Trần Minh chạy lên một ngọn núi, sau đó hắn đột ngột dừng lại rồi ngồi xuống. Hắn ngồi xếp bằng ở đó, không một chút động tĩnh, chỉ là nếu như có thể nhìn thấy linh khí, thì sẽ phát hiện linh khí không ngừng từ trong thiên địa tiến vào thân thể Trần Minh.
Ban ngày đi qua, buổi tối lại đến, Trần Minh vẫn ngồi đó như một pho tượng, ngoại trừ vẫn đều đặn thở, cũng không còn phản ứng gì khác.
Thân thể Trần Minh như là phát ra vô hình uy thế khiến cho dã thú đi qua cũng không giám lại gần, ngược lại thì bọn chúng nhìn thấy Trần Minh liền né tránh xa xa.
Bên trong thân thể Trần Minh, linh khí không ngừng ra nhập vòng xoáy, sau đó được khống chế dựa theo lộ tuyến đồ của Tiêu dao bộ mà vận chuyển.
Không giống như lúc trước, bây giờ Trần Minh vận chuyển linh khí cảm giác thông thuận và liền mạch hơn nhiều.
Những lộ tuyến này dần dần cùng với vòng xoáy linh khí bên trong đan điền trở nên hô ứng, hình thành một thể bền vững. Trần Minh cũng không hiểu đây là vì sao, có lẽ là do Tiêu dao bộ đi, dù sao cũng là tiên nhân truyền thừa, không có chút thần kỳ nào thì lại quá vô lý.
Không chỉ thế, Trần Minh còn cảm giác, linh khí mỗi một lần được vận chuyển thông qua lộ tuyến đồ, chúng lại thiếu đi một chút xíu. Phần linh khí mất đi này đã tán phát ra khắp nơi trên thân thể hắn, bị thân thể hắn hấp thu.
Trong khi đó Trần Minh cảm giác phần linh khí còn lại trở nên tinh thuần một ít, mặc dù chỉ là rất ít, nhưng hắn cảm giác chắc chắn là không sai.
Điều này có lẽ là do khi vận chuyển linh khí như vậy, cũng sẽ có tác dụng như việc tinh lọc linh khí lúc mới hấp thu linh khí vậy, nhưng đó cũng chỉ là tác dụng kèm theo nên rất nhỏ.
Mặc dù thế, nếu như liên tục vận chuyển, vấn đề linh khí hỗn tạp sẽ được cải thiện hơn một chút.
Bất chi bất giác, Trần Minh cảm thấy đan điền của mình đã được mở rộng gấp hai lần so với ban đầu, có nghĩa là trong lúc lĩnh ngộ Tiêu dao bộ, Trần Minh đã đột phá cảnh giới luyện khí hai tầng lúc nào không hay.
Chỉ là Trần Minh cũng không có cảm giác gì đặc biệt cả. Không phải trong sách nói là mỗi lần đột phá thì sẽ tăng lên uy áp sao, bởi vậy người ta mới cảm nhận được ngươi là cảnh giới gì, chứ như hắn vậy, không có gì thay đổi, thì rốt cuộc có phải là đột phá hay không?!!!!
Có điều Trần Minh cũng không biết được, bình chọn uy áp này là do hai yếu tố sinh ra. Một là tinh thần, nếu như không tu luyện tinh thần, bình thường tu sĩ khi đột phá đại cảnh giới, tinh thần, thần thức sẽ được tẩy luyện một lần, tăng lên, dẫn tới sẽ phát ra uy áp mạnh mẽ.
Mà còn một loại nữa chính là tu sĩ khi đột phá, đan điền sẽ đột ngột mở rộng, sinh ra các vết rạn cực nhỏ trên thành của đan điền, rất khó có thể nhận ra. Những vết rạn này sẽ làm thất thoát rất nhỏ linh khí, đó chính là nguyên nhân khiến tu sĩ khác đột phá tu vi sẽ phát ra uy áp, trên căn bản chính là năng lượng tán phát ra ngoài mà thôi, năng lượng càng nhiều, tán phát ra càng nhiều, uy áp sẽ càng mạnh.
Còn Trần Minh hắn cũng không làm như người ta, đương nhiên kết quả cũng sẽ không giống như người ta rồi. Hắn chỉ từng chút một mở rộng đan điền, không gây tổn thương cho đan điền, như vậy cũng sẽ không có linh khí tán phát ra ngoài, thì làm sao có thể có uy áp gì được.
Buổi sáng ngày hôm sau, Trần Minh vươn vai một cái tỉnh dậy, hắn cảm thấy mình như là được thoát thai hoán cốt, thực lực tăng nhiều.
