Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 22: Hồi Quy - Long Khí Hiện Thế



Tiếng vó ngựa dồn dập vang vọng khắp Càn Nguyên Sơn như muốn xé tan bầu không khí yên bình vốn có. Chỉ vài tháng trước, nơi đây còn là một hoang sơn dã địa. Giờ đây, một thị trấn sầm uất và náo nhiệt đã mọc lên.

Những dãy nhà san sát nhau, tiếng người mua bán ồn ào náo nhiệt, những con đường tấp nập, tất cả tạo nên một bức tranh sinh động về sự đổi thay diệu kỳ.

Hoàng Thiên, vị thiếu niên năm xưa, giờ đã trở thành một thanh niên tuấn tú, oai phong lẫm liệt. Hắn đang đứng trên đỉnh Càn Nguyên, ngắm nhìn quang cảnh thị trấn và những ngọn núi hùng vĩ xung quanh. Trong mắt hắn toát lên lo âu, lo âu vì chiến tranh đang rình rập phía trước.

"Bây giờ thế cục hỗn loạn, muốn bảo vệ Càn Nguyên Sơn chỉ có tu tiên giả" hắn nghĩ nghĩ thầm nói.

Hắn biết, mình không thể đứng nhìn mảnh đất này bị chiến tranh tàn phá. Vì vậy, hắn quyết tâm tập hợp một đội quân hùng mạnh để bảo vệ Càn Nguyên sơn và những người dân nơi đây. Mà, điều kiện tiên quyết là phải có một chi đội quân tu tiên giả.

Hắn triệu tập các bô lão trong thôn đến và tuyên bố kế hoạch.

" Hôm nay ta tới đây là muốn nói với mọi người, ta muốn thành lập một chi quân đội Càn Nguyên Quân."

" Giờ phút này, chiến tranh đã bao trùm Đại Nam chúng ta muốn sống thì phải có sức để tự vệ." Hoàng Thiên nói xong nhìn một lược.

Hắn quét mắt qua mọi người một lượt tiếp và nói tiếp: "hiện ta sẽ nhận một vạn người, ta không biết các ngươi làm cách nào, ta chỉ muốn kết quả."

Mọi người không dám nhìn thẳng mắt hắn, bây giờ hắn ta giống như một vị thượng vị giả, đôi mắt hắn nhìn đến đâu nơi đấy như đóng băng, sát khí kinh người.

Hoàng Thiên không vòng vo nói: " lấy mười người làm một tổ, cứ thế cho đến một người cuối cùng, Ta không cần biết các ngươi làm cách nào ta chỉ lấy người mạnh nhất trong mười người".

"Nếu có linh căn người ta sẽ trực tiếp thu nhận, không cần thiết phải thi đấu."

"Ta sẽ chế tạo một tinh thạch để kiểm tra linh căn người".

Mọi chuyện còn lại sẽ do Thiên Quân, Vạn Mã sẽ xử lý.

Mọi người đều lĩnh mệnh đi chấp hành, họ tin tưởng vào khả năng lãnh đạo và sức mạnh của hắn. Dưới sự dẫn dắt của Hoàng Thiên, những người dân nơi đây bắt đầu tập luyện võ nghệ, rèn đúc binh khí, chuẩn bị cho cuộc chiến tranh sắp sửa nổ ra.

Đại điện Càn Nguyên Quan.

Hoàng Hôn, Thiên Quân, Vạn Mã theo hai bên, phía dưới năm người được hắn thu nhận hắn nhìn năm người, có tiên khí lưu chuyển.

Hoàng Thiên quan sát năm người này đều là trung linh căn, ngũ hành linh căn.

Hắn chợt có ý nghĩ mới, hắn nói:

"Đây là Càn Nguyên kinh, trong có tâm pháp và lục pháp, năm người các ngươi chia nhau học, học thêm binh pháp và mưu lược, luyện khí không học cũng được."



