Tạm thời kết thúc tu luyện, Trần Minh lại gọi tiểu nhị mang tới cho mình một bàn thức ăn.
Mặc dù khi tu luyện có linh khí tẩm bổ thân thể, không những không lo c·hết đói mà còn có thể không ngừng mạnh lên, nhưng khi tu luyện xong, dạ dày b·iểu t·ình vẫn là không tránh khỏi.
Chờ tiểu nhị bưng đồ ăn lên, Trần Minh hỏi tiểu nhị mới biết, trong khi hắn say sưa tu luyện, thời gian đã trôi qua hơn một ngày.
Sau khi lập đầy cái bụng xong, Trần Minh lại tiếp tục tu luyện. Hắn quyết định ở đây thêm một thời gian nữa để tu luyện mấy môn pháp thuật mới mua được. Tu luyện xong hắn sẽ lên đường đi tới Hắc vụ đầm lầy.
Trần Minh lấy ra bốn cuốn sách pháp thuật, xem xét một lượt, hắn bắt đầu tu luyện hai môn pháp thuật phụ trợ trước. Hai loại này pháp thuật đơn giản hơn một chút, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tu luyện pháp thuật.
Tiêu Dao bộ và Tự do nhãn cũng không tính là pháp thuật, dù sao hắn cũng thấy chúng và mấy môn pháp thuật hắn mua này rất khác nhau.
Trần Minh cảm thấy mấy môn pháp thuật này cùng ba loại truyền thừa của hắn, độ khó khi tu luyện chính là một trời một vực, mà mấy môn pháp thuật này tu luyện cũng không cần phải tiêu hao chút tài nguyên nào.
Đơn giản chính là phóng xuất linh khí, bấm niệm pháp quyết, vậy là hoàn thành.
Đương nhiên quá trình này cũng không phải rất đơn giản, nó yêu cầu về độ chính xác và khả năng điều khiển linh khí rất cao.
Đồng thời chúng cũng rất yêu cầu độ thuần thục, bởi vì càng thuần thục thì tốc độ thi triển mới càng nhanh, uy lực cũng sẽ được gia tăng càng lớn.
Trước đó, Trần Minh đã quên không để ý một chuyện, đó là nơi này chính là quán trọ, mà tu luyện pháp thuật cũng không chỉ là học đơn giản như vậy, mà còn cần thực hành, cần luyện tập. Nơi này đương nhiên là không thể tiến hành luyện tập được, hắn căn bản cũng không có tiền đền cho ông chủ nhà trọ.
Thế nên, Trần Minh cũng chỉ có thể ghi nhớ hết quá trình thi pháp, sau đó thì tiến hành trả phòng sớm, hắn còn chưa ở hết ba ngày, nhưng cũng không thể lãng phí thời gian ở nơi này chỉ vì một viên linh thạch.
Thanh toán tiền ăn ở, Trần Minh tổng cộng tiêu hết mười một viên linh thạch, hắn lại bỏ ra một viên linh thạch mua một ít lương khô, thế là hết mười hai viên linh thạch.
Rời khỏi quán trọ, Trần Minh lập tức lên đường đi tới Hắc vụ đầm lầy.
Lần này hắn cũng không chọn đường lớn để đi nữa, băng qua hoang dã hắn có thể vừa đi vừa luyện tập mấy môn pháp thuật.
Bước ra khỏi cửa Thanh Vân phường thị, Trần Minh lập tức chui vào rừng cây bên đường, đạp Tiêu dao bộ, Trần Minh chọn phương hướng rời xa khu vực đường cái, lướt đi.
Chờ khi cảm thấy đa đủ xa, xung quanh không còn một chút dấu tích của nhân loại, Trần Minh thì dừng lại, hắn định tạm thời ở lại nơi này để luyện tập pháp thuật.
Trần Minh lựa chọn chỗ này là một cái sơn cốc, tương đối trống trải, hai bên là vách núi, ở giữa là bãi cỏ thấp.
Bắt đầu luyện tập, đương nhiên là phải chọn loại pháp thuật đơn giản hơn, đó chính là hai loại phụ trợ pháp thuật.
Trần Minh nếm thử phóng xuất Thanh thủy thuật, cũng không có gì độ khó, bàn tay ấn pháp quyết, phóng xuất linh khí, một dòng nước hình thành.
Trần Minh trực tiếp uống thử, thấy cùng bình thường nước cũng không có gì khác nhau.
Tiếp theo Trần Minh luyện tập sử dụng Tiểu hoả cầu thuật, cái này cũng không khác gì Thành thủy thuật cả, chỉ có ấn quyết là khác nhau. Trần Minh dễ dàng có thể tạo ra một q·uả c·ầu l·ửa nhỏ, nhiệt độ cũng chỉ như ngọn lửa thông thường mà thôi.
