Tiêu Dao Lão Tổ

Chương 4: . Tiên nhân chỉ lộ.



Chương 4. Tiên nhân chỉ lộ.

" Tiên nhân!!! Này chính là tiên nhân đi!!!"

Trần Minh thấy được một lão già tóc bạc, râu bạc, đang từ trên trời hạ xuống. Quần áo lão đang bị gió thổi phần phật. Đây không phải hình tượng mà người ta hay miêu tả tiên nhân sao!!!

Trần Minh vẻ mặt si ngốc nhìn lên, trong miệng thì máy móc hỏi ra câu hỏi mà hiện tại trong đầu hắn muốn hỏi nhất.

" Ngài chính là tiên nhân sao?"

Nghe thấy câu hỏi của Trần Minh, lão già vừa vuốt râu, vừa ngửa mặt lên trời cười to.

" Ha ha ha!!!

...Ta không phải!!!"

Mặt Trần Minh cứng đờ. Hắn còn tưởng mình hỏi thừa rồi, còn tưởng là câu hỏi ngây thơ của hắn khiến lão cười chê đâu.

"Ách... Ngài không phải tiên nhân, vậy ai mới là tiên nhân? Mọi người thường vẫn miêu tả tiên nhân giống hệt như ngài vậy, chẳng khác tẹo nào."

Nghe thế lão già lại cười.

" Ha ha ha... Trong mắt các ngươi thì người như ta đúng là tiên nhân. Nhưng thực ra chúng ta cũng không phải tiên nhân, tiên nhân thì phải ở trên kia."

Lão già chỉ tay lên trời.

Trần Minh thấy thế thì càng thắc mắc, liền hỏi ngay.

" Ngài không phải là vừa ở trên đó xuống à?"

"Ách..." Lão già xuýt thì sặc. Thế là vội giải thích.

" Ta vừa rồi là đang phi hành, mà nơi ta chỉ cũng không phải là ngay trên trời, mà là càng xa xôi ở trên tiên giới, ở đây là không thấy được."

" Ồ..." Trần Minh tỏ ra là mình đã hiểu.

Lão già thấy thế liền gật gù bổ sung.

" Nhưng lão phu cũng cách ' tiên ' không xa!!!"

Nghe thế thì Trần Minh lập tức sửng sốt, nhưng nhanh trí chúc mừng.

" Chúc mừng ngài, chúc mừng ngài, chúc ngài sớm ngày thành tiên!!!"

Nghe thấy Trần Minh chúc, lão già cao hứng cười vui vẻ.

Trần Minh như chợt nhớ ra điều gì, lại hỏi.

" A... Con lợn này là vừa rồi ngài g·iết đi????"

Lão già vuốt râu, gật đầu cười khẽ.

" Đúng vậy... Hình như vừa rồi ta cứu ngươi một mạng..."



Không chờ lão già nói gì tiếp, Trần Minh nhanh chóng nói.

" Thực ra... Ngài không cần cứu ta cũng không sao!!!"

Trần Minh sợ lão già sẽ yêu cầu mình làm gì, dù sao tiên nhân yêu cầu cũng không phải truyện thường. Mặt khác, lời nói của Trần Minh cũng không giả.

Nhưng lời nói của Trần Minh lại khiến lão già sững sờ. Sau đó lão già vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi Trần Minh.

" Này là vì sao?.... Không lẽ là ngươi cảm thấy mình có thể chạy tới khe đá kia trước khi con lợn có thể đuổi kịp ngươi?"

Trần Minh cũng không ngạc nhiên khi lão già biết mục đích của mình là khe đá đó. Hắn khẽ lắc đầu.

" Không phải."

Thế là lão già thì càng nghi hoặc khó hiểu.

Trần Minh tiếp tục nói.

" Ta từ khi lựa chọn nghề thợ săn này liền không còn coi trọng chuyện sinh tử. Nghề thợ săn này của chúng ta rất coi trọng nhân quả. Đi săn g·iết nhiều thú rừng, sớm muộn gì cũng sẽ để cho thú rừng ăn, giống như cha ta.

Ngày hôm nay, ta g·iết c·hết con của nó..." Trần Minh chỉ vào con lợn rừng dưới chân. "... Thì có bị nó g·iết c·hết, bị nó ăn, cũng là lẽ thường tình. Ta cũng không có gì oán trách!!!"

Lão già nghe thế thì càng sững sờ, lão cũng không nghĩ nguyên do lại là như thế.

" Ây... Ta còn thật không nghĩ ra ngươi lại có thể trả lời như thế, không nghĩ ngươi có thể hiểu được cả đạo lý nhân quả."