Đứng dậy vận động một cái, Trần Minh liền cảm giác thân thể nhẹ bẫng, như là xung quanh đều có trợ lực, đang nâng hắn lên.
Trần Minh bắt đầu di chuyển, dựa theo Tiêu dao bộ pháp. Không giống như trước đó, bây giờ Trần Minh cảm tưởng, những bước chân tưởng chừng như lộn xộn, không theo quy luật gì nay lại trở nên có vận luật.
Chợt Trần Minh đạp mạnh mặt đất, sau đó lao ra như một mũi tên rời khỏi cung, sau đó lại đột ngột dừng lại, nhẹ nhàng lướt về sau như là phiến lá bị gió thổi bay. Đạp vào gốc cây bên cạnh đổ người xuống, nhưng không đổ hẳn xuống đất, mà ở trong tư thế gần như nằm ngang, trượt sang một bên, rồi động tác nhào lộn, trên không mượn lực đổi hướng. Nhẹ nhàng nhảy liền có thể bay lên ngọn cây, sau đó thả người nhẹ nhàng đung đưa rơi xuống như là chiếc lá rụng.
Trần Minh cảm giác mình như là con cá đang bơi trong nước, như là còn chim đang bay ở giữa bầu trời.
Ừm... ngoại trừ việc hắn vẫn còn không thể phi hành ra thì đúng là như vậy!!!!!!
Đột nhiên, Trần Minh phát hiện viên thủy tinh châu từ trong người hắn chủ động bay ra, sau đó tan ra thành từng điểm sáng, rồi chui thẳng vào trong mi tâm của hắn.
Trần Minh vừa kinh vừa sợ, này rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Hắn vội vàng sờ lên trán mình, nhưng cũng không thấy gì cả.
Trần Minh ngồi xuống, nếm thử dùng phương pháp cảm nhận đan điền để cảm nhận trong đầu mình, kiểm tra xem viên thủy tinh châu đó đã đi đâu, nhưng không được.
Chợt Trần Minh cảm thấy như là có thứ gì nổ tung trong đầu hắn, khiến cho mắt hắn tối sầm lại, ngất đi.
Ý thức của Trần Minh như bị kéo vào sâu trong thức hải. Ở đây, Trần Minh thấy được một chùm sáng. Chỉ là lại gần, Trần Minh mới rõ ràng, đây nào phải cái gì chùm sáng, này rõ ràng là một cái vũ trụ quang điểm thì có. Nó chuẩn xác là vô số tin tức tập hợp thể, cũng chính là phần kia truyền thừa.
Đúng không hổ là tiên nhân truyền thừa, rất là phức tạp.
Cũng may mắn, phần này truyền thừa là từ đơn giản đến phức tạp, bằng không Trần Minh cũng không biết, đến bao giờ mình mới có thể tu luyện phần này truyền thừa.
Truyền thừa này bao gồm ba phần: Tiêu dao bộ, Tự do nhãn và Khai thiên thần đao.
Trong đó, Tiêu dao bộ cũng không phải chỉ có một chút trước đó mà thôi, truyền thừa có giới thiệu, Tiêu dao bộ luyện đến cao thâm, chỉ cần bước đi, dưới chân chính là đường, không có gì có thể cản lại bước chân.
Trước đó phần kia Trần Minh học chỉ là phần nhập môn, phần tiếp theo quá cao thâm, hắn còn chưa xem hiểu. Mà ngay cả phần nhập môn hắn cũng chưa luyện đến thuần thục, cũng chưa thể học được phần tiếp theo.
Tự do nhãn là một môn tu luyện nhãn thuật. Ở đây có giới thiệu, Tự do nhãn luyện đến tận cùng, không gì có thể cản trở ta mắt.
Chỉ là hiện tại Trần Minh vẫn chưa có thể bắt đầu luyện, bởi vì muốn luyện môn này nhãn thuật, cho dù là phần nhập môn cũng cần có thiên tài địa bảo phụ trợ.
Mặc dù cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, chỉ cần là các loại linh dược, thiên tài địa bảo có trợ giúp cho việc tu luyện nhãn thuật, đồng thuật là được. Nhưng hiện tại, Trần Minh ngay cả một viên linh thạch cũng không có, lấy đâu ra thiên tài địa bảo phụ trợ tu luyện môn này nhãn thuật đây.
