Thử hết một lượt bốn loại pháp thuật, Trần Minh vẫn quyết định dành thời gian chủ yếu để rèn luyện Phong nhận thuật. Môn này pháp thuật đúng là cần nhất độ thuần thục.
Thế là, vách núi hai bên sơn cốc trở thành mục tiêu luyện tập Phong nhận thuật của hắn.
Những dấu vết cắt chém không ngừng hiện lên ở hai bên vách núi.
Bắt đầu luyện tập, Trần Minh lấy tốc độ thi pháp làm mục tiêu chủ yếu, tốc độ càng nhanh, sức mạnh của lưỡi dao gió càng tập trung, dao gió càng sắc bén, nhưng kích thước cũng càng nhỏ. Nó tạo ra những vết cắt nhỏ và hẹp, nhưng lại tương đối sâu.
Luyện tập như vậy tiêu hao linh khí tương đối ít, nhưng lại rất tiêu hao tinh thần, Trần Minh cảm thấy luyện tập pháp thuật kiểu này cũng có một chút tác dụng cho việc rèn luyện tinh thần, chỉ là rất ít.
Luyện tập mệt mỏi, Trần Minh sẽ ngừng lại, tu luyện hồi phục linh khí, đồng thời cũng để cho tinh thần của mình được nghỉ ngơi.
Cứ như vậy, Trần Minh chăm chú luyện tập Phong nhận thuật, hắn cảm thấy mình thi triển Phong nhận thuật ngày càng thuần thục, tốc độ thi pháp của mình cũng ngày một nhanh hơn. Thậm chí Trần Minh còn có thể dùng hai tay thay phiên nhau phóng ra dao gió.
Thế là Trần Minh quyết định gia tăng thêm độ khó, bằng cách gia tăng linh khí truyền vào dao gió. Bởi vì trước đó yêu cầu càng nhanh càng tốt, đương nhiên không thể nào có thời gian truyền càng nhiều linh khí đi vào, linh khí ít dẫn tới uy lực của dao gió cũng rất có hạn.
Những vết tích do dao gió chém ra trên vách núi lại bắt đầu gia tăng, đồng thời hình dạng, kích thước của các vết tích cũng không ngừng biến đổi. Từ đầu là vừa rộng, vừa lớn cùng với rất nông, dần dần chuyển biến thành dài, hẹp và sâu hơn, điều đó đại diện cho uy lực của dao gió đang được tăng lên rõ rệt.
Sau một thời gian tu luyện rất chăm chỉ, Trần Minh cảm thấy môn này pháp thuật của mình đã rất không tệ rồi, có thể trở thành một thủ đoạn chiến đấu của hắn.
Thế là Trần Minh dừng lại luyện tập, tĩnh tâm ngưng thần một chút, sau đó hắn vung tay, một lưỡi dao vô hình từ tay hắn bay ra.
" Xoẹt" một tiếng, trên vách đá cách chỗ hắn đứng mấy chục mét, bụi đất, vụn đá bay tứ tung.
Sau khi bụi đất tan đi, một khe hẹp dài chừng hơn hai mét xuất hiện ra, độ rộng của nó ước chừng chỉ có một đốt ngón tay, trong khi sâu bao nhiêu cũng không rõ ràng lắm, dù sao khe hẹp như vậy, rất khó nhìn thấy được sâu bên trong.
Trần Minh cảm thán: " Đây cũng chỉ là cấp thấp pháp thuật, nếu như là cao cấp pháp thuật, lại xuất từ tay cao thủ, không phải là có thể chém núi, đoạn sông!!!!"
Trần Minh đã thấy rất hài lòng với tốc độ và uy lực của pháp thuật này rồi, chỉ là không biết khoảng cách công kích của nó có bao xa.
Trần Minh bắt đầu tùy ý phóng xuất đao gió về phía tất cả những thứ hắn nhìn thấy như cây cỏ, tảng đá cái gì đều không thoát khỏi vận rủi.
Bắt đầu từ khoảng cách mấy chục mét, rồi đến trăm mét, hơn trăm mét, khoảng cách càng xa, uy lực càng yếu dần, đến cuối cùng dao gió sẽ tán loạn thành một cơn gió nhẹ mà thôi, căn bản không có tí sát thương nào.
Thử hết các mục tiêu dưới đất, Trần Minh còn nếm thử hướng lên cả những đám mây trên bầu trời ra tay. Chỉ tiếc khoảng cách quá xa, Trần Minh khẳng định là không chém tới.
Đen đủi cho Trần Minh, vì lần này thứ xui xẻo cũng không phải đám mây Trần Minh nhắm vào, mà lại chính là bản thân hắn.
