Thấy Trần Minh trở về, Tần Phi vẻ mặt lo lắng hỏi.
" Trần huynh đệ, ngươi như thế nào bây giờ mới trở về? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Trần Minh thấy Tần Phi lo lắng như vậy, có chút áy náy.
" Tần đại ca, cũng không có chuyện gì, ngươi cũng không cần lo lắng, chỉ là ta có chút hiểu ra, nên tìm một chỗ tu luyện, tốn chút thời gian, bây giờ mới trở về."
Giải thích xong, Trần Minh giơ ra con mồi mình mang về.
" Tần đại ca ngươi xem, ta mang về không ít con mồi, chắc là đã đủ cho ngươi ăn một thời gian!!!"
Tần Phi cảm thấy có gì đó không đúng, như đoán được chuyện gì liền hỏi.
" Trần huynh đệ, ngươi là định chuẩn bị rời đi sao?"
Trần Minh cũng không có ý định che dấu, chỉ nhẹ nhàng cười trả lời.
" Đúng vậy, Tần đại ca, ta dự định ăn với ngươi nốt bữa cơm, sau đó sẽ rời đi. Ta muốn ra ngoài đi xem một chút, muốn biết thế giới tu tiên này là có bao nhiêu phồn hoa, có bao nhiêu sắc thái, ha ha...'" Đang nói chia tay vốn dĩ chút cảm xúc không vui, nhưng đang nói, lại nghĩ tới cảnh được đi khắp nơi lãng Trần Minh liền vui vẻ phá lên cười.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Trần Minh, Tần Phi biết, Trần Minh cùng với hắn không giống nhau, Trần Minh là thuộc về thế giới rộng lớn ngoài kia, chứ sẽ không thể mãi co đầu cùng hắn ở góc nhỏ này.
Vậy nên Tần Phi cũng không cố gắng giữ Trần Minh ở lại. Tần Phi cũng cười nhẹ nhàng, nói với Trần Minh.
" Trần huynh đệ, đã như vậy ta cũng không cố giữ ngươi ở lại. Ngươi trù nghệ tốt, ngươi đi nấu cơm, để ta ra ngoài kiếm chút rượu, ta với ngươi uống với nhau mấy chén coi như chia tay."
Trần Minh nghe thế liền gật đầu đồng ý, hắn đưa cho Tần Phi con mồi để đi trao đổi rượu, còn lại thì mang hết vào nhà rồi bắt đầu nấu cơm.
Chờ xong xuôi, hai người cùng nhau ngồi uống rượu. Trần Minh thì là lần đầu tiên uống rượu, trong khi Tần Phi b·ị t·hương còn chưa hoàn toàn khỏi, thân thể suy nhược, chưa được mấy chén thì đã có chút say.
Hai người trò chuyện trên trời dưới đất, Trần Minh cũng kể cho Tần Phi về việc mình vượt qua Thiên Đoạn sơn mạch để đi tìm tiên, khiến cho Tần Phi hết sức thán phục.
Cuối cùng, Tần Phi hỏi Trần Minh tiếp theo muốn đi đâu.
" Trần huynh đệ, sau đó ngươi muốn đi nơi nào?"
Trần Minh ngà ngà say, cũng chưa biết nên đi nơi nào liền nói.
" Ta cũng... cũng không biết, có lẽ sẽ tìm một nơi người tu tiên tập trung, nói thật ta...ta còn chưa thấy được người tu tiên chân chính là bộ dạng gì đâu, ha ha ha...ợ..."
Tần Phi nghe thế thì liền nói.
" Nếu như vậy, thì ngươi nên tới Thanh Vân phường thị, đó chính là nơi tán tu tụ tập gần đây nhất."
Trần Minh cũng không biết nên đi đâu đương nhiên là cảm thấy Thanh Vân phường thị này có lẽ là lựa chọn tốt, thế là liền hỏi Tần Phi đường đi tới nơi đó.
A... Tần đại ca, Thanh Vân phường thị này là ở nơi nào, cách đây bao xa?"
Tần Phi cũng không giấu giếm, cặn kẽ chỉ đường cho Trần Minh.
" Thanh Vân phường thị cách đây khoảng hơn bảy ngày đi đường, Trần huynh đệ ngươi chỉ cần theo hướng mặt trời lặn đi thẳng là tới.
