang dính chặt lên mặt cũng không làm cho cô khó chịu mà tỉnh giấc.

Mạc Hàn Lâm vốn dĩ lúc đầu là đã muốn đi đến nhà vệ sinh, nhưng anh lại không thể đành lòng mà để Hạ Nhạc Nghi đến dáng ngủ cũng tệ như vậy. Anh có thể nhìn thấy thì không có vấn đề gì nhưng nếu không may để người làm trong nhà nhìn thấy được thì không biết là sẽ bàn tán chuyện này như thế nào.

Mạc Hàn lâm đến gần giường của Hạ Nhạc Nghi, sau đó mặc dù là ngày hôm qua đã từng không ít hơn một lần tiếp xúc thân thể với cô, nhưng Mạc Hàn Lâm lúc này vẫn còn không biết là anh có nên giúp cô gỡ mớ tóc trên mặt này ra hay không. Nếu như cô tỉnh lại nhìn thấy này hành động như vậy có phải là cô sẽ rất hoảng sợ hay không.

Do dự một lúc thì chuông điện lúc này reo lên, Mạc Hàn Lâm vẫn còn chưa nhìn xem là ai đang gọi tới liêng nhanh tay tắt máy.

Anh cảm nhận được thời gian còn lại vốn dĩ không nhiều nên không suy nghĩ nhiều nữa mà lấy tay vuốt lại mái tóc trên mặt cho cô, Hạ Nhạc Nghi vì hành động này của anh mà có chút cự quậy, cô không tỉnh dậy hẳn mà chỉ có cảm giác ngứa ngứa trên mặt nên trở mình.

Nhìn thấy hành động này của Hạ Nhạc Nghi thì cánh tay đang vuốt tóc cho cô liền dừng lại trên không trung. Mạc Hàn Lâm hiện tại như một bức tượng điêu khắc tinh xảo như thật, một chút cũng là không dám động đậy. Nhìn thấy cô đã quay lại trạng thái say ngủ thì Mạc Hàn Lâm mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Một người hiện tại cầm lấy bộ y phục đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng tỉ mỉ đắp chăn lại cho cô sau đó đóng cửa phòng.

Một người từ lâu đã nằm sâu trong giấc ngủ, nên chẳng thể nhận ra là ở nơi này bên cạnh cô lúc nảy là đã có một người vì thể diện đẹp đẽ khi ngủ của cô mà không màng thời gian chỉ để chỉnh lại tóc giúp cô.

Hạ Nhạc Nghi ngủ say trong chiếc chăn ấm, bên cạnh của cô còn có một cái gối ôm lớn nên làm cho cô rất an tâm khi ngủ một mình trong căn phòng lớn này. Hạ Nhạc Nghi ngủ say đến giữa trưa mới bắt đầu khó khăn tỉnh dậy.

Có thể là do ngày hôm qua vận động không ít, cùng với phải nằm lâu một tư thế bị trói ở trong xe làm cho Hạ Nhạc Nghi sáng nay sau khi tỉnh dạy liền cả người râm ran đau nhức.

Hai cánh tay của cô gần như cơ hồ bị bẻ ra phía sau lưng vậy, chỉ cần vương vai vài cái thì liền có cảm giác đau như ai đó dùng sức lực bình sinh mà bẻ tay của cô vậy.

Hạ Nhạc Nghi cả quá trình ngồi dạy ngoài tiếng ngáp dài ngáp ngắn ra còn có thêm loại âm thanh khó hiểu vì đau đớn mà phát ra, tiếng chuông điện thoại bên cạnh làm cho Hạ Nhạc Nghi khó chịu, cô nhìn thấy tên người gọi thì không chần chừ gì mà bắt máy.

"Alo ⁓ " Hạ Nhạc Nghi vương người ngồi dậy khỏi giường, cô lần này đã rút ra được một kinh nghiệm xương máu là không áp loa của điện thoại vào tai nữa, mà thay vào đó thì cô sẽ bật loa nhỏ lại rồi đặt điện thoại lên giường, còn bản thân thì đi tới đi lui làm việc vệ sinh cá nhân.

"Làm sao, nghe thấy tớ gọi cho cậu nên liền mệt mỏi?" Lâm Tuyến Tú nghe được mấy âm thanh quái dị phát ra từ phía của Hạ Nhạc Nghi thì liền cảm thấy khó hiểu.