Trần Minh nếm thử khống chế q·uả c·ầu l·ửa di chuyển, điều này đã khiến q·uả c·ầu l·ửa như là ma chơi, vùng quanh bàn tay hắn bay lượn.
Nhưng điều này cũng không dễ dàng làm được, cảm giác khống chế khá trúc trắc, với lại cũng chỉ có thể khống chế nó trong phạm vi nhỏ xung quanh thân thể hắn thôi.
Chủ yếu vẫn là do lực lượng tinh thần của hắn còn rất nhỏ yếu, nếu như có thể tu luyện thành công Rèn thần thuật, có lẽ hắn có thể điều khiển nó tốt hơn nhiều.
Nếm thử điều khiển q·uả c·ầu l·ửa xong, Trần Minh lại nếm thử ném nó ra ngoài, rất tiếc Tiểu hoả cầu thuật quá yếu, ném ra không được bao xa thì ngọn lửa liền tán loạn, rồi tan biến.
Trần Minh lại ngưng tụ ra một viên tiểu hỏa cầu khác, lần này hắn muốn nếm thử truyền vào tiểu hoả cầu càng nhiều linh khí, để xem q·uả c·ầu l·ửa có thể hay không càng mạnh.
Trần Minh cũng không dám một lần truyền vào quá nhiều linh khí, hắn cũng chỉ truyền từ từ linh khí đi vào.
Viên hoả cầu cũng từ từ to ra, nhưng nó càng ngày càng không ổn định, Trần Minh đã phải cố gắng khống chế nó, đồng thời hắn cũng đang cố áp súc lại kích thước của viên hoả cầu, nhằm làm cho uy lực của nó càng thêm mạnh.
Nhưng có lẽ là do kết cấu của Tiểu hoả cầu thuật quá yếu, nó không đợi được hắn truyền vào rất nhiều linh khí thì đã không chịu đựng được.
Trần Minh cảm giác nó chuẩn bị p·hát n·ổ, thế là hắn vội vàng ném nó ra ngoài.
Nó chưa kịp bay ra bao xa thì đã p·hát n·ổ, uy lực của v·ụ n·ổ đã đẩy lùi Trần Minh một đoạn, đồng thời một vài ngọn lửa nhỏ cũng bắn vào người hắn, làm cho quần áo của hắn bị đốt thủng không ít chỗ. Mặt mũi hắn cũng bị ngọn lửa hun cho đen xì.
Trần Minh vội vàng dập tắt lửa trên quần áo, đồng thời dùng Thanh thủy thuật, ngưng tụ ra một dòng nước rửa sạch mặt mũi của mình.
Trần Minh cảm thấy, hai môn pháp thuật phụ trợ này chỉ là bản thiếu, căn bản chính là đơn giản hóa hết mức hai môn pháp thuật khác mà thành, khiến cho chúng có thể thi triển dễ dàng nhất có thể, đồng thời tiêu hao rất ít linh khí. Đương nhiên, khuyết điểm của chúng cũng hết sức rõ rệt, quá yếu, tính ổn định kém dẫn tới rất khó khống chế.
Trần Minh cũng không tiếp tục luyện tập hai môn phụ trợ pháp thuật này nữa, bởi vì chúng rất dễ dàng, với lại chúng cũng không có tác dụng chiến đấu, không cần lãng phí thời gian cho chúng.
Thay vào đó, hắn cảm thấy dành thời gian để luyện tập hai môn pháp thuật chiến đấu mới là điều đúng đắn.
Trước tiên, Trần Minh muốn nếm thử sử dụng Phong nhận thuật.
Môn này pháp thuật mặc dù uy lực rất mạnh, nhưng có một điểm chung với hai môn pháp thuật trước đó là cũng rất khó khống chế. Nó được thiết kế để phóng ra theo đường thẳng, vậy nên có lẽ người sáng tạo ra nó đã tối giản khả năng khống chế của pháp thuật này, giúp cho tốc độ thi pháp của Phong nhận thuật có thể càng nhanh, mà uy lực thì không hề thua kém những pháp thuật ngang cấp khác. Đúng là phong hệ pháp thuật, không nhanh hơn các hệ khác cũng không xứng được gọi là gió.
Trần Minh biết đặc điểm này của Phong nhận thuật, vì vậy cũng luôn cố gắng thực hiện động tác bóp ấn pháp quyết càng nhanh càng tốt.
Bóp ấn thành công, một lưỡi dao gió gần như trong suốt xuất hiện trước người Trần Minh.