Trên đường đi ngươi phải hết sức cẩn thận, có lẽ ngươi còn chưa gặp qua yêu thú, điều này căn bản là do nơi này là vùng đất biên hoang, linh khí hết sức thưa thớt, bởi vậy cũng chỉ có người thường và dã thú sinh sống, rất ít khi có yêu thú xuất hiện, người tu tiên cũng chỉ có tông môn như Trường thịnh tông mới xây dựng ở đây.
Trái ngược với ở đây, càng đi về phía tây, linh khí càng nồng đậm, các địa phương người tu tiên tụ tập sẽ càng ngày càng nhiều, quy mô cũng sẽ càng ngày càng lớn. Cùng với đó, nguy hiểm cũng càng ngày càng nhiều, yêu thú cũng dần xuất hiện, cũng sẽ xuất hiện hiểm địa trên đường đi.
Trần huynh đệ ngươi cũng không thể như ở đây, thấy rừng núi liền vào, càng đừng nên tùy ý đi săn."
Trần Minh nghe thế thì rất tò mò, hắn đúng là còn chưa gặp qua yêu thú, không biết chúng rốt cuộc mạnh như thế nào, vậy nên liền hỏi.
"Tần đại ca, ngươi đã gặp yêu thú chưa, yêu thú cùng với dã thú khác nhau ở điểm nào?"
Nghe Trần Minh hỏi, Tần Phi như nhớ lại chuyện gì đó rất khủng kh·iếp, sau một lúc mới trả lời Trần Minh.
" Yêu thú ta cũng chỉ gặp qua một lần, đó chính là một lần đi làm tông môn nhiệm vụ. Chúng ta tổng cộng hơn mười người, trong đó một vị sư huynh có tu vi luyện khí bốn tầng làm dẫn đội, còn lại chúng ta đều là luyện khí sơ kỳ, cũng chính là luyện khí ba tầng trở xuống.
Chúng ta tu vi thấp, cũng chỉ dám nhận nhiệm vụ ít nguy hiểm một chút, đó là đi hái linh dược, vị trí cũng là ở nơi tương đối an toàn, cũng chưa nghe nói có ai gặp phải yêu thú ở đó.
Nhưng số chúng ta không may, đúng là vẫn ở nơi ấy đụng phải yêu thú. Đó là một đầu gấu yêu, tu vi cũng chỉ là yêu thú nhất giai trung kỳ, tính ra cũng chính là cùng vị sư huynh dẫn đội kia tu vi bằng nhau.
Thế nhưng kết quả chúng ta hơn chục người thì c·hết mất quá nửa, bao gồm cả vị sư huynh dẫn đội kia, những người còn sống chúng ta cũng chỉ là chạy thoát mà thôi, căn bản cũng là do con gấu kia cũng không đuổi theo, bằng không cũng không biết còn được mấy người sống.
Còn ngươi hỏi yêu thú với dã thú khác nhau ở đâu, vậy thì cũng không khác gì người thường với tu sĩ, bình thường chỉ cần gặp được liền sẽ nhận biết.
Ta cũng phải nhắc nhở kỹ ngươi, đừng tưởng có chút thực lực liền coi thường yêu thú, yêu thú rất mạnh, tu sĩ bình thường ngang cấp, thậm chí có khi tu sĩ có tu vi cao hơn nhưng vẫn không phải đối thủ của yêu thú.
Cũng không chỉ yêu thú, trên đường đi còn có rất nhiều thứ, so với yêu thú càng nguy hiểm. Ngươi tốt nhất là có đường thì đi đường, không có đường, bắt buộc phải băng qua núi rừng hay bất cứ nơi nào cũng phải hết sức chú ý hoàn cảnh xung quanh, thấy một chút không đúng cũng phải né tránh xa xa.
Kể cả trên đường gặp người cũng nên né tránh, g·iết người c·ướp c·ủa ở trong tu tiên thế giới cũng là chuyện hết sức bình thường... Ừm... Mặc dù ngươi cũng chẳng có thứ gì để c·ướp, nhưng người ta cũng đâu có biết. Cùng lắm g·iết ngươi xong, soát người ngươi không có gì, bọn chúng sẽ để lại một câu ' nghèo kiếp xác, phí công của ông ' rồi rời đi, cũng sẽ không để ý đến mạng ngươi có đáng giá hay không."
Trần Minh lắng nghe hết sức chăm chú, mặc dù đang say, nhưng hắn vẫn cố ghi nhớ tất cả những gì Tần Phi nói.