Hạ Nhạc Nghi thông thường rất để ý đến sức khỏe, tối đi ngủ rất sớm, cả ngày cũng không vận động gì đó quá mạnh, vào buổi sáng thì thường sẽ dậy sớm để chạy bộ quanh trường, hầu như trong suốt hai năm ở cùng với cô ở trong ký túc xá Hạ Nhạc Nghi chưa bao giờ sau khi tỉnh dậy phát ra loại âm thanh thế này.

Lúc ban đầu cô còn nghĩ bản thân là nghe nhầm, nhưng sau đó thì liền nghĩ ra là âm thanh đó không ai khác chính là của Hạ Nhạc Nghi.

"Tớ mới là không giống cậu." Hạ Nhạc Nghi sau cái ngửa người ra phía sau đầy sự mệt mỏi và đau đớn đến từ mấy cái xương không nằm im mà kêu răng rắc trên vai kia là nói ra một câu trả lời Lâm Tuyến Tú.

Không đợi đến khi Lâm Tuyến Tú trả lời, Hạ Nhạc Nghi đã đặt chân xuống nền nhà ấm áp bằng thảm lông tiến đền tủ đồ. Hạ Nhạc Nghi lấy ra một bộ đồ ngủ khác cũng kín đáo không kém gì bộ mà cô đang mặc trên người để thay ra.



"Mạc Thiếu Phu Nhân, cậu định nghỉ học đến bao giờ nữa vậy?"

Lâm Tuyến Tú nghe thấy câu nói kia của Hạ Nhạc Nghi thì cô lại cảm thấy Hạ Nhạc Nghi dạo này có vẻ gan dạ hơn, không phải chỉ khi nhắn tin cho cô, mà đến khi nói chuyện cũng có vẻ chẳng còn nhát chết như trước nữa.

Có thể là do môi trường sống cạnh bên Mạc Hàn Lâm đã có thể thay đổi một người như Hạ Nhạc Nghi nhanh chóng đến như vậy, nên cô liền gọi Hạ Nhạc Nghi là thiếu phu nhân để chọc Hạ Nhạc Nghi.

"Tớ đây là bị bà già đó hại đến thê thảm rồi đây nè ⁓" Lâm Tuyến Tú sau câu nói đó là một bụng bực tức vì nhớ đến giảng viên môn lí luận kia của cô làm cho cô cảm thấy khó chịu.

"Hạ Phong ông ấy xin phép nhà trường cho tớ nghĩ một tháng, có thể là sắp quay lại trường học rồi, cậu cứ yên tâm." Hạ Nhạc Nghi cũng không còn quá bất ngờ với cái chức danh xưng hô của Lâm tuyến Tú dành cho cô nữa.

Mấy chữ Mạc Thiếu Phu Nhân này Lâm Tuyến Tú cũng không phải chỉ mới nói qua một lần, trước đó không phải ở quán cafe ở gần trường cậu ấy đã từng nói qua một lần với cô rồi hay sao, cho nên hiện tại cô cũng chẳng còn để ý tới cái danh xưng đó nữa, chỉ để ý đến cái vấn đề chính mà Lâm Tuyến Tú là đang hỏi cô.

"Ừm...tớ thì có thể yên tâm mà đợi cậu, nhưng mà bài tập của tớ thì không có." Lâm Tuyến Tú không cần suy nghĩ mà ngay lập tức nói ra một câu.

"Nói cả nửa ngày, ý của cậu là muốn nhờ tớ làm bài tập giúp sao?" Hạ Nhạc Nghi từ ngoài đi vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân, khi đi ngang qua cửa chính trong phòng, còn không quên khóa trái cửa lại, để người khác không vào bất ngờ hay nghe được gì đó từ cái miệng không mấy tốt đẹp của Lâm Tuyến Tú kia.

Lâm Tuyến Tú: "Hơ hơ...nếu không thì còn gì?" Lâm Tuyến Tú nghe Hạ Nhạc Nghi là đang nói trúng tim đen của cô cũng là không làm cho cô cảm thấy mất mặt.

Đối với người khác thì Lâm Tuyến Tú cô có thể xem nặng hình tượng mà cẩn thận lời ăn tiếng nói, nhưng lại là đối với Hạ Nhạc Nghi thì Lâm Tuyến Tú cô không còn nghĩ đến cái gì là hình tượng nữa, dẫu sao Hạ Nhạc Nghi cũng không phải là loại người kị thì những người mặt dày như cô.