Vì là muốn nhìn xem sức mạnh tối đa của Phong nhận thuật, Trần Minh cũng cố nếm thử truyền càng nhiều linh khí vào trong lưỡi dao gió.
Có điều hắn cảm nhận được, lưỡi dao gió càng ngày càng rời rạc, vậy nên hắn lập tức phóng xuất lưỡi dao gió, để nó chém thẳng vào vách núi bên cạnh.
Một vết cắt dài khoảng hai mét, rộng một gang tay, sâu một gang tay b·ị c·hém ra trên vách núi.
Đây rõ ràng là vì lưỡi dao gió đã bị phân tán gây ra, thế nên vết cắt mới như vậy thô mà không hề sắc lẹm.
Trần Minh kết luận, Phong nhận thuật sau khi thi triển, cần phải phóng ra càng nhanh càng tốt, cho dù muốn tăng lên sức mạnh của nó cũng phải tuân thủ quy tắc này, bằng không cho dù có thêm vào phong nhận rất nhiều linh khí, thì khi phóng ra cũng chỉ là gió lớn, chứ không hề là một lưỡi dao.
Trần Minh nghĩ, có lẽ môn pháp thuật này chính là môn pháp thuật hắn cần tốn càng nhiều thời gian luyện tập, bởi vì chỉ có càng thuần thục, mới có thể làm cho tốc độ càng nhanh.
Đương nhiên, muốn luyện tập cũng phải chờ hắn thử nốt môn pháp thuật còn lại đã.
Mộc triền thuật, môn này pháp thuật lại khác hoàn toàn với ba môn pháp thuật trước. Nó là một môn khống chế hình thuật pháp, đồng thời yêu cầu về sức khống chế của nó rất cao.
Môn pháp thuật này có hai cách thi triển, một là người thi triển biến ra một sợi dây leo bằng linh khí, sau đó điều khiển sợi dây leo này quấn chặt lấy mục tiêu. Người thi triển sẽ điều khiển dây leo thông qua linh khí hắn truyền vào dây leo.
Hoặc một cách khác chính là truyền linh khí vào một cây dây leo chân chính, sau đó điều khiển nó quấn chặt lấy mục tiêu. Tuy nhiên, phương thức thi pháp này càng khó, nhưng đổi lại uy lực thì càng mạnh.
Khả năng khống chế của môn pháp thuật này có bao nhiêu mạnh chủ yếu dựa vào lực khống chế cùng với số lượng linh khí của người thi pháp.
Sau khi thi pháp, người thi pháp có thể vẫn luôn duy trì điều khiển dây leo, hoặc cũng có thể thi pháp một lần như là pháp thuật khác.
Đương nhiên, nếu như chỉ thi pháp một lần như phong nhận thuật, sau khi phóng ra pháp thuật thì bỏ qua, không tiếp tục khống chế hay truyền linh khí đi vào, thì khả năng khống chế của nó cũng chỉ có thể duy trì trong chốc lát mà thôi.
Nhưng đối với Trần Minh, như thế cũng đã là quá đủ, có thể ngăn cản bước chân của đối thủ trong thời gian ngắn, hắn cũng đã rất vui lòng.
Trần Minh cảm thấy pháp quyết của Mộc triền thuật phức tạp hơn khá nhiều so với Phong nhận thuật.
Sau một hồi chúc chắc thi pháp, trong lòng bàn tay của Trần Minh hình thành một sợi dây leo rất nhỏ, màu xanh biếc.
Trần Minh bắt đầu nếm thử thao túng nó, không giống ba pháp thuật kia, việc khống chế Mộc triền thuật còn rất thuận lợi. Sợi dây leo dựa theo điều khiển của Trần Minh như là con rắn nhỏ, không ngừng chuyển động, điều này còn khá thú vị.
Trần Minh bắt đầu gia tăng linh khí truyền vào dây leo, kích thước sợi dây leo bắt đầu to và dài ra, liên hệ giữa Trần Minh và sợi dây leo cũng càng thêm mạnh mẽ.
Trần Minh nếm thử phóng xuất sợi dây leo đi trói buộc một tảng đá, sợi dây leo nhanh chóng phóng ra, quấn quanh tảng đá mà Trần Minh nhắm tới.
Khi Trần Minh gia tăng lực khống chế, đồng thời truyền càng nhiều linh khí đi vào, dây leo càng trở nên to ra, đồng thời xiết càng chặt vào tảng đá, thậm chí làm cạnh ngoài của tảng đá không ngừng nứt, vỡ. Trần Minh hiểu được, mặc dù pháp thuật này là pháp thuật khống chế, nhưng nó cũng không phải là không có lực có kích, thậm chí lực công kích cũng không hề yếu.