Ăn cơm xong, Trần Minh liền vác đồ nghề lên núi săn thú, với thực lực của hắn bây giờ, săn mấy con dã thú cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Đi lên núi, Trần Minh cũng không vội mà đi săn, hắn còn một chuyện quan trọng muốn làm, đó là phần kia truyền thừa, lão tiên nhân đưa cho hắn.
Trước đó, Trần Minh không có phát hiện truyền thừa ở nơi nào, chỉ phát hiện một ít chữ, hắn cảm thấy truyền thừa không thể nào chỉ đơn giản là mấy chữ đó được.
Nhưng lúc đó Trần Minh còn chưa bắt đầu tu luyện, cũng không có cách nào khác. Còn bây giờ Trần Minh đã tu luyện, mặc dù chỉ vừa mới bước chân vào con đường tu luyện, nhưng hắn cũng đã có thể sử dụng linh khí.
Trần Minh muốn nếm thử, truyền một ít linh khí đi vào thủy tinh châu, xem xem có thể làm truyền thừa hiện ra hay không.
Ban đầu Trần Minh định trực tiếp làm thử ở trong nhà của Tần Phi, nhưng sau khi nghe Tần Phi nói, Trần Minh quyết định tìm một chỗ càng vắng vẻ, càng yên tĩnh để nếm thử.
Trần Minh nhanh chóng tìm kiếm một cái hang đá, nằm ở trên vách núi. Sau khi đã xác định an toàn, Trần Minh liền tiến vào bên trong, rồi chặn cửa hang lại.
Trần Minh đi đến tận cùng của hang thì ngừng lại. Hắn ngồi xếp bằng xuống, rồi từ trong người lấy ra viên kia thủy tinh châu. Trần Minh bắt đầu tĩnh tâm, ngưng thần, khống chế linh khí từ từ truyền đến cánh tay, rồi từ cánh tay truyền vào viên châu.
Đây chính là lần đầu tiên Trần Minh thực sự sử dụng linh khí, cảm giác hơi kỳ là, nhưng vẫn được coi là thông thuận.
Có linh khí truyền vào khiến hạt châu từ từ sáng lên ánh sáng mông lung.
Đột nhiên, từ trong viên châu đi ra một quang ảnh, đó là một người đàn ông, cũng không rõ hình dáng cùng với khuôn mặt, chỉ là một cái hình chiếu.
Hình chiếu đi ra cũng không nhìn vào Trần Minh, ánh mắt căn bản cũng không có tiêu cự, cứ thế nó bắt đầu diễn giải một môn bộ pháp.
Bộ pháp tên là Tiêu dao bộ, bao gồm tâm pháp khẩu quyết, bộ pháp và vận khí lộ tuyến.
Đầu tiên, quang ảnh bắt đầu đọc khẩu quyết tâm pháp:
"Tiêu dao bộ.
Tâm có tiêu dao, thân mới tiêu dao.
Vạn vật đều là bị trói buộc.
Chặt đứt mọi trói buộc, mới thực sự có thể tiêu dao.
Nhưng trói buộc đâu có thể dễ dàng chặt đứt.
Nếu như không thể chặt đứt, vậy làm thế nào để tiêu dao?
Chỉ cần biến những trói buộc đó thành lực lượng của ta, để những trói buộc đó giúp sức cho ta, vậy cũng có thể tiêu dao."Đó chính là những chữ mà Trần Minh đã thấy trên viên thủy tinh châu.
Đọc xong khẩu quyết, quang ảnh bắt đầu diễn luyện bộ pháp.
Trần Minh cảm thấy bộ pháp này rất kỳ lạ, nó căn bản cũng không khó, chỉ là nó lộn xộn, không theo quy luật hay kết cấu gì cả. Đơn giản là lúc tiến, lúc lui, lúc thì nghiêng bên trái, lúc lại ngả bên phải.
Trần Minh không cần mất bao lâu thì có thể bắt trước giống mô giống dạng, chỉ là hắn cũng không cảm thấy có gì khác lạ xảy ra.
Hắn khó hiểu nên tiếp tục xem lộ tuyến vận chuyển linh khí, cái này thì phức tạp hơn, nhưng chỉ cần dựa theo lộ tuyến đồ thì vẫn có thể học theo được, nhưng nếu muốn thuần thục thì phải luyện tập nhiều lần.
Chỉ là khi hắn vận chuyển linh khí theo lộ tuyến đồ này cũng không có gì thần kỳ xảy ra cả, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cho thân thể hắn nhẹ nhàng một chút, linh hoạt một chút mà thôi.
Nhưng những câu nói cuối cùng của quang ảnh đã giúp Trần Minh biết được vì sao lại như vậy.
Chỉ thấy nó nói:
" Chỉ có người có một trái tim tự do, mới có thể lĩnh ngộ được tâm pháp khẩu quyết.
Chỉ có lĩnh ngộ được tâm pháp khẩu quyết, mới có thể luyện thành Tiêu dao bộ.
Chỉ có luyện thành Tiêu dao bộ, mới có thể thấy được chân chính truyền thừa."