"Ây da, tim tớ đau quá đi mất." Hạ Nhạc Nghi từ trong nhà vệ sinh bước ra thì nghe được câu nói đầy tính thẳng thắn không một đoạn cong của Lâm Tuyến Tú thì liền không nhịn được mà vui vẻ, kỳ thực mà nói đây không phải là Lâm Tuyến Tú mà cô quen biết hay sao.

"Đừng có lừa người khác...cậu có Mạc Hàn Lâm bên cạnh cũng giống như chơi game mà có số mạng là dấu vô cùng vậy." Lâm Tuyến Tú một câu nói nể nang cũng không có, nhắc đến ba chữ Mạc Hàn Lâm cũng nói rất suôn sẻ.

Lúc này kỳ thực mà nói là Lâm Tuyến Tú không hề hay biết Hạ Nhạc Nghi là đang bật luôn cả loa ngoài nên cô mới có thể vội vội vàng vàng mà mạnh miệng tới như vậy.

"Mất một trái tim thì không thành vấn đề đâu, vứt đi!" Lâm tuyến Tú nói một câu, xông xuôi chốt ý lại vẫn là bảo Hạ Nhạc Nghi đừng có tiếc rẻ thật ra mà nói thì mấy cái việc này chẳng phải to tát gì với Mạc Hàn Lâm anh ta.

"Cậu nói vậy là có ý gì?" Hạ Nhạc Nghi nghe đi nghe lại mấy câu nói của Lâm Tuyến Tú, nhưng càng nghĩ lại thì cô lại càng cảm thấy mờ mịt hơn.

Lâm Tuyến Tú lúc trước tới giờ nói chuyện luôn là như vậy, rõ ràng biết Hạ Nhạc Nghi cô không dùng mạng xã hội hay là gì, nhưng đến mỗi khi nói chuyện thì lại phải nói kèm vào mấy từ khác, làm cho cô mỗi lần nghe xong không chỉ là không hiểu mà suy nghĩ một lúc lại còn có thêm đau đầu.

"Vẫn còn chưa hiểu sao, Hạ Tiểu Thư...anh ta là một người cao thủ thực thụ đó, lực chiến cao nhất bảng đấu, cậu nghĩ xem ai có thể đánh lại anh ta."

Lâm Tuyến Tú ở ký túc xá một tay đang còn ăn dở dang snack tôm, một tay còn lại thì đang cầm ipad xem trận đấu game quốc tế, điện thoại dùng để nói chuyện với Hạ Nhạc Nghi thì để trên bàn, nghe thấy Hạ Nhạc Nghi nói rằng bản thân không hiểu, thì Lâm Tuyến Tú liền nhíu mày.

"Lại còn nói đến cậu, có anh ta bên cạnh thì chẳng khác gì chơi game mà có một tấm khiên bằng vàng vậy, ai có thể làm gì được cậu."



"Tớ không chơi game, hoàn toàn không hiểu cậu là đang nói gì." Hạ Nhạc Nghi đến gần điện thoại, dùng âm thanh lớn nhất để hét vào điện thoại của Lâm Tuyến Tú, cô hiện tại là đang cầu mong, Lâm Tuyến Tú là đang dùng điện thoại áp sát vào tai để có thể nghe rõ một chút.

"Cậu là đang ở gần một ông phật, dù là trời có sập xuống thì cũng có người dùng một tay chắn lại cho cậu." Lâm Tuyến Tú nhận ra về mấy cái vấn đề này thì Hạ Nhạc Nghi cũng xem như là kẻ mù đi trong đếm tối, càng nói thì càng không hiểu, nên cô suy nghĩ một lúc thì lại dùng cách nói khác.

"Hiểu chưa?" Lâm Tuyến Tú không nghe thấy Hạ Nhạc Nghi trả lời liền không nhanh không chậm mà hỏi lại.

“Ừm, đúng là dù có gì xảy ra, anh ta vẫn dùng cách của anh ta chắn giúp cho tớ." Hạ Nhạc Nghi sau khi nghe xong câu nói kia của Lâm Tuyến Tú thì liền nhớ ra gì đó, cô trầm tư suy nghĩ lại buổi chiều ngày hôm qua là đã xảy ra những việc gì.

