Bước ra khỏi cửa Vạn bảo lâu, Trần Minh tìm kiếm một quán trọ ở lại, hắn cần một nơi để nghỉ ngơi.
Trần Minh lựa chọn một quán trọ tên là Tứ phương quán trọ, quán trọ này nhìn tương đối sạch sẽ, thái độ phục vụ cũng rất tốt.
Trần Minh vừa bước vào cửa liền có tiểu nhị tiếp đón.
" Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách có yêu cầu gì, là ở trọ vẫn là muốn ăn uống.
Người tiểu nhị này mặc dù phát hiện Trần Minh tương đối nhỏ tuổi, tu vi cũng rất thấp, nhưng vẫn giữ thái độ niềm nở, đúng mực.
Trần Minh đảo mắt một vòng bên trong, thấy có không ít người đang ăn uống, thế là hắn trả lời tiểu nhị.
" Ta muốn ở trọ, không biết Tứ phương quán trọ các ngươi giá cả thế nào?"
Nghe thấy Trần Minh muốn ở trọ, tiểu nhị liền nhiệt tình giải thích cho Trần Minh.
" Tứ phương quán trọ chúng ta chỉ kinh doanh bình thường chỗ ở trọ, ngoại trừ cách âm trận pháp, cũng không có tụ linh trận, vì vậy giá cả tương đối dẻ, nếu như khách chỉ muốn nghỉ lại một ngày thì sẽ phải trả hai khối linh thạch, còn nếu như khách muốn nghỉ lại nhiều ngày, thì chỉ cần một ngày một khối linh thạch mà thôi, nhưng phải đặt cọc trước tiền trọ của ba ngày."
Trần Minh nghe thế thì lấy ra ba khối linh thạch đưa cho tiểu nhị.
" Vậy lấy cho ta một căn phòng, tiện thể ta cũng muốn một phần thức ăn mang lên phòng, được chứ?"
Tiểu nhị mỉm cười đồng ý.
" Đương nhiên có thể được, không biết quý khách ngài muốn dùng gì?" Vừa nói, tiểu nhị cũng đưa cho Trần Minh xem thực đơn của quán.
Trần Minh cũng không quen thuộc với những món ăn này, vậy nên tùy tiện chọn mấy món ăn làm từ thịt yêu thú, sau đó chọn một bình linh tửu nữa, tổng cộng hết năm khối linh thạch.
Chọn xong xuôi, tiểu nhị liền dẫn Trần Minh đi lên tầng chọn phòng. Trần Minh lựa chọn một gian phòng ở trong góc, sau đó đi vào đóng cửa lại. Hắn muốn thoải mái tắm rửa một cái, tính ra cũng đã lâu rồi hắn còn chưa được thoải mái tắm rửa một lần, cả người đều khó chịu.
Chờ tắm rửa xong, đồ ăn cũng được mang tới, không hổ là đồ ăn trong quán, vẫn là có hương vị hơn đồ ăn dã ngoại nhiều. Còn bình linh tửu, Trần Minh cũng chỉ làm một chén, hắn gọi bình này linh tửu, chủ yếu là để bổ sung cho bình rượu sắp cạn kiệt của hắn.
Trần Minh cảm thấy, rượu đối với Tiêu dao bộ của hắn đúng là tuyệt phối, từ lúc bắt đầu uống rượu đến giờ, Tiêu dao bộ của hắn độ thuần thục tăng lên rất nhiều, cứ đà này, chẳng mấy chốc thì hắn có thể bắt đầu tu luyện Tiêu dao bộ tầng thứ hai.
Ăn uống xong xuôi, Trần Minh bắt đầu kiểm kê lại thu hoạch của hắn trong chuyến này.
Đầu tiên phải kể đến Xà nhãn quả, thứ này mới là thứ quan trọng nhất hắn muốn đạt được trong chuyến này, có nó rồi, hắn có thể bắt đầu tu luyện Tự do nhãn. Chuyến này hắn thu hoạch được tổng cộng năm mươi lăm trái Xà nhãn quả. Trần Minh nhìn bọc trái cây, vui vẻ không ngậm miệng được.
"Có đám Xà nhãn quả này, mình là có thể bắt đầu tu luyện Tự do nhãn,... ừm... Nhiều như vậy hẳn là đã đủ để tu luyện đến nhập môn đi..."
Tiếp theo Trần Minh lấy ra một gốc Thiên linh thảo còn lại, gốc này hắn không có bán đi là vì hắn muốn thử xem hiệu quả của nó như thế nào, không phải nói bên trong cây linh thảo này chứa đựng tinh thuần linh khí sao, ăn vào có thể tăng cao tu vi. Tu vi mới là trọng yếu, nếu không phải thiếu linh thạch, Trần Minh cũng không định bán đi hai gốc Thiên linh thảo kia.