Nói xong những lời này, quang ảnh liền tan biến mất.
Trần Minh nếm thử truyền linh khí vào viên thủy tinh châu một lần nữa, kết quả cũng vẫn như vậy. Đơn giản chỉ là quang ảnh đó lại lặp lại một lần như trước mà thôi.
Trần Minh có chút thất vọng, cũng không phát hiện thứ gì hữu ích khác, hắn cũng chỉ có thể bắt đầu nghiên cứu những thứ mà truyền thừa đã cho.
Bộ pháp cùng với vận khí đồ hắn đều đã thử, không có hiệu quả, quang ảnh cũng đã nói, chỉ có hiểu được khẩu quyết mới có thể học được Tiêu dao bộ.
Vậy nên Trần Minh cũng chỉ có thể bắt đầu nghiên cứu từ khẩu quyết cùng với những lời nói của quang ảnh.
Trần Minh bắt đầu lẩm nhẩm những từ ngữ đó:
"Tiêu dao bộ.
Tâm có tiêu dao, thân mới tiêu dao.
Vạn vật đều là bị trói buộc.
Chặt đứt mọi trói buộc, mới thực sự có thể tiêu dao.
Nhưng trói buộc đâu có thể dễ dàng chặt đứt.
Nếu như không thể chặt đứt, vậy làm thế nào để tiêu dao?
Chỉ cần biến những trói buộc đó thành lực lượng của ta, để những trói buộc đó giúp sức cho ta, vậy cũng có thể tiêu dao...
...Chỉ có người có một trái tim tự do, mới có thể lĩnh ngộ được tâm pháp khẩu quyết.
Chỉ có lĩnh ngộ được tâm pháp khẩu quyết mới có thể luyện được Tiêu dao bộ.
Chỉ có luyện được Tiêu dao bộ mới có thể thấy được chân chính truyền thừa...
... Ừm... Trong này có nói chỉ có người có một trái tim tự do mới có thể lĩnh ngộ được khẩu quyết, nhưng cái gì mới là trái tim tự do đây??"
Trần Minh gãi đầu suy nghĩ, vẫn không hiểu được hàm nghĩa của trái tim tự do này.
"... Ừm... Trong này đều có nhắc tới ' tiêu dao' ' tự do' 'không bị trói buộc ' ba cụm từ này ý nghĩa căn bản cũng không khác nhau... Vậy rốt cuộc như thế nào mới được gọi là trái tim tự do?
Trái tim con người là ở trong lồng ngực, nó cũng bị lồng ngực trói buộc, không lẽ không bị trói buộc là phải lấy nó ra khỏi lồng ngực?... Không đúng, không đúng, lấy ra trái tim thì c·hết mịa rồi còn tự do cái rắm... Ừm... Không lẽ trái tim ở đây cũng không phải chỉ thực sự trái tim.
Trái tim thường đại diện cho tình cảm, tình yêu. Nhưng có tình cảm, trái tim cũng sẽ chịu ràng buộc, này không lẽ phải tuyệt tình tuyệt tính mới chính là trái tim tự do.... Cái này chắc hẳn cũng không chính xác đi, dù sao cho dù có tuyệt tình tuyệt tính, không chịu tình cảm ràng buộc, nhưng cũng không thể thoát khỏi những ràng buộc khác, như vậy cũng không tính gì là tự do.
Này rốt cuộc "tâm" còn đại diện cho cái gì nữa... Hừm... Không lẽ "tâm" ở đây chính là đại diện cho tâm thần, tâm ý. Đúng vậy, hẳn là không sai được!!!! Cũng chỉ có "tâm" này mới thực sự có thể tự do, không chịu trói buộc!!! Tâm thần hướng tới tự do, suy nghĩ không chịu trói buộc!!!!"
Trần Minh vui sướng vỗ tay cái "độp".
"Nếu như là 'tâm' này thì mình có!!!
... Điều kiện đã có, vậy phải xem cái tiếp theo... Vạn vật đều là bị trói buộc... Ừm... Câu này là vô nghĩa chứ?"
Trần Minh ngẫm nghĩ.
" Câu này đúng thật vô nghĩa, căn bản không cần suy tính.
Vậy thì câu tiếp theo 'Chặt đứt mọi trói buộc, mới thực sự có thể tiêu dao' ... Không đúng, câu này cũng là vô nghĩa, ngay cả câu tiếp theo cùng với câu tiếp sau đó cũng đều là vô nghĩa... Cũng chỉ còn có câu cuối 'Chỉ cần biến những trói buộc đó thành lực lượng của ta, để những trói buộc đó giúp sức cho ta, vậy cũng có thể tiêu dao' này là có nghĩa. Thực sự là bó tay, cả một đoạn khẩu quyết có tới một nửa là vô nghĩa, chỉ có câu đầu và câu cuối là chuẩn xác khẩu quyết... Hây....
Chỉ là câu cuối này giải thích như thế nào? Ở đây cái gì mới được coi là trói buộc? Rốt cuộc như thế nào mới có thể biến trói buộc thành trợ lực của mình, để cho mình sử dụng???"
