Tiêu Dao Lão Tổ

Chương 5: . Tiên dược.



Chương 5. Tiên dược.

Thôi, tạm thời bỏ chuyện truyền thừa sang một bên, có lẽ là chờ hắn bắt đầu tu tiên thì mới có cơ hội tu luyện truyền thừa này.

Bây giờ vẫn là đi tìm tiên dược trước thì hơn. Không thể vượt qua dãy núi, mọi chuyện cũng chỉ là mơ mộng hão huyền.

Trần Minh cất viên thủy tinh truyền thừa đi, nhìn lên chỗ lão tiên nhân kia chỉ, khoảng cách cũng không gần, nhưng cũng không xa. Nó cách chỗ này khoảng hai quả núi, còn vẫn chưa vào đến khu vực nguy hiểm. Như bọn hắn đi săn thường cũng không đi vào quá sâu trong núi. Trong đó mãnh thú thường xuyên hoạt động, mặc dù không phải cứ đi vào là gặp phải, nhưng tỉ lệ gặp nguy hiểm cũng rất cao.

Trần Minh nhanh chóng chạy về phía ngọn núi đó. Mặc dù nhanh nhưng vẫn không quên chú ý xung quanh. Ở đây mặc dù không phải khu vực mãnh thú hoạt động thường xuyên, nhưng không phải vừa rồi hắn còn bị một con đuổi theo xuýt thì toi sao.

May mắn Trần Minh cũng không đen đủi như vậy, một ngày đụng tận hai lần mãnh thú. Trên đường cũng chỉ nhìn thấy một bầy con nai. Có lẽ thường ngày hắn đã mừng rỡ mà đi săn bọn chúng, nhưng hôm nay thì thôi:" Hôm nay ta vui vẻ, liền tha mạng cho các ngươi."

Chờ Trần Minh đi tới dưới chân ngọn núi mà lão tiên nhân chỉ, hắn mới thấy được ngọn núi này cao hơn là hắn nghĩ. Nhưng còn may chỗ lão chỉ cũng chỉ ở lưng chừng núi, còn chưa đến giữa.

Vách núi mặc dù cao, nhưng có rất nhiều dây leo bám trên vách núi, lại có nhiều mỏm đá, bằng không Trần Minh cũng không dám leo lên.

Trần Minh tìm một hồi, cũng không nhìn thấy có hang động nào trên vách núi cả. Nhưng chắc chắn là lão tiên nhân đó không thể nào là lừa hắn được, đó là không cần thiết.

Vậy nên Trần Minh chỉ đành dựa theo vị trí mà lão chỉ bò lên, chờ lên phía trên lại tìm kiếm.

Trần Minh nắm bắt dây leo từ từ bò lên trên, chân thì dùng mỏm đá làm bàn đạp. Khi gặp được mỏm đá lớn một chút, có thể đứng lên thì Trần Minh dừng lại đó đề nghỉ ngơi. Bằng không trèo thẳng một lượt lên thì hắn cũng chịu.

Cứ như thế vừa leo lên vừa nghỉ, chẳng mấy chốc Trần Minh đã lên tới lưng chừng núi.



Đột nhiên, Trần Minh phát hiện một con rắn ở phía trên, nó đang thò đầu ra không ngừng phát ra những âm thanh "xì xì".

Trần Minh giật mình suýt chút nữa thì tuột tay rơi xuống vách núi.

May mắn là hắn có thể phát hiện ra sớm, bằng không cứ thế bò lên, đụng trúng con rắn kia thì xong đời. Cho dù không bị nó cắn c·hết, bị làm cho rơi xuống vách núi muốn không c·hết cũng khó khăn.

Dường như con rắn cũng không có ý định công kích Trần Minh, thế là Trần Minh nhẹ nhàng cẩn thận vịn dây leo bò qua một bên, tránh xa vị trí của con rắn. Vừa bò mắt vẫn phải lăm lăm nhìn con rắn đó. Hắn sợ nó bất ngờ công kích.

Bò tới một mỏm đá thì Trần Minh dừng lại nghỉ ngơi, đồng thời quan sát kỹ lại xung quanh. Trần Minh chỉ sợ còn có thể có những con rắn khác quanh đây.