Trong vòng một năm bọn chúng phải bước vào Trúc Cơ cảnh, nếu đạt đến Đạo Chủ sẽ để bọn chúng đảm nhiệm hậu cần trong Càn Nguyên Quan. Không đạt đến phải lên chiến trường, năm người hết sức lo âu, ai cũng ôm quyết tâm phải tu luyện, dù chết cũng phải tu luyện.

Hoàng Thiên bí mật đưa Hoàng Hôn vào động thiên để tu luyện. Hắn dốc túi truyền thụ cho Hoàng Hôn. Nhờ vậy, chỉ sau vài tháng, Hoàng Hôn đã bước vào Luyện khí hậu kỳ. Tư chất và ngộ tính của Hoàng Hôn thật kinh người. Không hổ là thiên kiêu chi tử, thiên linh căn không phải là chỉ là cái tên.

Hoàng Thiên đến bình nguyên trên sườn núi. Bây giờ nơi đây đã đầy ắp thôn làng. Hoàng Thiên đi vào và được rất nhiều lưu dân vui mừng chào đón. Ai cũng cảm tạ hắn đã thu lưu họ

Hắn thấy cứ mỗi một ngày thì dân chúng tụ tập lại càng nhiều, bây giờ đã có hơn ba trăm vạn lưu dân.

Hoàng Thiên đưa ra đề nghị tập trung dân chúng xây thành và tường thành.

Theo tin tức mới nhất Hoàng Thiên biết thì trấn thủ biên cảnh bốn vị tướng quân đã tạo phản.

Rất rất nhiều thế lực nhỏ tạo phản, nghe nói Mạnh Trường Sinh cũng tạo phản, hắn tụ chúng hơn năm trăm vạn, có hai mươi vạn binh mã, dưới trướng có rất nhiều hãn tướng. và có một chi quân đội tu tiên giả.

Ngũ đại thế gia và các tông môn tu tiên cũng đang phân chia lãnh thổ, chia cắt Đại Nam Hoàng Triều.

Loạn Tinh Hải.

Một thanh nin đang đp trên phi kin vưtđidưng, idưngmh mngà ng hiểm, nhng n chứa rất nhiều cơ duyên và tài nguyên, linh dược có rất nhiều. Chỉ hải yêu thú cũng nhiều thỉnh thoảng sẽ tập kích hắn.

Trên biển cả mênh mông Hoàng Thiên đứng trên phi kiếm bay về Hướng bắc, phi kiếm cũng không biết cấp bật thế nào, nói chung rất mạnh, lúc trước hắn đi đầy hăng hái, bây giờ về là một nỗi vội vàng không tên.

Bây giờ chiến hỏa đã nổ ra. Không biết khi nào chiến tranh sẽ đến nơi đây. Hắn muốn bảo vệ Thôn Đông Lâm, bảo vệ lưu dân hắn cứu trên Càn Nguyên. Mỗi lần nhìn thấy lưu dân vui vẻ cười, hắn sẽ cố gắng để nụ cười ấy còn mãi.

Bến bắc, Thôn Đông Lâm.

Hoàng Thiên về đến, hắn đi ba năm, bây giờ trở về hắn muốn tế bái cha mẹ, gặp lão trưởng thôn.

Hắc Liên Sơn, tiếng thác nước đổ ầm ầm, bên nhà tranh hai ngôi mộ vẫn còn đấy, nay thêm hai ngôi mộ bầu bạn, thôn trưởng và Trần Vũ đã ra đi, bây giờ Ngô Lâm là trưởng thôn mới.

"Cha Mẹ, hài nhi bất hiếu bây giờ mới về thăm người, ta đã tìm được tiên duyên, và đã tu luyện, phụ mẫu linh thiêng phù hộ ta bình an" Hoàng Thiên quỳ trước mộ nói.

Trải qua một lần chết hắn đã trầm ổn rất nhiều, bây giờ để giải quyết vấn đề hắn cần thực lực, muốn lật đổ Nam Cung gia phải có thế lực mạnh mẽ.

Hoàng Thiên đi gặp trưởng thôn.