Ngoài ra còn mấy món đồ vật mua trong Vạn bảo lâu, Trần Minh cũng nhất nhất bỏ ra xem xét một lần.
Cuối cùng, Trần Minh chỉ để lại Xà nhãn quả, Thiên linh thảo và bốn cuốn sách pháp thuật, còn lại đan dược, phù lục và pháp khí, Trần Minh đều bọc lại cẩn thận rồi cất đi.
Không cất đi hết mà còn để lại mấy món đồ, là vì Trần Minh định dùng chúng để tu luyện.
Đúng vậy, Trần Minh quyết định tại đây tu luyện, dù sao hắn cũng không thể tìm được nơi nào an toàn cả, với lại ở đây, chỉ cần không gây ra động tĩnh gì, thì cũng không ai dám đi vào làm phiền cả.
Trần Minh xem xét một lượt mấy đồ vật trước mắt, cuối cùng hắn quyết định, trước tiên thì tu luyện Tự do nhãn.
Trần Minh tĩnh tâm hồi tưởng lại những truyền thừa trong đầu xác định lại từng bước tu luyện Tự do nhãn.
Thực ra, phần nhập môn của Tự do nhãn, tu luyện cũng không quá khó khăn, đơn giản mà nói chính là luyện hóa linh dược, chắt lọc lấy tinh hoa. Sau đó, dựa theo phương pháp của Tự do nhãn, sử dụng những tinh hoa vừa luyện hóa được để rèn luyện đôi mắt. Mục đích chính của nó là rèn luyện đôi con ngươi trở thành như là pháp bảo một dạng, rồi sau đó từ từ tế luyện, thai nghén.
Thế là Trần Minh bắt đầu tu luyện, hắn lấy từng trái Xà nhãn quả nuốt vào từ từ luyện hóa, sau đó vận chuyển những tinh hoa luyện hóa được lên đôi mắt. Dựa theo tuyến đường chỉ định không ngừng vận chuyển, từ đó rèn luyện đôi còn ngươi của mình.
Mặc dù nói là rèn luyện, nhưng Trần Minh cũng không có một chút cảm giác nào không thoải mái, ngược lại hắn chỉ cảm thấy đôi mắt có cảm giác mát mẻ.
Quá trình đó diễn ra liên tục không ngừng, Xà nhãn quả cũng tiêu hao hết trái này đến trái khác.
Cho tới khi Trần Minh luyện hóa hết trái Xà nhãn quả thứ ba mươi sáu, thì hắn phát hiện giữa hai con ngươi của hắn bắt đầu hình thành hai điểm sáng, đó chính là dấu hiệu của Tự do nhãn đã bước vào nhập môn giai đoạn.
Trần Minh mở mắt, đôi mắt của hắn như là ánh lên kim quang, ở sâu bên trong hai con ngươi của hắn như là có hai ngôi sao nhỏ đang phát sáng.
Trần Minh đảo mắt nhìn quanh, như là có vô số điểm sáng li ti đang hiện lên xung quanh hắn, đây chính là ánh sáng do linh khí phát ra.
Nhưng thực ra, đây chỉ là dị tượng khi hắn mới vừa bước vào nhập môn mà thôi, chứ thực tế hiện giờ hắn còn chưa thể nhìn rõ được từng hạt linh khí.
Với trình độ nhập môn hiện tại của Trần Minh, nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng do năng lượng phát ra, của những vật thể bên trong tụ tập lượng lớn năng lượng, ví như tu sĩ, ví như yêu thú, hoặc là thiên tài địa bảo, không thì ít nhất thì cũng phải là địa phương có nồng độ linh khí rất cao.
Dị tượng rất nhanh thì lui đi, Trần Minh vận chuyển Tự do nhãn nhìn xuống thân thể mình thì đúng là thấy được thân thể mình đang phát sáng.
Hắn quét mắt ra xung quanh thì cũng thấy được những nguồn sáng khác, mặc cho những bức tường ngăn cản cũng vẫn nhìn được rõ ràng, đó chính là các tu sĩ khác đang ở trong nhà trọ này.
Chỉ có điều khoảng cách Tự do nhãn có thể nhìn thấy rất có hạn, có lẽ còn chưa tới một trăm mét, với lại cũng phải phụ thuộc vào nguồn năng lượng lớn nhỏ và khoảng cách xa gần. Nhưng dù sao cũng chỉ mới vừa nhập môn, được như vậy cũng đã là rất tốt rồi.