Nhưng thật ra Trần Minh cũng không còn có phát hiện con rắn nào khác, chỉ có một con rắn đó thôi, và có vẻ như nó cũng không có ý định rời khỏi vị trí nó đang nằm.

Thế là Trần Minh lại tiếp tục leo lên, chỉ là hắn cố ý chuyển phương hướng ra cách xa vị trí của con rắn một chút.

Leo lên một hồi thì Trần Minh phát hiện dường như có một chỗ ở phía trên có cái hang động. Hắn nhìn cũng không quá rõ ràng, vị trí đó có một mỏm đá nhô ra, nên bị che khuất, nhưng hẳn là cái hang động, không sai được.

Trần Minh rất là vui mừng:" Có lẽ chính là nó rồi!!!"

Mặc dù đang rất phấn khởi, nhưng Trần Minh cũng không vội vã leo tới đó. Trần Minh bình tĩnh lại, bắt đầu quan sát kỹ càng đường tới đó, không thể sắp đến đích rồi lại để xảy ra chuyện.

Xác nhận mọi thứ đều an toàn, Trần Minh bắt đầu cẩn thận tiến lại gần vị trí cái hang động.

Leo lên tới nơi, Trần Minh mới thấy được rõ ràng, quả nhiên đúng là một cái hang động, vị trí cũng không sai biệt lắm vị trí mà lão tiên nhân kia chỉ, hẳn chính là nó không thể sai được.



Cái hang động này vị trí còn khá là kín đáo, phía dưới cửa hang chính là một cái mỏm đá khá lớn, bên trên lại bị dây leo bao phủ, căn bản không tới gần là không thể phát hiện được nó. Vậy mà lão tiên nhân kia vẫn có thể phát hiện, lại còn biết bên trong có một gốc tiên dược, quả nhiên là người tu tiên thủ đoạn có khác.

Mặc dù đã có chín thành chắc chắn đây chính là cái hang động mà lão tiên nhân nói, nhưng Trần Minh cũng không vội xông vào, đây chính là kinh nghiệm đi rừng. Một cái hang động trong rừng có thể chứa đựng rất nhiều nguy hiểm, không cẩn thận chính là phải bỏ mệnh ở lại.

Đầu tiên, Trần Minh cạy lấy một hòn đá trên vách núi. Sau đó hắn núp ở một bên cửa hang động rồi ném hòn đá vào trong hang. Đây gọi là đá dò đường, bình thường không chỉ có hang động, đi rừng nếu gặp bụi rậm các loại, người ta thường ném đá như vậy. Chủ yếu là để xác định xem có nguy hiểm gì ở bên trong hay không. Nếu như trong hang hoặc trong bụi có con vật gì, khi bị ném, bọn chúng đương nhiên sẽ không ngồi yên ở đó.

Thực ra Trần Minh chỉ ném cho chắc chắn thôi, chứ cửa hang đã bị dây đằng phủ kín như vậy, khẳng định là hang đã bị bỏ không rất lâu rồi. Kết quả cũng đúng là như vậy, ngoại trừ âm thanh của hòn đá va đập vào vách hang ra thì không còn động tĩnh nào khác.

Nhưng như thế vẫn chưa xong, nhiều hang động bỏ không lâu ngày sẽ tích lũy rất nhiều khí độc, không biết cứ thế đi vào chỉ có con đường c·hết. Thế nên Trần Minh trước tiên phải kiểm tra xem bên trong có khí độc hay không.

Trần Minh lấy ra dụng cụ tạo lửa, châm đốt cây đuốc mang theo, những thứ này đều là cần thiết khi đi rừng.

Cây đuốc cháy, Trần Minh đưa nó lại gần cửa hang. Trần Minh thấy nó vẫn cháy bình thường, không chỉ thế, ngọn lửa còn bị thổi lung lay, chứng tỏ bên trong hang còn có không khí lưu thông. Có lẽ cái hang này còn có ít nhất một cửa hang khác. Đã có không khí lưu thông vậy thì bên trong chắc chắn an toàn.