Trần Minh ngượng ngùng.

" Này đều là tích lũy nhiều đời, cũng không phải ta tự hiểu được. Nhưng dù sao vẫn phải cảm ơn ngài. Dù sao thì còn có thể sống vẫn là tốt!!!"

Lão già cười khẽ: " Tiểu tử, ta cảm thấy ngươi rất thông minh, lại có ngộ tính, rất là thích hợp tu tiên. Có muốn hay không trở thành tiên nhân."

Trần Minh nghe vậy thì mừng rỡ, vội vàng hỏi lại.

" Là ngài muốn thu ta làm đệ tử sao?"

Vừa hỏi vừa nhanh chóng định quỳ bái. Lợi hại như vậy người, không bái, ngu sao mà không bái. Cho dù lão không muốn thì cũng phải bái.

Chỉ tiếc Trần Minh làm sao nhanh lại lão. Trần Minh nói không sai, nhân quả là không thể đùa, nhận cái quỳ này của Trần Minh, cho dù lão không nhận hắn làm đệ tử thì nhân quả này cũng đã kết.

Thế là không đợi Trần Minh quỳ lạy, lão liền đưa tay ra nhẹ nâng. Trần Minh thì không cách nào quỳ xuống nữa.

Lão già cũng nhẹ nhàng nói.

" Ta cũng không nói là muốn nhận ngươi làm đệ tử. Thực ra ta cũng không phải không muốn nhận ngươi làm đệ tử. Nhưng trước đó ta cũng vừa nói với ngươi, ta cách thành tiên không xa. Ta không có thời gian dạy dỗ ngươi, càng không có bao nhiêu thời gian chiếu cố ngươi.

Với lại, không phải cứ bái sư liền là tốt. Người như chúng ta mà nói, càng thích hợp tự đi trên đôi chân của mình, đi trên con đường của mình."

Trần Minh nghe cái hiểu cái không. Không lẽ lão già này nói ta và lão là cùng một loại người????

" Vậy ngài hỏi ta có muốn trở thành tiên không là có ý gì?" Trần Minh thật không hiểu, đã không để hắn bái sư, vậy hỏi vậy làm gì, không lẽ muốn mang hắn đi.



Lão già nghe thế thì lại cười khẽ.

" Đương nhiên là muốn chỉ đường. Nếu ngươi muốn trở thành tiên nhân, ta sẽ chỉ đường cho ngươi. Bên kia dãy núi chính là nơi người tu tiên ở lại..."

Trần Minh không hứng thú lắm nói: " Cái này ta biết!!! Vốn dĩ thì có lời đồn như vậy. Ta vốn thì nửa tin nửa ngờ, vì không ai gặp qua tiên nhân cả. Nhưng gặp được ngài thì ta cũng đã biết rõ." Còn tưởng lão không nhận hắn làm đệ tử thì cũng sẽ mang hắn đi đâu, không nghĩ tới là lão chỉ định nói cho hắn biết là bên kia núi có người tu tiên. Trần Minh hết sức thất vọng, cho dù có biết thì cũng khó mà qua được.

Lão già cười: "Ha ha ha...".

"...Ngươi cứ bình tĩnh, ta còn chưa có nói hết."

Trần Minh nghe thế, biết là mình đã quá gấp, khả năng còn có chuyển cơ, thế là vội vàng tập trung lắng nghe.

Đợi một lúc, lão già tiếp tục nói.

" Băng qua dãy núi này thì ngươi sẽ thấy được Trường sinh quan, bước qua Trường sinh quan là ngươi có thể bước lên đường trường sinh.

Nhưng đường núi xa xôi hiểm trở, lại có nhiều nguy hiểm. Tình trạng của ngươi bây giờ thì khó có thể đi qua được.

Nhưng nếu ngươi muốn đi, ta sẽ chỉ cho ngươi con đường sáng."

Trần Minh thấy vậy liền trả lời.

" Nếu có thể, đương nhiên là ta muốn đi."

Nghe Trần Minh trả lời, lão già khẽ gật đầu sau đó chỉ tay về phía xa xa.

" Trên vách núi kia có một cái hang động. Bên trong hang động có một gốc cấp thấp linh dược, cũng chính là trong miệng các ngươi tiên dược.

Nếu như ngươi có thể chèo lên đó, lấy được linh dược, ăn vào có thể cải thiện thể chất, ngươi sẽ có cơ hội vượt qua được dãy núi này."

Trần Minh nhìn theo hướng lão chỉ tay, đó là một ngọn núi cao, cũng không phải quá xa. Chỉ là lão nói làm Trần Minh có chút thất vọng.