Mạc Hàn Lâm anh ta đúng là đã giống như những gì Lâm Tuyến Tú vừa mới nói vậy, một tay chống lại tất thảy mọi thứ xung quanh mà che chắn bảo vệ cho cô. Hạ Nhạc Nghi cô đã làm phiền người khác không ít, vậy mà đến khi về nhà bị mắng cho mấy câu lại làm bộ mặt hờn dỗi, nhất định là Mạc Hàn Lâm đã rất giận cô.

Lại nghĩ đến khuya hôm qua, Hạ Nhạc Nghi không biết là lúc ấy sự việc xảy là kia có thực hay là không, cô từ sáng thức dậy đã cảm thấy chuyển buổi khuya hôm qua giống như một giấc mơ vậy. Nghĩ đến đây Hạ Nhạc Nghi liền muốn ngay lập tức đi đến phòng của Mạc Hàn Lâm để tìm anh ta.

"Làm sao, rơi vào lưới tình rồi?" Lâm Tuyến Tú nghe thấy giọng nói có chút tâm sự của Hạ Nhạc Nghi thì cô lại cảm thấy có gì đó không đúng liền hỏi lại.

"Không phải cái này phù hợp với mấy câu nói trong tiểu thuyết hay sao, tớ chỉ là đang cùng cậu phối hợp thôi." Hạ Nhạc Nghi nghĩ đến cô trước giờ thường là sẽ không nói dối gì với Lâm Tuyến Tú.

Nhưng sự thật là tính chất của sự việc lần này cũng chẳng phải nhỏ, còn có người chết, rõ ràng là một lời không thể nào nói hết được, huống hồ còn là nói qua bằng điện thoại, hiện tại cô chỉ có thể nói dối Lâm tuyến Tú một lần.

"Không nói chuyện phiếm với cậu nữa." Lâm Tuyến Tú hiện tại đã kết thúc trận đấu game trên ipad, cô liền vứt cái máy tính bảng đó qua một bên mà cầm chiếc điện thoại đang kết nối với Hạ Nhạc Nghi lên.

"Lại còn có chuyện chính sao?" Hạ Nhạc Nghi cũng bất ngờ không kém, Lâm Tuyến Tú hằng ngày chỉ có thể nói đến mấy việc phiếm, hay hoặc chỉ đọc bắt quái cho cô nghe thì hiện tại lại muốn nói về chính sự, kỳ thực là có chút lạ.

"Bài kiểm tra của tớ, thành hay bại đều là nằm ở cậu, nếu lần này cậu không cứu nổi tớ, thì khẳng định là học kì sau tớ lại phải gặp lại mụ già đó ⁓"

Lâm Tuyến Tú sau khi cầm điện thoại lên thì liền than thở với Hạ Nhạc Nghi.

"Cũng không đến nỗi lâm ly bi đát như vậy." Hạ Nhạc Nghi nghe Lâm Tuyến Tú than thở thì liền cảm thán lại một câu.

"Cậu mang bài tập gửi vào mail cho tớ, gửi cả tài liệu mà cậu tìm được, tớ sẽ giải quyết qua máy tính, khi đến đây tớ không mang theo tập sách nên rất khó." Nghe thấy Lâm Tuyến Tú không nói gì nữa cô cũng thôi không chọc cậu ấy nữa.

"Được, làm ngay đây!" Lâm Tuyến Tú trầm tư một lúc thì liền nghe được câu nói trên của Hạ Nhạc Nghi cô liền vui mừng mà nhanh chóng, tay nhanh thoăn thoắt trên bàn phím.

"Ừm, tạm biệt!" Hạ Nhạc Nghi trên tay vẫn còn đang cầm chiếc máy sấy mà suốt một buổi cũng chưa được dùng đến, cô liền nhớ ra một việc mà bản thân còn chưa làm qua liền nhanh chóng sấy tốc qua loa cho khô bớt sau đó là đứng lên đi về phía cửa ra vào.

Hạ Nhạc Nghi sau khi sấy tóc xong liền chải chuốt gọn gàng, khi mọi việc đã đâu vào đấy thì Hạ Nhạc Nghi cô mới bắt đầu bước ra khỏi phòng ngủ.

Cô lấy hết dũng khí để đi đến bên cánh cửa đang đóng chặt cửa phòng sách kia, nơi đó là đang có Mạc Hàn Lâm đang ở trong, cô kỳ thực rất sợ ánh mắt kia của Mạc Hàn Lâm lúc tối là do cô nằm mơ mà thấy được, nên hiện tại cô muốn đi tự mình kiểm tra lại một thể.