Trần Minh suy nghĩ đến mức muốn đập cả đầu mình ra, hắn muốn biết rốt cuộc cái gì mới được coi là trói buộc ở đây, nó là vô hình còn là hữu hình, phải biết được trói buộc là gì, thì mới có thể tìm cách đối phó với nó được, nhưng hắn vẫn không thể tìm ra một đáp án cụ thể nào.
Cuối cùng, Trần Minh quyết định tạm dừng việc nghiên cứu khẩu quyết lại, hắn cảm giác công việc này sẽ tốn của hắn rất nhiều thời gian, không thể có kết quả trong thời gian ngắn được. Nếu như có thể dễ dàng suy nghĩ ra, lão già kia cũng không đến nỗi không thể tu luyện được, mà vứt truyền thừa này cho hắn.
Trần Minh rời khỏi hang đá, rồi bắt đầu đi kiếm con mồi. Trời đã không còn sớm, hắn phải nhanh chóng kiếm đủ con mồi rồi trở về.
Trần Minh dùng hết tốc độ mà mình hiện có để di chuyển trong rừng, ngoại trừ gặp vật cản như cây cối hoặc là tảng đá to, Trần Minh sẽ né tránh, còn lại hắn đều băng qua. Ví như dốc núi, ví như suối nước. Chỉ là vừa tìm kiếm con mồi, trong đầu Trần Minh vẫn vô thức suy nghĩ xem rốt cuộc thứ gì mới là trói buộc.
Đột nhiên, trước mặt Trần Minh xuất hiện một tảng đá, tảng đá này cũng không quá cao, thế là Trần Minh quyết định trực tiếp nhảy qua thay vì phải né tránh nó.
Chỉ là Trần Minh có thể nhảy vượt lên trên tảng đá, nhưng tảng đá dài hơn hắn nghĩ, vậy nên hắn cũng chỉ có thể đáp lên trên đỉnh tảng đá, mà không có thể trực tiếp bay qua nó.
Vừa vặn, Trần Minh thấy được ở phía bên kia của tảng đá có một bầy dê, vừa rồi khuất tảng đá nên hắn không thấy được.
Trần Minh vội vàng nhảy xuống tảng đá, để lao tới bầy dê đó, hắn không định dùng cung tên bắn, với tốc độ và lực lượng bây giờ của hắn, bầy dê này căn bản chạy không thoát một con.
Chỉ là, vừa rơi xuống dưới chân tảng đá, Trần Minh chợt khựng người lại, một đạo ánh sáng chợt lóe lên trong đầu hắn.
Hắn cũng không có tâm tư để ý tới đàn dê nữa, mà tập trung tinh thần, muốn bắt lấy đạo ánh sáng kia.
Đột nhiên, suy nghĩ của Trần Minh trở nên thông suốt.
" Đúng vậy, vì sao ta phải né tránh tảng đá?
Vì sao ta phải vượt qua tảng đá?
Vì sao ta không thể nhảy qua tảng đá, mà chỉ có thể rơi xuống trên tảng đá?
Vì sao ta nhảy lại không trực tiếp lên trời mà lại bị rơi xuống đất?
Đúng vậy, chắc chắn là như vậy....
...ha ha ha... Tảng đá cản trở ta là trói buộc... Trọng lượng của ta cản trở ta là trói buộc... Bầu trời cản trở ta là trói buộc... Mặt đất cản trở ta là trói buộc...ha ha ha..." Trần Minh cười như điên dại khiến cho đàn dê cách đó không xa đang ăn cỏ sợ hãi bỏ chạy.
Trần Minh cũng đã quên mất đàn dê, hắn bắt đầu chạy, càng chạy càng nhanh, vừa chạy miệng còn vừa lẩm bẩm:
" Đúng vậy, cây cỏ cản trở ta là trói buộc... Không khí cản trở ta là trói buộc... Gió cản trở ta là trói buộc... núi đồi cản trở ta là trói buộc..."
Không ngừng chạy, chợt Trần Minh đạp mặt đất nhảy lên.
" Đúng vậy, mặt đất trói buộc bước chân ta, nhưng nó cũng trở thành bàn đạp cho ta!!!"
Trần Minh đạp vào gốc cây, sau đó chuyển hướng.
" Gốc cây cũng vậy, cũng có thể trở thành của ta trợ lực!!!"
Gặp được cơn gió, Trần Minh lập tức đổi hướng, thuận gió mà đi.
" Đúng vậy, ngược gió chính là cản trở, thuận gió chính là trợ lực, không thể thuận gió, vậy cố gắng giảm tối đa lực cản của nó vậy cũng coi như lợi dụng được gió."
Trần Minh đang chạy nhanh chóng, chợt hắn nhảy lên đạp vào không khí, cảm giác như hắn đang đạp vào một bức tường cứng rắn, sau đó sử dụng lực phản chấn bật ngược về phía sau tiếp tục chạy.
" Không khí cản trở ta, nhưng cũng cho ta điểm tựa... Ha ha ha..."