Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 23: Độ Kiếp



Bầu trời như muốn sụp đổ dưới cơn thịnh nộ của bão giông. Mây đen cuồn cuộn như những con quái vật khổng lồ, nuốt chửng ánh trăng sao. Sấm sét xé tan màn đêm, giáng xuống những tia lửa điện kinh hoàng như muốn hủy diệt tất cả. Gió rít lên như tiếng gào thét của dã thú, thổi bay cát bụi mù mịt. Biển cả gào thét cuồng nộ, sóng cao cuộn trào, đập tan nát những con thuyền nhỏ bé như vỏ trấu.

Giữa tâm bão dữ dội, Hoàng Thiên hiên ngang đứng như một vị thần, khí thế hiên ngang bất khuất, uy phong lẫm liệt. Ba đạo sấm sét giáng xuống, uy lực kinh hoàng như muốn nghiền nát Hoàng Thiên thành cát bụi, tiếng gầm rú vang dội cả đất trời. Hoàng Thiên gầm lên một tiếng long trời lở đất, chấn động cả càn khôn vũ trụ, dốc toàn lực chống đỡ sức mạnh kinh hoàng của "Tam Tiêu Thần Lôi".

Sức mạnh của hắn va chạm với sức mạnh của thiên nhiên, tạo nên một trận chiến kinh hoàng rung chuyển cả đất trời, lật tung biển cả. Sau ba tiếng nổ kinh hoàng, bầu trời bỗng chốc sáng rực, biển cả trở lại yên bình sau cơn giông bão dữ dội. Hoàng Thiên mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời như tia chớp, thở dài một tiếng như trút bỏ gánh

ทลng.

Hoàng Thiên mở mắt ra, thở hồn hên. Hắn đã thành công độ kiếp Kim Đan Kỳ, tu vi tiến lên một bậc. Hắn tung người bay đi, hắn bay về phía thái dương, hướng về phía mặt trời như muốn thách thức cả bầu trời. Chưởng lực của hắn đánh vào biển cả, tạo nên màn nước cuộn trào, sóng dữ cuồng nộ, lôi điện chớp giật dữ dội. Mặt biển lõm xuống mười trượng, uy lực kinh hoàng bao trùm phạm vi mười dặm.

Trên hư không, Hoàng Thiên cất tiếng thì thào: "Càn Nguyên Vấn Tông Chưởng dựa theo tu vi của ta nay đã có thế đánh ngang Kim Đan Trung Kỳ, uy lực tăng gấp mười lần so với lúc ở Trúc Cơ Cảnh. Thần hồn càng ngày càng trở nên cô đọng, có lẽ ít năm nữa thần hồn ta sẽ chuyển biến thành nguyên thần, hiện tại mới đang ở giữa

Nguyên Anh kỳ và Hóa Thần kỳ."

Dưới biển khơi đang gào thét, một con thuyền nhỏ bé đang chật vật chống chọi với cơn bão dữ dội. Sóng cao cuộn cuộn, lôi điện giáng xuống bất chợt, đe dọa nhấn chìm con thuyền bất kỳ lúc nào. Trên thuyền có hai thanh niên, một người uy phong lẫm liệt, tay cầm thiết kiếm, ra lệnh cho thủy thủ chèo thuyền; người còn lại dũng mãnh phi thân lên không trung dùng tu vi Trúc Cơ Kỳ chiến đấu với sóng dữ. .

Hoàng Thiên nhận ra chính mình là nguyên nhân gây ra cơn bão kinh hoàng này. Hắn thu hồi lôi điện, biển cả bỗng chốc trở nên êm ả như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thần thức của Hoàng Thiên quét qua con thuyền, phát hiện hai người sở hữu linh căn xuất chúng. Một là thanh niên đang chỉ huy, khí chất phi phàm như soái tài trời sinh; người còn lại toát lên khí thế uy phong như một vị mãnh tướng, dũng mãnh vô song.



Thăm dò kỹ hơn, Hoàng Thiên biết được hai người này đều sở hữu thượng linh căn. Thanh niên cầm lái mang

Băng Thủỷ linh căn, hiểm gặp và vô cùng quý giá. Còn thanh niên kia mang Phong Thố linh căn, khí chất phi phàm, cũng thuộc loại hiếm có.

Hoàng Thiên đáp xuống thuyền, nhìn hai người với ánh mắt tán thưởng. Hai người thấy Hoàng Thiên từ trên trời đáp xuống, uy phong lẫm liệt, liền khom người chắp tay bái.