" Đa tạ Tần đại ca đã nhắc nhở ta những thứ này... Ha ha... Bữa tiệc nào cũng có lúc phải tàn...ợ... ừm ...người gặp nhau rồi cũng phải tới lúc chia tay. Tại đây, ta chúc Tần đại ca có thể... lấy thật nhiều người vợ... ừm... có thể...sinh thật nhiều con cháu... sớm có thể xây dựng một đại gia tộc...ta...ta phải đi... đi đây...ợ"
Tần Phi cũng đứng dậy chắp tay.
" Vậy ta cũng chúc Trần huynh đệ lên đường thuận buồm xuôi gió, gặp nhiều cơ duyên, tiên đồ sáng láng!!!!"
Vừa nói Tần Phi vừa tiễn Trần Minh ra cửa.
Ra tới cửa, Trần Minh phất phất tay, để cho Tần Phi không phải tiếp tục tiễn nữa.
" Trần đại ca, ta đi đây không cần tiễn nữa."
Trần Minh chợt cảm thấy, mình bây giờ như là chim bay lên trời, như cá về biển rộng, cảm giác tự do tự tại tràn ngập khắp tâm chí của hắn.
Trần Minh chợt cười lớn.
" Ha ha ha... Ha ha ha ha ha..."
Vừa cười Trần Minh vừa đạp Tiêu dao bộ rời đi, chỉ là Trần Minh còn đang say rượu, nên bước chân liêu xiêu, loạng choạng, cộng với Tiêu dao bộ pháp khiến cho có cảm giác như hắn sắp đổ xuống đến nơi.
Nhưng Trần Minh lại thấy, có chút men say như vậy, thi triển Tiêu dao bộ mới thật sự phù hợp, bước chân trở nên càng thoải mái, càng phiêu dật, không bị trói buộc. Cảm giác độ thuần thục cũng gia tăng nhanh chóng.
Trần Minh quyết định, hắn sẽ thay bình nước thành bình rượu, như vậy mới có thể phụ trợ hắn nhanh chóng tu luyện môn này bộ pháp, đồng thời cũng giúp hắn thi triển môn này bộ pháp càng tốt hơn.
Nhìn Trần Minh lúc thì xuất hiện bên này, lúc lại xuất hiện bên kia như là ảo ảnh, Tần Phi còn tưởng mình đã say rồi, bị hoa mắt. Thế là hắn liền đưa tay lên dụi mắt. Nhưng vừa thả tay ra, hắn đã thấy Trần Minh đã nhanh chóng xuất hiện ở xa xa, vẫn là như ảo ảnh chập chờn, không cố định.
Thấy thế, Tần Phi liền cười tự giễu.
"Ánh mắt của ta đúng là hơi kém, còn đi lo lắng cho Trần huynh đệ, người ta căn bản cũng không phải người bình thường, tương lai chắc chắn là không phải người như ta có thể suy đoán.
Vẫn là giống như Trần huynh đệ nói, kiếm lấy mấy cái người vợ, sinh thật nhiều nhi tử, sau đó đặt mục tiêu cho chúng... Ừm... Trước tiên là phải xây dựng một cái tu tiên... ừm... tiểu gia tộc là được rồi, nếu có cơ hội lại phát triển thêm. Ai biết đâu được, nhỡ đâu lại có thể như Trần huynh đệ nói, có thể trở thành một cái tu tiên đại gia tộc đây.
Trần huynh đệ chính là không phải người thường, lời nói của hắn chắc chắn cũng không phải tầm thường.
...Ha ha ha...
Chỉ là ta hiện tại như này là không thể nào làm được, một kẻ vô công rồi nghề là sẽ không ai lấy, đừng nói lấy mấy người vợ.
Ừm... Cha ta trước đây làm nghề thầy thuốc, ta cũng học được không ít, khi vào Trường thịnh tông cũng học được không ít kiến thức về dược liệu, cũng có không ít kinh nghiệm trồng trọt dược liệu, vậy nên ta hẳn là nên lựa chọn nghề thầy thuốc cha ta truyền lại, chờ sau này có thể xây dựng được gia tộc, thì có thể mở rộng thành buôn bán dược liệu, thậm chí là buôn bán linh dược.
Đúng vậy!!!! Như vậy hợp lý quá còn gì!!! Cứ như vậy tính, chờ khỏi hẳn thương thế thì bắt đầu đi hái thuốc, chữa bệnh kiếm tiền, đồng thời kiếm vợ."