Trần Minh chuyển cây đuốc qua tay trái, tay phải lấy ra đao, sau đó vạch ra dây leo trước cửa hang đi vào. Mặc dù đã kiểm tra, nhưng cẩn thận chút vẫn hơn, cầm đao cũng không thừa thãi gì.

Cửa hang vừa vặn có thể một người đi vào, nhưng càng vào trong thì càng rộng. Đi một đoạn thì Trần Minh phát hiện có ánh sáng. Lại gần thì Trần Minh thấy được đó là ánh sáng từ một cái cửa hang khác chiếu vào trong động. Cửa hang đó nằm ở phía trên, cao hơn so với cửa hang Trần Minh đi vào.

Càng làm Trần Minh chú ý đó là cái gốc cây nằm ở vị trí tia sáng chiếu xuống.



Đó là một gốc nhân sâm, dưới ánh sáng nó phát ra yếu ớt hồng quang.

Đi vào tới đây, Trần Minh cũng không phải đề phòng nữa. Bởi vì cái động này mặc dù cũng khá rộng rãi nhưng Trần Minh cũng chỉ cần nhìn một mắt là đã có thể thấy trọn vẹn cả cái hang động.

Trong động chẳng có gì cả ngoài mấy cái cây.

Đúng vậy, chính là mấy cái cây chứ không phải chỉ có một cây nhân sâm phát ra hồng quang đó.

Trong này có cả một bụi nhân sâm, ngoại trừ một gốc linh sâm ra thì còn có mấy cây dã sâm nữa. Trong đó có hai cây Trần Minh cảm thấy là dược linh khá cao, còn lại đều là những cây dược linh còn thấp.

Mặc dù vậy, nếu như nhổ về chắc chắn là bán được không ít tiền. Nhưng mà Trần Minh hắn đã quyết định truy tìm tiên lộ, vậy cũng sẽ không tham mấy gốc tiểu nhân sâm này.

Không quan tâm những gốc nhân sâm bình thường nữa, Trần Minh tập trung vào gốc kia linh sâm.

Trần Minh thường nghe đồn tiên dược có thể chạy, cũng nghe đồn nhân sâm biết chạy, nhưng hắn không tin tưởng lắm. Nếu như chúng thật có thể chạy, vậy làm gì có chuyện những người thường như hắn này có thể hái được tiên dược.

Hoặc cũng có thể là tiên dược thực sự có thể chạy, nhưng chắc chắn không phải loại này, có lẽ phải cao cấp hơn nhiều mới có thể chạy.

Đã không lo lắng nó chạy mất, vậy cũng chỉ còn việc đào nó lên. Trần Minh cũng không quá hiểu cách sử lý dược liệu, vậy nên chỉ có thể cẩn thận từng tí một đào, không thể để hao tổn cho dù một sợi dễ, cho dù là một sợi dễ nhỏ cũng quý giá vô cùng.

Đào xong linh xâm, Trần Minh đào luôn cả hai gốc dã sâm có dược linh tương đối cao lên. Có gốc linh sâm rồi, hai gốc dã sâm này đối với hắn cũng không có ý nghĩa gì. Đào lên chính là muốn mang về cho lão Lưu, có hai gốc sâm này, lão có lẽ là có thể yên ổn dưỡng lão.

Trần Minh nhìn ngắm gốc linh sâm trong tay: "Thật là đẹp mắt!!!! Thứ này là không thể nào mang trở về, mang ngọc có tội đạo lý ta còn là hiểu. Nếu như chỉ là hai gốc dã sâm có lẽ mọi người cũng chỉ đỏ mắt, ghen tị. Nhưng gốc này linh sâm đối với người thường chính là vô giá, nhất định có người sẽ làm liều c·ướp đoạt, nhất là khi cầm nó chỉ là đứa trẻ con như ta.

Đã quyết định ăn, vậy ăn trước ăn sau cũng là ăn, giải quyết luôn tại đây cho chắc chắn. Đã ăn vào bụng ta rồi, có muốn c·ướp vậy cũng chỉ có thể chờ ta tiêu hoá xong lại c·ướp.... Hừ...."

...

Cách chương.