"Có thể bay lượn trên không trung, chí ít là Kim Đan cảnh, mà người này còn trẻ như vậy, quả là phi thường!"

Hoàng Thiên thấy hai người khom người bái, liền xua tay ra hiệu cho đứng dậy, sau đó nói: "Ta không phải kẻ địch của các ngươi, ta là Hoàng Thiên, thấy hai người các ngươi khí chất phi phàm, liền đến kết cái thiện duyên."

Hai người nghe hắn nói thế, trong lòng vô cùng kính phục, vội vàng hỏi lại: "Đại ca có phải là vị anh hùng đã rời thôn đi ba năm trước không? Trong thôn ai cũng biết sự tích đại ca một mình xông pha chiến trận, cứu giúp muôn dân. Nay đại ca trở về, có việc gì cần chúng tiểu đệ giúp đỡ, chúng ta nguyện ra sức trâu ngựa."

Hoàng Thiên thở dài nói: "Không dấu diếm hai vị tiểu đệ, ta lần này trở về để tế bái cha mẹ, lấy đi số Tinh Vẫn Thiết còn lại để chế tạo pháp bảo, ta muốn thành lập thế lực, tái tạo càn khôn, tạo phúc cho lê dân bách tính"

Hắn thở dài nói tiếp: "Hôm nay chiến tranh đã lan đến Nam Hải, không lâu nữa gia viên sẽ không còn, cảnh còn người mất đâu đâu cũng có, ta không muốn người thân, huynh đệ mất đi nên muốn đánh ra một mảnh thái bình."

Hai người nghe vậy lập tức quỳ xuống nói: "Chúng ta hai huynh đệ từ nhỏ theo sư phụ tu đạo, biết được dân làng gặp nạn nên bái biệt sư tôn về thôn, nay đại ca đã có chí hướng chúng ta nguyện gia sức vì đại ca làm tiên phong đánh ra một mảnh thái bình."

"Hai người là hai huynh đệ à, thế hai tiểu đệ tên gì?" Hoàng Thiên hỏi.

Hai người đáp: "Ta là sư huynh Lục Đô Đốc, còn đây là sư đệ ta, Cửu Thiên Bồng."



Hoàng Thiên che trán thầm nghĩ "xem ra hai vị này là trong miệng thôn trưởng nói", thật là bá khí sau đó nói:

"Hai vị nếu không chê về sau theo ta đi, ta là Đạo Chủ Càn Nguyên Quan, gọi ta là Đạo Chủ là được."

"Thuộc hạ bái kiến Đạo Chủ" hai huynh đệ đồng thời khom người chắp tay đáp, sau đó hai người nhìn nhau, cuối cùng Lục Đô Đốc hỏi: "Đạo Chủ, thế chúng ta bây giờ đi đâu?"

Hoàng Thiên nhìn hai người bọn họ sau đó láy trong túi ta hai mươi vạn linh thạch, đưa cho Lục Đô Đốc nói: " hai mươi vạn linh thạch này ngươi kiến tạo cho ta một pháp khí Phi Chu sau đó ngươi tự do chiêu binh, trong sơn môn các ngươi chắc có không ít người nhỉ, ngươi về đó tuyển được bao nhiêu thì tuyển nhớ kỹ đều phải tu tiên giả. khi nào chế Phi Chu xong ngươi đưa người về Càn Nguyên Sơn, Hắc Lâm Tuyền đóng quân, nếu thiếu linh thạch thì cho người đến Càn Nguyên Quan tìm ta."

"Cửu Thiên Bồng sẽ theo ta đến Nam Vực, đến Càn Nguyên Sơn, ta có việc cần ngươi đi làm."

"Thuộc hạ tuân mệnh" hai người đồng thanh đáp.

Hoàng Thiên về gặp trưởng thôn hai người hàn huyên một hồi, hắn mang đi Tinh Vẫn Thiết, còn về di chuyển thì trưởng thôn sẽ thông báo cho thôn dân, nếu ai muốn thì đến Càn Nguyên Sơn, nếu không đi cũng không cưỡng cầu.

Mười ngày sau, Càn Nguyên Sơn.

Hoàng Thiên về đến chân núi, trên đường ngang qua Liệt Sơn trấn, hắn tìm hiểu tin tức biết được đại hoàng tử và nhị hoàng tử đã chết.

Tin tức này khiến Hoàng Thiên vô cùng bất ngờ và lo lắng vội vã bay thẳng về Càn Nguyên Quan."