Cuối cùng là Khai thiên thần đao, đây cũng không phải là một môn đao pháp hay pháp thuật, thần thông gì. Mà Khai thiên thần đao chính là một môn tinh thần bí thuật, chuẩn xác hơn là một môn rèn luyện tinh thần bí thuật. Mục đích của nó là rèn luyện tinh thần trở thành một thanh đao, một thanh thần đao, vô cùng sắc bén. Nó có thể cắt ra bất cứ trói buộc hay cản trở nào, kể cả "trời ".
Chỉ là môn này Khai thiên thần đao bí thuật điều kiện tu luyện rất cao, người thường căn bản không đủ điều kiện để bắt đầu tu luyện nó.
Bởi thế, phần nhập môn của Khai thiên thần đao lại là một môn bí thuật khác, tên gọi của nó cũng rất đơn giản, đó là Rèn thần thuật, cũng chính là một môn bí thuật rèn luyện tinh thần khác. Mục đích của Rèn thần thuật cũng chỉ là để bản thân đạt được yêu cầu nhập môn của Khai thiên thần đao mà thôi.
Tu luyện Rèn thần thuật chia làm hai bộ phận là nội luyện và ngoại luyện. Nội luyện là quan tưởng ra một cây búa, sau đó thì dùng cây búa này không ngừng gõ nện tinh thần của mình.
Còn ngoại luyện thì chính là sử dụng các loại ngoại lực để rèn luyện, tăng cường tinh thần lực. Ví dụ như linh dược, đan dược, thiên tài địa bảo, hoặc một số phương pháp nhân tạo hay yếu tố tự nhiên có tác dụng rèn luyện tinh thần đều được. Nói chung về phần ngoại luyện này cũng không kén chọn, chỉ cần là có ích cho việc rèn luyện, tăng lên tinh thần lực đều được.
Cứ như vậy, ba môn truyền thừa, một món Trần Minh coi như đã nhập môn, mặc dù cũng chỉ có thể coi như nhập môn của nhập môn, nhưng cũng coi như đã tu luyện được, còn lại chỉ là rèn luyện cho nó tăng lên mà thôi.
Còn một môn hiện tại chưa thể tu luyện do thiếu vật liệu phụ trợ.
Cũng chỉ có môn truyền thừa cuối cùng là hiện tại có thể tu luyện, mặc dù vậy cũng là chỉ có phần nội luyện là có thể tu.
Trần Minh dựa theo phương pháp của Rèn thần thuật, bắt đầu quan tưởng ra một cây búa. Chỉ là việc này cũng không hề đơn giản, việc này rất tiêu hao tinh thần lực. Với tinh thần nhỏ yếu của hắn hiện nay, cũng chỉ có thể quan tưởng một lúc mà thôi, căn bản còn phải cần không ít thời gian mới có thể quan tưởng ra hoàn chỉnh cây búa. Đương nhiên, nếu như có ngoại lực phụ trợ thì sẽ nhanh hơn nhiều, ví dụ như một loại thiên tài địa bảo nào đó chẳng hạn.
Trần Minh thấm thía nhận biết được, việc tu luyện cho dù là tu luyện cái gì cũng rất là tốn kém.
" Hây... Vẫn là phải sớm một chút đi kiếm tài nguyên tu luyện, không thì còn không biết phải chờ đến bao giờ mới có thể nhập môn, chứ đừng nói là tu luyện thành mấy phần này truyền thừa..."
Trần Minh cảm thấy, có lẽ là mình cần sớm rời khỏi đây, để lên đường đi tìm kiếm tài nguyên tu luyện, chứ không thể ở đây mãi được, dù sao Tần Phi cũng đã khá lên rất nhiều, đã có thể tự lo cho mình.
Trần Minh đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn trên người, sau đó để ý xung quanh, cũng không có thay đổi gì. May mắn, hẳn là thời gian trôi qua cũng chưa lâu, mặt trời cũng lên chưa quá cao, còn một khoảng thời gian mới đến buổi trưa được. Trần Minh phải nhanh chóng kiếm con mồi, sau đó trở về làm một bữa chia tay với Tần Phi, rồi lập tức rời đi.
Trần Minh đạp Tiêu dao bộ phóng ra như một cơn gió, hắn nhẹ nhàng luồn lách trong rừng cây, nhanh chóng tìm kiếm con mồi. Trần Minh muốn tìm kiếm nhiều một chút con mồi, để cho Tần Phi có thể sử dụng trong một thời gian.
Vừa tìm kiếm con mồi, Trần Minh cũng không quên tìm thêm một chút rau quả và dược liệu. Chờ đã kiếm đầy đủ, Trần Minh thì quay trở về nhà Tần Phi.