Lần này tới Hắc vụ đầm lầy mặc dù chỉ là lần thứ hai, nhưng Trần Minh lại cảm thấy hết sức thân thiết, bởi vì lần trước ở đây hắn bị yêu thú đuổi g·iết hai lần, nhưng hắn vẫn cảm thấy an toàn hơn là hôm trước ở bên ngoài bị đầu kia chim ưng đuổi g·iết.
" Hây... Bên ngoài thật đáng sợ, vẫn là trong Hắc vụ đầm lầy càng an toàn!!!!"
Thế là, Trần Minh lại lần nữa chui vào bên trong khu rừng tràn ngập khói đen này.
Lần này đã có Tự do nhãn, Trần Minh cũng không e ngại b·ị đ·ánh lén nữa. Một đường sử dụng Tự do nhãn quan sát xung quanh, mỗi đầu yêu thú cho dù to hay nhỏ, cho dù có ẩn nấp kiểu gì, trong mắt Trần Minh cũng chính là cái bóng đèn nhỏ, căn bản không có chỗ che thân.
Đương nhiên, khi phát hiện có yêu thú che giấu phía trước, Trần Minh lập tức né tránh xa xa, mục tiêu của hắn cũng không phải đám yêu thú này, hắn cũng không có thời gian dây dưa với chúng.
Mục tiêu đầu tiên lần này của Trần Minh cũng vẫn giống như lần trước, đó chính là Hắc lân hạp cốc.
Thấy được diệu dụng của Tự do nhãn, Trần Minh làm sao có thể bỏ qua Xà nhãn quả.
Đã thế lần này có Tự do nhãn, hắn càng tự tin mình có thể tự do ra vào Hắc lân hạp cốc, hắn không cảm thấy lần này mình còn có thể giống như lần trước, đánh động tới Hắc lân xà.
Đi tới phía trước Hắc lân hạp cốc, Trần Minh thấy được nơi này vẫn là như vậy yên tĩnh. Vốn dĩ đã chẳng có sinh vật nào dám bén mảng tới nơi này, trải qua lần trước dòng lũ Hắc lân xà tràn qua khắp nơi, bây giờ thì lại càng không có sinh vật nào dám tới đây.
Trần Minh dùng Tự do nhãn quét qua lối vào, thấy được vẫn như lần trước, cũng không có Hắc lân xà chiếm giữ cửa vào, thế là Trần Minh liền nhẹ nhàng lướt vào trong.
Bên trong khung cảnh vẫn như vậy, hầu như không có sự thay đổi gì, những cây Xà nhãn quả phía ngoài, lần trước đã bị hắn thu hoạch hết quả chín, nay lại xuất hiện những trái chín mới.
Trần Minh lần này càng thêm cẩn thận, trước khi tiến hành hái Xà nhãn quả, hắn cẩn thận dùng Tự do nhãn nhìn quét hết xung quanh một lượt.
Hình như đám Hắc lân xà này đúng là chỉ thích nghỉ ngơi ở khu vực bên trong thôi, nên bên ngoài này hắn cũng không có phát hiện thấy bất cứ con rắn nào.
Đã không có con rắn nào nằm ẩn nấp ở đây, Trần Minh đương nhiên thì sẽ không khách khí, hắn bắt đầu thu hoạch từng trái chín bỏ vào trong túi.
Chờ thu hoạch hết khu vực bên ngoài, Trần Minh dần dần tiến vào bên trong.
Đi vào khu vực bên trong này, thì Trần Minh bắt đầu cẩn thận hơn, bởi vì hắn đã phát hiện một ít Hắc lân xà nằm ngủ trên các cây Xà nhãn quả.
Mặc dù là cẩn thận hơn, nhưng Trần Minh cũng không chịu buông tha một trái Xà nhãn quả nào, dù sao cũng đã phát hiện được vị trí của Hắc lân xà, chỉ cần không động chạm vào nó thì cũng không sao.
Càng tiến vào sâu trong hạp cốc, cây Xà nhãn quả thì càng nhiều, mà số lượng Hắc lân xà ngủ trên cây cũng càng nhiều hơn.
Trần Minh cũng càng phải cẩn thận hơn khi hái Xà nhãn quả, thậm chí rất nhiều quả hắn đành phải bỏ qua, bởi vì chúng nằm quá sát với con rắn, khiến Trần Minh không dám mạo hiểm.