Bởi Trần Minh nhìn thấy trên bầu trời, vừa vặn có một con chim lớn bay qua, con chim rất lớn, rõ ràng là một đầu yêu thú, mà chỉ sợ tu vi còn không hề yếu.
Vì là vừa rồi Trần Minh công kích lên bầu trời, mặc dù cũng không có bao nhiêu động tĩnh, thậm chí pháp thuật của hắn còn xa mới có thể công kích tới độ cao mà con chim đang bay. Nhưng linh khí dao động đã khiến cho con chim lớn đó phát hiện ra Trần Minh.
Nhìn thấy con mồi ngon miệng, đầu yêu thú này làm sao có thể bỏ qua, lập tức lao xuống như là diều hâu vồ gà.
Trần Minh thấy thế thì cảm thấy không ổn, lập tức đạp Tiêu dao bộ bỏ chạy, không biết con súc sinh này có bao nhiêu mạnh mẽ, nó đã coi mình là con mồi, vậy cứ chạy trước đã, nếu như thấy nó yếu, vậy lại làm thịt sau cũng không muộn.
Trần Minh đạp Tiêu dao bộ, tốc độ nhanh chóng khiến cho thân thể của hắn như là ảo ảnh, lúc bên này, lúc bên kia.
Con chim lớn đôi mắt gắt gao nhắm chặt hình bóng của Trần Minh lao xuống, nhưng lại bị Tiêu dao bộ của Trần Minh làm cho hoa hết cả mắt, không rõ ràng vị trí cụ thể của hắn.
Không thể xác định được vị trí mục tiêu, thế là nó cũng không thể trực tiếp lao xuống vồ Trần Minh, cuối cùng cũng chỉ có thể hãm lại, lơ lửng ở giữa không trung.
Trần Minh cuối cùng cũng có thể nhìn rõ hình dạng của nó. Đó là một con ưng loại yêu thú, thân hình to lớn, toàn thân màu xanh biếc. Đôi mắt của nó có màu hổ phách, rất là sắc bén, cặp mỏ sắc bén, móng vuốt sắc bén, đến ngay cả lông trên người nó cũng tràn đầy cảm giác sắc bén, nhìn qua liền biết nó là một kẻ săn mồi đáng sợ.
Trần Minh cảm ứng trên người nó khí tức, thì phát hiện nó là một đầu yêu thú nhất giai hậu kỳ, tu vi cao hơn hắn không ít.
Trần Minh cảm thấy con chim này chắc chắn chỉ là bay ngang qua, vừa vặn phát hiện Trần Minh mà thôi, chứ khu vực này linh khí mỏng manh, Trần Minh cũng không cảm thấy một đầu yêu thú mạnh mẽ như nó, có thể lựa chọn một nơi linh khí mỏng manh như này làm nơi ở lại.
Trần Minh biết mình cũng không phải đầu yêu ưng này đối thủ, càng đừng nói tới việc có thể làm gì được đầu ưng yêu này, một phần là bởi nó có tu vi cao hơn Trần Minh, một phần là vì nó có thể bay trên trời. Không thể bay chính là khuyết điểm lớn nhất của Trần Minh, dù sao tu vi chưa đến, hắn cũng không có cách nào.
Đã như thế, Trần Minh cũng chỉ có thể lựa chọn chạy trốn, mà vị trí này rất trống trải, rất thuận tiện đối với đầu ưng yêu. Thế nên hắn phải nhanh chóng tiến vào khu rừng phía trước mới được, chỉ có như vậy mới có thể cản trở tầm nhìn của ưng yêu, đồng thời rừng cây cũng sẽ cản trở tốc độ và hành động của nó.
Nhưng Trần Minh không có cách nào đối phó với đầu yêu ưng, không có nghĩa là đầu ưng yêu này cũng không có cách nào đối phó hắn.
Chỉ thấy ưng yêu hai cánh vũ động, từng đạo vô hình đao gió từ hai cánh của nó phóng ra.
Trần Minh cuối cùng cũng có thể thấy được uy lực thực sự của Phong nhận thuật là như thế nào.
Hai cánh ưng yêu càng ngày vũ động càng nhanh, dao gió không ngừng như là mưa rơi, phốc phốc phốc chém xuống mặt đất.
Mặt đất bị dao gió cày xới, vụn đất, cỏ cây b·ị c·hém bay tứ tung, ngay cả những tảng đá b·ị c·hém trúng cũng chỉ có một kết quả, đó là biến thành hai nửa.
Trần Minh thấy được cảnh này thì quá sợ hãi, nếu như hắn b·ị c·hém trúng thì còn phải nói, xác định là đi đời nhà ma.