Nếm thử vận dụng Tự do nhãn một hồi, Trần Minh lại tiếp tục tu luyện, đã sử dụng hết ba mươi sáu trái Xà nhãn quả, bây giờ còn có mười chín trái nữa, hắn định luyện hóa hết một thể.
Hình thành hai điểm sáng ở bên trong con ngươi chính là đại diện cho hắn đã nhập môn, từ giờ trở đi, Trần Minh cần phải tiếp tục rèn luyện, để cho hai điểm sáng đó lớn mạnh. Chờ tới khi hai điểm sáng đó đạt tới mức nhất định, chúng sẽ bắt đầu sản sinh ra từng cái phù văn, như vậy là hắn đã hoàn thành nhập môn, có thể tu luyện bước tiếp theo của Tự do nhãn.
Chỉ là, Trần Minh luyện hóa hết tất cả số Xà nhãn quả còn lại, nhưng cũng không thấy có chút thay đổi nào.
Này dù sao cũng là mười chín trái Xà nhãn quả, cũng không kém số lượng để hắn bước vào giai đoạn nhập môn bao nhiêu rồi, vậy mà hắn cảm giác cũng chỉ như giọt nước bỏ vào sa mạc vậy, không thấm thoát gì.
Cứ như vậy, hắn không biết còn phải tốn bao nhiêu tài nguyên nữa, thì mới có thể hoàn thành được giai đoạn nhập môn này đây.
" Hây.... gánh nặng đường xa a!!!!"
Mấy môn truyền thừa này mặc dù là Tiên nhân truyền thừa, rất là ngưu bức, nhưng mà tu luyện cũng quá là tốn kém. Tự do nhãn ít nhất còn đã nhập môn, Khai thiên thần đao còn chưa biết bao giờ mới có thể nhập môn đây, bây giờ ngay cả Rèn thần thuật hắn cũng còn chưa thể nhập môn, chứ nói gì đến Khai thiên thần đao.
Cũng chỉ có Tiêu dao bộ là đơn giản một chút, chỉ cần một chút linh tửu, hắn cũng sắp có thể hoàn thành giai đoạn nhập môn rồi. Đương nhiên, vậy cũng chỉ là phần nhập môn, phần sau hắn cũng chưa có manh mối gì, nhưng dù sao như vậy cũng đã hơn hai loại truyền thừa kia nhiều rồi.
Trần Minh cảm thấy, có lẽ mình phải nghĩ cách để tăng tốc tu luyện Rèn thần thuật lên, bằng không môn này truyền thừa cũng quá thua chị kém em. Thực ra cách cũng đã sớm có, đó là ngoại luyện, chỉ tiếc, vấn đề là muốn có được điều kiện để tu luyện ngoại luyện, hay hoặc là thiên tài địa bảo phụ trợ tu luyện môn này bí thuật cũng không dễ dàng, ít nhất là ở nơi này là như thế.
Hắn cũng từng hỏi qua Trương trưởng quỹ, nhưng được đáp án khiến hắn cũng phát nản, những loại linh dược đó căn bản chi nhánh ở đây không có, cần lấy hàng từ nơi khác, với lại giá cả cũng rất là đắt, hắn còn phải phấn đấu nhiều, mới có thể mua được.
Vẫn là tạm gác những tâm tư đó lại, tạm thời vẫn là nhanh chóng tăng lên tu vi, Tiêu dao bộ cùng với Tự do nhãn trước đã, chờ có điều kiện đi ra khỏi khu vực nghèo nàn này lại tìm cách vậy.
Xà nhãn quả đã tiêu hao hết, thế là Trần Minh lấy ra gốc kia Thiên linh thảo.
" Không biết gốc này linh thảo có thể giúp ta tăng lên bao nhiêu tu vi!!!"
Rút kinh nghiệm lần trước, Trần Minh cũng không dám nhanh chóng vận chuyển Nạp nguyên quyết, người ta thì sợ tu vi tăng quá chậm, Trần Minh lại sợ tu vi tăng quá nhanh, đúng là ngược đời.
Chỉ là, sau khi luyện hóa hết Thiên linh thảo, Trần Minh mới biết được, Thiên linh thảo bên trong đúng là chứa đựng hết sức tinh thuần linh khí, nhưng số lượng thì cũng rất có hạn, cũng không thể giúp tu vi của hắn tăng rất nhiều.
Trần Minh thở dài: " Hây... Ít nhất thì cũng đỡ được không ít thời gian hấp thu thiên địa linh khí!!!!"