Chỉ là cảnh còn người mất, Trưởng thôn đã mất, bây giờ trưởng thôn mới là Ngô lão.

Hoàng Thiên đến nhìn lão và nói: " Ngô lão, ta là Hoàng Thiên hôm nay về thăm ngài!"



Ngô Lâm mở mắt ra nhìn hắn nói: " ở ngoài sống tốt chứ, bây giờ nghe nói chiến sự đã lan đến Nam Hải rồi, chúng ta sắp phải di cư đến đảo khác sống."

Hoàng Thiên "trầm mặt không nói", một lúc sau hắn nói: " Thôn dân có thể di chuyển về Hoàng Liên Sơn, ở đó sẽ có trận pháp bảo vệ mọi người."

Ngô Lâm cười lên lão lâu rồi không có cười tươi như thế này.

"Sau khi ngươi rời đi một năm, có một Thiên Sư đến gặp ta hắn ta nói thôn chúng ta có một đầu long khí, hắn còn nói muốn ở trong thôn chúng ta lâu dài."

Hoàng Thiên im lặng lặng lắng nghe, đã lâu rồi hắn mới có cảm giác về đến nhà...

Ngô lão hít một hơi thật sâu nói tiếp: " người này nói thôn chúng ta có Long khí hội tụ, hắn muốn tìm long khí, hắn nói có long khí người làm chuyện gì cũng gặp dữ hóa lành, mọi chuyện đều thuận lợi."

Hoàng Thiên nhìn về đỉnh Hắc Liên nheo mắt nói " Ta cũng nhìn ra được, thật ra ta cũng là tu tiên giả."

"Chỉ là Long khí không ở nơi này, hôm nay ta đến muốn lấy đi số Tinh Vẫn Thiết còn lại, ta muốn tạo một chi quân đội, ta muốn chế một bộ chiến giáp."

Tiếp đó hắn hỏi trưởng thôn: " thôn trưởng, mấy năm qua trong thôn có đại sự gì phát sinh không, tỉ như nhân vật kiệt suất, nơi nào có di tượng, đại khái đi?"

Thôn trưởng không nói im lặng một hồi hắn nói: " Có một nhân vật hắn có thể đạp kiếm bay trên bầu trời, là tu tiên giả, ta chỉ nghe nói chứ không thấy, người này rất lợi hại, có thể đóng băng cả một vùng".

Hoàng Thiên đang uống trà nghe vậy phun thẳng vào mặt trưởng thôn, thầm nghĩ " đạp kiếm bay trên trời không lẽ là phàm nhân.".

"Con bà nó tên trời đánh Hoàng Thiên" tiếng hét thảm thiết của thôn trưởng vang vọng thôn làng.

Lúc này Hoàng Thiên đã bỏ chạy khá xa.

Dưới thác nước tĩnh lặng, Hoàng Thiên ngồi đấy tu luyện, hắn muốn yên tĩnh một đêm, ngồi bên cha mẹ chốc lát,

ngày mai hắn lên đường tìm người kia.

Đêm đó Hoàng Thiên ở dưới thác nước, hắn ngồi đó tu luyện, trong đầu không ngừng vang lên những đạo âm của bốn vị tiền bối luận đạo.

Hắn lâm vào đốn ngộ, hắn nhìn thác nước lưu chuyển, mênh mông cuồn cuộn, pháp lực của hắn cũng cuồn cuộn mênh mông theo, thực lực cũng vì thế mà tăng lên một chút.

Ánh rạng đông lóe lên giữa biển đông, bầu trời như chia hai thái cực, cảnh tượng diễm lệ khi bình minh vừa lên, thái dương nhô lên cao như là chúa tể bầu trời.

Chim hót líu lo, mọi sự sống bừng tỉnh, chào đón một ngày mới bắt đầu.

Hoàng Thiên đạp kiếm bay vút lên trời, giờ này hắn đang ở trạng thái đỉnh phong, hắn muốn độ kiếp Kim Đan Cảnh.