Nhưng rồi Trần Minh cũng bỏ qua sự thất vọng trong lòng, dù sao cũng là có cơ hội, vậy đã là tốt rồi. Mà cho dù không đi thì hắn cũng có thể có được một gốc tiên dược, ừm...chính là trong miệng lão cấp thấp linh dược.

Từ đầu đến cuối, ngoại trừ muốn bái lão làm sư phụ, Trần Minh cũng không mở miệng cầu xin lão điều gì, Trần Minh không muốn nợ lão quá nhiều. Nợ người thường còn khó trả, huống hồ tiên nhân.

Trần Minh vội vàng cảm ơn lão.

" Cảm tạ ngài chỉ điểm!!!!"

Thấy thế, lão cười to.

"Ha ha ha ha...Chỉ là chuyện nhỏ, có thể bước lên con đường trường sinh hay không vẫn là phải xem ở ngươi, ta chỉ là chỉ đường. Ngươi thành công, vậy ta chỉ chính là đường thành tiên, ngươi thất bại, ta chính là chỉ đường xuống cửu hoàng tuyền... Ha ha ha."

Lão đang định bay đi, nhưng đột ngột như là nhớ ra điều gì, vậy nên dừng lại. Tay lão xòe ra, liền có một viên thủy tinh trong suốt hiện ra trên tay lão.

" Ta với ngươi xem như là hữu duyên, không tặng ngươi thứ gì thì cũng không phải. Đây coi như là quà ta tặng ngươi, mong rằng chúng ta còn có thể gặp lại."

Trần Minh thấy thế liền hỏi.

" Đây là bảo vật gì?" Dù sao không biết liền hỏi.



Lão già liền cười.

" Đây là bảo vật, vô cùng quý giá bảo vật. Nhưng cũng có thể chẳng được tác dụng gì cả, thì phải xem ngươi có duyên với nó không.

Nó là một phần truyền thừa."

Nghe vậy thì Trần Minh mừng rỡ, không lẽ chính là truyền thừa của lão. Thế là Trần Minh cười tươi hỏi.

" Là của ngài truyền thừa sao?"

Lão già cũng cười tươi trả lời.

"... Không phải!!!"

Lão già nhìn gương mặt cứng ngắc của Trần Minh rồi nói tiếp.

" Nhưng so với truyền thừa của ta càng quý giá hơn vô số lần.

Thứ này chính là tìm thấy ở trong tiên mộ, chính là chân chính tiên nhân mộ, nó chính là chân chính tiên nhân truyền thừa.

Chỉ là thứ này ta không thể tu luyện, nhiều người thử qua cũng không thu hoạch được gì, có lẽ chỉ có người hữu duyên mới có thể tu luyện.

Bằng không ta cũng không tặng nó cho ngươi."

Nói xong, lão già liền ném nó cho Trần Minh, rồi "hiu" một tiếng đã bay mất.

Trần Minh cười vui vẻ đón lấy viên thủy tinh, cho dù không thể tu luyện được cũng không sao, là bảo vật liền tốt. Mà ai biết đâu được, lỡ như Trần Minh hắn có thể tu luyện được thì sao.

Chợt Trần Minh nhớ ra, mình còn chưa có biết lão già đó là ai. Chỉ tiếc ngẩng lên thì lão đã mất tăm, cũng đành từ bỏ.

Trần Minh lại tiếp tục xem xét viên thủy tinh trong tay. Nó to bằng đầu ngón tay cái, toàn thân trong suốt. Trần Minh nhìn kỹ thì thấy trên mặt của nó khắc hai chữ "Tiêu dao" bên trong viên thủy tinh nổi vô số ký tự vô cùng nhỏ, hắn nhìn kỹ lắm mới thấy được.

Những ký tự đó chính là:

"Tiêu dao bộ.

Tâm có tiêu dao, thân mới tiêu dao.

Vạn vật đều là bị trói buộc.

Chặt đứt mọi trói buộc, mới thực sự có thể tiêu dao.

Nhưng trói buộc đâu có thể dễ dàng chặt đứt.

Nếu như không thể chặt đứt, vậy làm thế nào để tiêu dao?

Chỉ cần biến những trói buộc đó thành lực lượng của ta, để những trói buộc đó giúp sức cho ta, vậy cũng có thể tiêu dao."

Chỉ là Trần Minh không hiểu truyền thừa ở nơi nào. Không lẽ những chữ này chính là truyền thừa, truyền thừa chính là một môn bộ pháp tên là "Tiêu dao bộ".

Nhưng hắn không biết tu luyện như thế nào nha, bảo sao lão già kia đưa cho hắn.

...

Cách chương.