"Ẩm ầm!" Bầu trời như nổ tung, cương phong rít lên từng hồi, cuốn theo bão tố và sấm chớp, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn, kinh hoàng. Những tia lửa điện rạch ngang bầu trời, như muốn xé toạc không gian vô tận. Giữa cơn cuồng phong dữ dội ấy, một bóng đen sừng sững hiện ra, chiến giáp đỏ rực phản chiếu những tia sét lóe sáng, làm nổi bật vẻ oai phong không thể lay chuyển.
Người thanh niên đứng đó, mình mặc chiến bào đỏ, ngoài khoác áo giáp liên hoàn, thắt đai hổ phù, tay cầm họa kích sắc lạnh. Đôi mắt sắc bén như chim ưng, hai tay kết thành thủ ấn, đôi môi khẽ nhếch lên đầy uy nghiêm:
"Phong Bạo!"
Ngay lập tức, không gian xung quanh hắn bừng lên cơn lốc xoáy dữ dội, cuốn theo hải triều cuồn cuộn như đại hồng thủy, muốn nuốt chửng tất cả. Sức mạnh khủng khiếp từ cơn lốc này xé toạc mặt biển, khiến không gian rách nát. Biển cả tan biến vào hư không, để lại cảnh tượng tàn phá khủng khiếp, hệt như ngày tận thế.
Phía đối diện, một tiếng gầm rú vang lên, chấn động cả vùng trời. U Thông hiện nguyên hình chân thân-một con độc giao khổng lồ dài hàng trăm trượng, thân hình đồ sộ như ngọn núi di động, lấp lóe trong màn sương độc dày đặc. Đôi mắt đỏ rực như ngọc lửa, chứa đầy sát khí chết chóc. Từ miệng hắn, những mũi tiễn độc khổng lồ bắn ra như những mũi tên tử thần, phóng thẳng vào cơn lốc xoáy.
Sương độc đen kịt bao trùm cả bầu trời, mùi hôi thối lan tỏa khắp nơi, biển cả biến thành tử địa. U Thông lao nhanh qua màn độc khí, hòa quyện với độc thủy, sức mạnh càng dữ dội hơn. Mỗi đòn công kích của hắn như muốn trời long đất lở.
"Tiểu tử! Tử kỳ của ngươi đã đến, hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi!" U Thông cười lạnh, tiếng cười át cả tiếng gió bão. Đôi mắt đỏ ngầu của hắn lộ ra sự khinh thường, như nhìn một con sâu sắp bị nghiền nát.
Thanh niên không đáp, chỉ khẽ hít một hơi sâu, ánh mắt lấp lánh tia kiên định. Trong tâm trí, hắn nhớ lại những năm tháng gian khổ luyện tập, đối mặt với hàng trăm kẻ địch, chỉ để bước tới thời khắc này. Đây là trận chiến định mệnh, không thể thất bại. Khí tức trên người hắn bùng lên mãnh liệt, như ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào. Hắn vung tay, Hắc Dạ Kích trong tay phát ra ánh sáng đen kịt, chiếu rọi cả bầu trời đen tối.
"Thiên Địa Nhất Kích!" Thanh niên gầm nhẹ, từ Hắc Dạ Kích bắn ra một luồng kích khí mạnh mẽ, mang theo sức mạnh của trời đất, lao thẳng về phía U Thông. Kích khí sắc bén như xé toạc bất kỳ vật cản nào, lôi điện điên cuồng bao quanh.
U Thông chỉ cười lạnh, đuôi hắn đột ngột vung mạnh, tạo thành một cơn lốc xoáy hắc khí khổng lồ, nuốt chửng luồng kích khí trong nháy mắt. Nhưng không đầy một sát na, kích khí của thanh niên đã phá vỡ màn hắc khí, lao thẳng vào thân hình khổng lồ của U Thông.
"Rít!" Tiếng kêu đau đớn vang lên, U Thông lùi lại, máu đen từ vết thương tuôn ra, nhuộm đỏ mặt biển. Đau đớn khiến hắn điên cuồng, đôi mắt đỏ rực như bốc lửa, phun ra hai tia sáng đen, lao thẳng về phía thanh niên.
Thanh niên lập tức thi triển lôi pháp, lôi điện bao bọc quanh người như tấm màn bảo vệ. Hai tia sáng đen va vào lôi điện, tạo ra những tia lửa tóe ra khắp nơi, nhưng không thể làm hắn lay động. Ánh mắt hắn ánh lên sự quyết tâm, biết rằng nếu muốn tiêu diệt U Thông, phải dốc hết toàn lực.
"Hắc Dạ Quân Vương!" Thanh niên hét lớn, Hắc Dạ Kích trong tay phát ra ánh sáng chói lọi, lôi điện chằng chịt khắp trời, không gian như bị xé nhỏ bởi hàng ngàn đường lôi điện. Hắn di chuyển nhanh như gió, tấn công liên tiếp vào U Thông từ mọi hướng. Mỗi đòn kích đều cắm sâu vào da thịt con giao long, máu đen tuôn chảy không ngừng, lôi điện nổ vang trời.
U Thông điên cuồng chống trả, nhưng các đòn tấn công của thanh niên quá mạnh mẽ và dồn dập, khiến hắn dần kiệt sức. Cuối cùng, trong khoảnh khắc quyết định, thanh niên tung ra tuyệt kỹ "Hắc Dạ Quân Vương," lưỡi kích chém thẳng vào tim của U Thông.
Nhận thấy tử thần đã cận kể, U Thông cuộn tròn thân mình, vung đuôi mạnh mẽ thi triển "Thần Long Bãi Vĩ," mượn lực phản chấn để thoát thân, rồi nhanh chóng quay đầu bỏ chạy, thi triển Thủy Độn thuật biến mất trong màn nước biển đen kịt.
Thanh niên thấy vậy, không chút chần chừ, vung kích lên, chém xuống với tất cả sức mạnh, "Họa Địa Vi Lao!" Lôi pháp bùng phát, bao phủ toàn bộ khu vực, nhốt chặt U Thông bên trong.
U Thông lòng như lửa đốt, điên cuồng lao lên không trung, tìm đường thoát thân. Nhưng từ trên cao, một tiếng quát vang lên: "Chưởng Trung Phật Quốc!" Một bàn tay khổng lồ từ trời cao giáng xuống, đè mạnh U Thông xuống đáy biển, thân thể khổng lồ của hắn bị nghiền nát thành từng mảnh, máu thịt văng khắp nơi, biển cả trong vòng trăm dặm nhuộm đỏ bởi máu đen, tỏa ra mùi tanh tưởi.
"Không!!!" Tiếng gào thét tuyệt vọng của U Thông vang lên nhưng vô ích. Thân hình khổng lồ của hắn từ từ sụp đổ, mặt đất rung chuyển dữ dội. Máu đen từ trái tim hắn trào ra, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Thanh niên đứng yên, ánh mắt lạnh lùng nhìn xác chết của U Thông. Một lúc sau, từ phía xa, một bóng người bay tới, chính là Hoàng Thiên. Thanh niên quỳ một chân, cung kính nói: "Thuộc hạ Đại Thần Tướng Hoàng Hôn bái kiển Đạo Chủ."
Hoàng Thiên bước tới, đỡ hắn đứng lên, mỉm cười nói: "Đại Thần Tướng Hoàng Hôn Hắc Dạ Tử, ngươi hôm nay thật uy phong, ha ha ha. Nào, đứng lên rồi nói."
Hoàng Hôn chính là người đã rời đi mười mấy năm trước để điều tra về nguy cơ khi muốn tấn thăng Hóa Thần kỳ.