Đến cuối cùng, Trần Minh cũng không dám đi vào tiếp nữa, bởi vì mật độ Hắc lân xà ngày càng dày đặc, với lại số lượng Xà nhãn quả hắn hái được cũng đã rất nhiều, phải tới vài trăm quả.
Hắn cũng không muốn mình tham lam dẫn tới lại như lần trước bị đàn rắn đuổi chạy khắp nơi, hắn còn muốn tìm kiếm thêm một ít tài nguyên tu luyện khác nữa, chứ còn chưa muốn trở về luôn từ bây giờ.
Đã quyết định ngừng lại, Trần Minh cũng không lưu luyến, nhẹ nhàng chuồn lẹ ra khỏi Hắc lân hạp cốc.
Mặc dù cũng chưa có mục tiêu cụ thể tiếp theo, nhưng Trần Minh dự định lần này sẽ đi càng sâu vào bên trong Hắc vụ đầm lầy.
Bởi vì khu vực bên trong tài nguyên càng phong phú, mặc dù cũng càng thêm nguy hiểm, nhưng Trần Minh cũng không sợ, cầu phú quý trong nguy hiểm, huống hồ gì hắn còn có ưu thế hơn người khác, đó là Tự do nhãn.
Thế là, Trần Minh dựa theo bản đồ bên trong sổ tay, dần dần hướng phía sâu bên trong Hắc vụ đầm lầy tiến vào.
Càng tiến vào trong, Trần Minh phát hiện yêu thú cũng càng nhiều, tu vi cũng càng mạnh, biểu hiện là Tự do nhãn của hắn nhìn thấy những trùm sáng ngày càng sáng hơn.
Tự do nhãn này còn thực sự dùng tốt, Trần Minh vừa đi cũng vừa luyện hóa Xà nhãn quả để tăng cường Tự do nhãn. Bây giờ dược lực của Xà nhãn quả đối với hắn mà nói rất là yếu, hắn cũng không cần phải ngồi xuống mới có thể luyện hóa được.
Trần Minh mỗi khi phát hiện dấu hiệu của yêu thú cũng chủ động tránh né bọn chúng, chỉ là lần này, cảnh tượng xuất hiện bên trong Tự do nhãn của hắn cũng không giống bình thường.
Phía trước cách chỗ hắn không xa xuất hiện một chùm sáng lớn, xem hình dạng rõ ràng là một đầu yêu thú. Nhưng không giống bình thường là vì, bên cạnh chùm sáng lớn còn tồn tại hai chùm sáng khác, kích thước của chúng rất nhỏ, nhưng độ sáng không hề thấp. Nhìn hình dạng, Trần Minh dám khẳng định đó chính là hai gốc linh thảo.
Thế là, lần này Trần Minh cũng không tiếp tục né tránh như bình thường. Đi vào đây mạo hiểm không phải vì tài nguyên sao, cho dù có yêu thú canh giữ thì như thế nào, không đánh lại thì tìm cách trộm, tìm cách c·ướp, lo cái gì.
Trần Minh nhẹ nhàng, rón rén tiến lên phía trước, xung quanh khu vực này hầu hết đều là lùm cây thấp, sương mù ở chỗ này cũng tương đối dày đặc, nếu không phải có Tự do nhãn, đồng thời cũng chỉ phát hiện duy nhất một đầu yêu thú, Trần Minh cũng không dám mạo hiểm đi vào khu vực này.
Đi tới khoảng cách con yêu thú không xa, Trần Minh liền dừng lại, phía trước chính là một khoảng trống tương đối rộng rãi, Trần Minh cũng không có phát hiện con yêu thú nào. Hắn chỉ nhìn thấy một cái vũng nước, bên cạnh vũng nước đúng là có hai gốc linh thảo, cũng không phải loại nào khác, mà chính là hai gốc Thiên linh thảo giống hệt mấy gốc Thiên linh thảo lần trước hắn hái được.
Trần Minh đương nhiên không cảm thấy là mình đã nhìn lầm rồi, hay Tự do nhãn của hắn gặp trục trặc, càng sẽ không mạo muội lao lên hái lấy hai gốc Thiên linh thảo.
Nếu như là người khác, cho dù chẳng cần Tự do nhãn, chỉ cần không ngu ngốc cũng không thể nào vội vàng tiến lên hái linh thảo được.
Trần Minh biết, đang có một đầu yêu thú đang canh giữ hai gốc linh thảo này, bởi vì bên trong phạm vi thị giác của Tự do nhãn, vị trí chùm sáng to lớn của con yêu thú đang nằm trong vũng nước bên cạnh hai gốc Thiên linh thảo kia.