Nhưng dao gió của con chim ưng không chỉ nhiều, lại còn rất nhanh, Trần Minh phải cố gắng hết sức mới có thể né tránh những đạo dao gió phóng tới phía mình.
Đồng thời, Trần Minh cũng lấy ra Kim cương phù chuẩn bị, nếu như không chống đỡ được, hắn cũng chỉ có thể kích hoạt Kim cương phù để bảo vệ lấy thân mình.
Trần Minh cũng thật muốn lấy ra Kim kiếm phù, sau đó quay lại cho nó nếm thử Kim kiếm phù uy lực, chỉ tiếc hắn cũng không dám làm thế. Bây giờ mà Trần Minh dừng lại một xíu, có lẽ thì thân thể của hắn sẽ bị ăn mấy nhát dao gió mất.
May mắn, sơn cốc cũng không rộng, không mất bao nhiêu thời gian thì Trần Minh đã có thể lao ra ngoài sơn cốc, rồi chui thẳng vào khu rừng rồi.
Đầu ưng yêu nhìn thấy con mồi của mình bỏ trốn vào khu rừng, thì kêu lên một tiếng đầy tức giận, đập cánh đuổi theo.
Nhưng bị rừng cây cản trở nên ưng yêu chỉ có thể bay phía trên rừng cây lần theo khí tức của Trần Minh, thỉnh thoảng có cơ hội thì nó sẽ phóng xuất mấy đạo dao gió chém xuống.
Trần Minh cũng không ngu dốt chạy ra chỗ thoáng đãng để cho con chim ưng có cơ hội t·ấn c·ông mình, hắn luôn chọn những tuyến đường có cây to, rậm rạp mà chạy.
Đầu ưng yêu phóng ra dao gió, chém đứt không ít cành lá, nhưng cũng không thể chém trúng Trần Minh.
Con yêu thú thấy không làm gì được Trần Minh thì vô cùng nổi giận, nó phóng ra vô số lưỡi dao gió, chém vào cây cối trong rừng, khiến cho cành lá bay toán loạn, cuồng phong nổi lên khắp nơi.
Đến cuối cùng có lẽ là do tiêu hao quá lớn, con ưng yêu này chỉ có thể bỏ qua Trần Minh rồi bay đi.
Trần Minh thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, thật đáng sợ yêu thú, đây có lẽ là con yêu thú đáng sợ nhất hắn từng gặp. Đầu Ban lan đại xà lần trước có lẽ cũng không bằng. Đầu đại xà kia mặc dù cũng rất mạnh, tu vi có lẽ cũng không thua kém đầu ưng yêu này, nhưng đầu ưng yêu này không chỉ có thể bay trên trời, mà nó còn có pháp thuật mạnh mẽ.
Nếu như không có cánh rừng ngăn cản, Trần Minh có lẽ phải sử dụng hết hai tấm phù lục, thì mới có thể cùng với đầu này ưng yêu chống lại. Nhưng nếu sử dụng hết hai tấm phù lục đó, thì Trần Minh đã có tự tin tiêu diệt đầu Ban lan đại xà kia rồi.
Trần Minh nhìn một vòng khu rừng đã bị phong nhận của con yêu thú tàn phá bừa bãi, cảm giác như là nó mới bị một cơn bão tràn qua. Hắn thật không thể tưởng tượng ra, Phong nhận thuật còn có thể có sức mạnh to lớn đến như thế.
Trần Minh cảm thấy, vẫn là do mình quá yếu nên mới không thể thi triển ra phong nhận mạnh mẽ như vậy. Cũng bởi vì mình yếu, nên ngay cả một con súc sinh lông lá cũng dám coi mình là con mồi mà không kiêng nể gì t·ruy s·át.
Trần Minh quyết định nghỉ ngơi một chút rồi lập tức lên đường đi đến Hắc vụ đầm lầy. Hắn muốn tìm kiếm tài nguyên, nhanh chóng tăng lên thực lực của bản thân.
" Chờ ta mạnh rồi, cũng đừng hòng kẻ nào dám bắt nạt ta, cũng chỉ có ta mới có thể bắt nạt kẻ khác,... hừ..."
Nghỉ ngơi xong, Trần Minh lên đường đi tới Hắc vụ đầm lầy, trên đường đi, hắn cũng đều chọn rừng núi rậm rạp, gặp nơi thoáng đãng đều tránh xa. Hắn sợ đầu kia súc sinh lông lá còn vẫn nhớ thương hắn, sợ nó còn có thể quay lại tìm hắn lần nữa.
Trên đường đi hắn cũng rất chú ý, thường xuyên nhìn lên bầu trời xem xét.
Cứ như vậy, vừa đi vừa cảnh giác, Trần Minh mất hai ngày mới tới được Hắc vụ đầm lầy.