Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 59: Thiên Khung Huyết Chiến



Dưới bầu trời u ám của U Minh Hải, nơi biển cả và thiên không như hòa thành một màu xám đục, mây đen cuồn cuộn, chớp giật đầy chết chóc. Không gian ngột ngạt bởi sát khí dày đặc, như thể cả thế giới đang nín thở trước cơn bão kinh hoàng. Gió từ biển thổi đến, mang theo hơi lạnh buốt thấu xương, như hàng nghìn lưỡi dao vô hình cắt ngang bầu trời.

Giữa không trung, Lạc Long Thành đứng sừng sững, hỏa chi pháp tắc từ thân thể hắn tỏa ra, biến không gian xung quanh thành một biển lửa rực đỏ. Đôi mắt hắn sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào Lục Ngạc - một con yêu thú khổng lồ với thân hình dài hàng trăm trượng, mỗi bước đi làm biển cả rung chuyển, tạo ra những đợt sóng khổng lồ trào dâng.

Thân hình Lục Ngạc phủ đầy vảy xanh biếc, cứng cáp như khiên đồng, phản chiếu ánh sáng quỷ dị từ bầu trời.

Đôi mắt đỏ ngầu của nó, chứa đầy sát khí, mỗi lần gầm lên, âm thanh vang dội khắp không gian như muốn xé toang bầu trời.

Lạc Long Thành không hề nao núng. Đứng vững trên đám mây lửa, hai tay nắm chặt thanh Viêm Hỏa, một pháp bảo đã theo hắn chinh chiến bao năm. Từ lưỡi kiếm, luồng sáng đỏ rực như nham thạch tuôn trào, tỏa ra khí tức hủy diệt. Hắn biết trận chiến này không dễ dàng, nhưng cũng chính điều đó kích thích chiến ý trong lòng. "Yêu nghiệt, hôm nay ngươi phải chết!" Lạc Long Thành quát lên, ánh mắt rực lửa giận dữ. Thanh Viêm Hỏa trong tay hắn rung lên, như một con rồng lửa bị giam cầm, sẵn sàng thiêu rụi tất cả.

Lục Ngạc đáp lại bằng một tiếng gầm kinh thiên. Những chiếc gai lớn trên lưng nó bỗng dựng đứng, bắn ra những đợt phong bạo dữ dội, kéo theo sóng biển cuồn cuộn như muốn nhấn chìm Lạc Long Thành.

Nhưng Lạc Long Thành chỉ nhếch mép cười lạnh. Hắn biến mất, để lại một vệt sáng đỏ rực lao thẳng về phía Lục Ngạc. Thanh Viêm Hỏa trong tay bùng cháy, kéo theo một ngọn lửa khổng lồ xuyên thẳng qua cơn bão.

"Viêm Hỏa Kiếm Pháp!" Hắn hét lớn, tiếng hét vang dội như sấm sét, thanh kiếm Viêm Hỏa bùng phát luồng sáng chói lòa. Chiêu kiếm mang sức mạnh hỏa diễm, thiêu đốt tất cả. Biển cả sôi trào, những cột hơi nước khổng lồ bốc lên trời.

Lục Ngạc nhận thấy nguy hiểm, đôi mắt đỏ lóe lên một tia cảnh giác. Không do dự, nó cuộn tròn thân mình, đập mạnh chiếc đuôi khổng lồ xuống mặt đất, tạo ra cơn địa chấn dữ dội làm mặt biển như muốn nứt ra. Nhưng luồng kiếm khí của Lạc Long Thành vẫn giáng xuống như lôi đình, chém thẳng vào thân thể Lục Ngạc.



Tiếng "Ẩm!" vang dội khắp không gian, những âm thanh sắc bén như kim loại va chạm chát chúa. Lục Ngạc rít lên đau đớn, thân hình khổng lồ lùi lại, vảy ngọc bích rơi xuống, để lộ lớp da xanh sẫm. Máu đen từ vết thương chảy ra, nhuộm đỏ cả vùng biển.

Nhưng Lục Ngạc không dễ dàng khuất phục. Nó ngửa cổ lên trời, rít lên một tiếng rợn người, từ miệng phun ra luồng hắc khí đen kịt, mang theo sức mạnh của bóng tối. Hắc khí quấn quanh Lạc Long Thành, như muốn nhấn chìm hắn vào địa ngục vô tận.

Lạc Long Thành cảm nhận sức mạnh tà ác ăn mòn lớp phòng ngự của mình. "Con yêu thú này quả thật khó đối phó," hắn lẩm bẩm, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Hắn hiểu rõ, kéo dài trận chiến sẽ khiến hắn bất lợi.

Không chần chừ, Lạc Long Thành dồn hết pháp lực về nguyên anh, tay trái vẽ trận pháp phức tạp. "Liệt Thiên Phong Bạo!" Hắn hét lớn, từ trận pháp xuất hiện cơn bão cuồng phong, mang sức mạnh trời đất, cuốn thẳng về phía Lục Ngạc.

Lục Ngạc bị cuốn vào cơn bão, thân hình khổng lồ xoáy tròn giữa không trung. Nó gồng mình chống cự, nhưng sức ép từ cơn bão quá mạnh mẽ, những vảy ngọc bích trên thân bị gió bão quật mạnh, rơi xuống như lá rụng.

"Chết đi!" Lạc Long Thành quát, tay phải nâng cao thanh Viêm Hỏa, từ lưỡi kiếm bùng phát vô tận hỏa diễm.

"Viêm Long Phần Thiên!" Hắn dồn toàn bộ sức mạnh vào thanh kiếm, chém xuống nhát chí mạng, như núi lửa phun trào.

Lục Ngạc rít lên trong tuyệt vọng, thân hình khổng lồ không chịu nổi, bị nhát chém từ Viêm Hỏa chém đôi, máu phun ra như suối, nhuộm đỏ đại hải. Thân thể nó từ từ tan biến trong biển cả, chỉ còn lại huyết vụ lơ lửng trong không khí.

Lạc Long Thành đứng đó, hơi thở dồn dập, ánh mắt kiên định. Hắn quay lưng, bước đi trong ánh bình minh đang lên, bỏ lại phía sau chiến trường tàn khốc, nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng manh.