Điều này chứng tỏ là bên trong vũng nước đang có một đầu yêu thú ẩn nấp.
Bình thường, bên cạnh linh dược, linh quả thường có yêu thú thủ hộ, một số trong đó chính là đang chờ linh dược thành thục để cắn nuốt, tăng cao tu vi, nhưng cũng có một số là dùng linh dược làm mồi dụ, dụ con mồi tới gần để đánh lén.
Rõ ràng, đầu yêu thú bên trong vũng nước này chỉ sợ chính là loại yêu thú dùng linh dược để câu cá kia.
Mặc dù biết được như thế, nhưng Trần Minh cũng không dự định buông tha hai gốc linh dược này.
Trần Minh nhặt lên một hòn đá, hắn định ném nó xuống vũng nước, xem con yêu thú kia có phản ứng thế nào. Nếu như nó bị chọc giận đi ra, hắn sẽ cố gắng dẫn dụ nó rời xa hai gốc linh dược, rồi tìm cơ hội quay lại c·ướp đi hai gốc linh dược đó.
Còn nếu như con yêu thú vẫn cố tình nằm im ở dưới vũng nước, vậy Trần Minh sẽ tương kế tựu kế, cố gắng lại gần hai gốc linh dược hết mức có thể, rồi bộc phát tốc độ, c·ướp đi linh dược trước mặt của nó.
Thế là Trần Minh cầm hòn đá ném vào vũng nước, nước b·ị b·ắn lên tung tóe, nhưng con yêu thú vẫn không có động tĩnh gì. Trần Minh lại nhặt một hòn đá nữa ném thử, nhưng con yêu thú này đúng là đủ kiên nhẫn, vẫn không hề phản ứng một chút nào.
Trần Minh mỉm cười vui vẻ tiến về phía linh dược, nhưng trong lòng đang hết sức chăm chú, trong tay của hắn cũng đã chuẩn bị sẵn Kim cương phù, phòng khi con yêu thú quá mạnh, hắn không chống đỡ được thì dùng. Đôi mắt hắn thì đang tập trung cao độ vào chùm sáng dưới vũng nước, chỉ cần nó có một chút động tĩnh nhỏ thì Trần Minh cũng sẽ kịp làm ra phản ứng.
Trần Minh biết, con yêu thú kia cũng đang giống như hắn, chỉ chờ hắn tiến vào phạm vi công kích của nó, nó chắc chắn sẽ toàn lực xuất kích.
Chờ Trần Minh còn cách hai cây linh dược khoảng mười mét thì hắn phát hiện chùm sáng có chút động tĩnh, thế là hắn dừng lại, lùi về sau một chút, chùm sáng lại yên tĩnh trở lại.
Thấy thế, Trần Minh lại tiến về phía trước một chút, con yêu thú lại rục rịch, hắn lại lùi lại, con yêu thú lại yên tĩnh.
Trần Minh không ngừng tiến lại lùi, lùi lại tiến khiến con yêu thú cũng nhấp nhổm không yên.
Trần Minh biết mình làm như vậy cũng chỉ có thể có hai kết quả, một là nó càng kiên nhẫn nằm im chờ Trần Minh càng tiến lại gần hơn, hai là tức giận lao ra khỏi vũng nước t·ấn c·ông Trần Minh.
Có thể là con vật này rình mồi rất chuyên nghiệp, nên tính kiên nhẫn rất cao, sau một lúc bị Trần Minh đùa giỡn thì nó đã nằm im bất động, cho dù Trần Minh có tiến thêm một chút nữa thì nó cũng không có động tĩnh gì.
Thấy thế, Trần Minh cười đắc ý, sau đó bất ngờ sử dụng tốc độ nhanh nhất, phóng về phía hai cây linh dược.
Chỉ một chớp mắt, Trần Minh đã rút ngắn khoảng cách với hai cây linh dược xuống còn có năm mét.
Con yêu thú kia thấy thế thì giật mình, nhưng nó cũng không hổ là kẻ rình mồi chuyên nghiệp, nó đã nhanh chóng kịp phản ứng, cũng chỉ một cái chớp mắt thì nó đã ngoi đầu lên khỏi mặt nước, và t·ấn c·ông Trần Minh.
Trần Minh cũng đã sớm biết, bản thân hắn là không thể nào có thể, cứ như thế lấy đi hai gốc linh dược được, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ cho con yêu thú kia ra tay, hắn sẽ kịp thời ứng phó.