Trần Minh cũng không biết cách sử lý linh dược. "Cũng không thấy lão tiên nhân kia nhắc nhở ta cái gì, chứng tỏ cứ như vậy ăn cũng sẽ không sao."
Thế là Trần Minh cứ như vậy cầm linh sâm gặm như là gặm cà rốt. " Ừm... Vị còn không tệ!!!"
Chỉ là củ sâm này cũng quá bổ đi, còn chưa có ăn hết Trần Minh đã có cảm giác trướng bụng.
Trần Minh xoa xoa bụng, nhìn trong tay phần còn lại của củ sâm, cũng chỉ còn một mẩu dài bằng ngón tay.
" Còn một chút, cũng không thể lãng phí đi. Thôi, cố gắng gặm nốt vậy."
Ăn hết củ sâm, Trần Minh cảm thấy nó nhanh chóng bị tiêu hoá hết, cảm giác trướng bụng cũng dần giảm bớt. Nhưng thay vào đó, cảm giác nhiệt nóng lại dần dâng lên. Da thịt của hắn càng ngày càng đỏ, mồ hôi cũng bắt đầu chảy ra như tắm. Mạch máu dần nổi lên như là từng con rắn.
Cảm giác thống khổ dần xâm chiếm Trần Minh, hắn cảm giác như mạch máu của mình như sắp nổ tung vậy.
"Không lẽ ta phải xong đời ở đây!!!... Không được, nhất định phải phát tiết bớt năng lượng ra ngoài bằng không thì thực sự xong đời."
Trần Minh thu lại hai gốc dã sâm, sau đó nhanh chóng tụt xuống núi. Lúc bò lên thì mất nửa ngày, bây giờ tụt xuống nhanh như một cơn gió.
Xuống được chân núi, Trần Minh như ngựa hoang mất cương, phóng nhanh chở về. Bây giờ hắn cũng không lo sẽ có con mãnh thú nào quanh đây hay không. Trần Minh còn đang mong đợi có một đầu mãnh thú nào đó nhảy ra cùng hắn đại chiến năm trăm hiệp, lúc này thì Trần Minh hắn không ngán một đầu dã thú nào.
Chỉ tiếc mong muốn này của Trần Minh là không thể như ý, chẳng có một con thú nào nhảy ra chặn đường hắn cả.
Nhưng thật ra Trần Minh phát hiện xác của con lợn rừng bị lão tiên nhân g·iết c·hết vẫn còn nguyên vẹn ở đó.
Thật thần kỳ là từ sáng tới giờ vẫn không có một con thú nào tới hưởng dụng bữa tiệc này. Có thể là do uy thế của lão tiên nhân kia đã đọa chạy hết đám dã thú quanh đây. Mặc dù Trần Minh cũng không có cảm giác gì, nhưng thú loại so với con người càng n·hạy c·ảm.
Đã thế thì Trần Minh cũng không thể lãng phí con mồi được, hắn trực tiếp nhấc con lợn lên vai, sau đó cứ thế vác con lợn trở về.
Trước đó, Trần Minh cho dù dùng cách nào cũng khó có thể mang con lợn này trở về, dù sao nó cũng phải nặng chí ít mấy trăm cân. Nhưng bây giờ hắn có thể nhẹ nhàng nhấc lên rồi vác về.
Điều này cũng không phải là do sức mạnh của Trần Minh có thể tăng lên nhiều như vậy, mà tất cả đều là do năng lượng dư thừa của gốc linh sâm. Chờ những năng lượng này tiêu tán hết, lực lượng của hắn còn được ba, bốn phần đã là rất tốt.
Trần Minh vác theo con lợn rừng chạy hùng hục trong rừng. Hắn như một con trâu điên không cần quản mọi thứ trên đường đi, một đường lao ầm ầm, cho dù đâm vào cây cũng mặc kệ, ngã lại đứng dậy chạy tiếp. Làm như vậy hắn mới có cảm giác thoải mái.
Trần Minh một đường chạy thẳng xuống chân dãy núi, nhưng năng lượng trong cơ thể vẫn còn dư thừa, thân thể vẫn rất là khó chịu. Thế là Trần Minh lại vòng quay lại trên núi, tiếp tục chạy. Nhưng lần này hắn chỉ chạy ở khu vực ngoài rìa, không chạy sâu vào phía trong.
Chỉ là Trần Minh không biết, hắn một đường xông loạn, đâm loạn gây cho người dân trong trấn bao nhiêu kinh hãi.
Lúc này trời đã dần chuyển tối, nhiều người đi săn hoặc đi hái thuốc đã sớm trở về, nhưng cũng có nhiều người trở về trễ hơn. Ra đến phần ngoài rìa dãy núi, tâm trạng ai cũng thả lỏng, vì ra tới đây coi như là không còn nguy hiểm gì.
Nhưng đột nhiên một số người nghe thấy âm thanh lạ, cảm giác như có sinh vật to lớn nào đó đang lao ầm ầm tới.
Người có kinh nghiệm thì nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp, trong khi đó cũng có người còn đang hiếu kỳ là âm thanh gì.
Chờ đến khi thấy được hình dạng mơ hồ của sinh vật đó thì tất cả đều kinh hãi tột độ, chân tay đều không còn chút sức lực nào, ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy, thậm chí là té cứt, té đái. Trong miệng họ không ngừng lẩm bẩm, hoặc là kêu gào những câu như: " Quái vật... quái vật..." " Yêu quái... yêu quái..." " Đừng g·iết ta...đừng ăn ta...".
Trần Minh không để ý đến những người này, hay nói chuẩn xác hơn là hắn cũng không có phát hiện những người này, hắn chỉ đang điên cuồng chạy, đôi mắt của hắn trong bóng tối phát ra hồng quang giống như là gốc linh sâm phát ra hồng quang vậy, này là do năng lượng dư thừa trong người hắn phát ra.
Đám người phát hiện con quái vật kia đã rời đi, cũng không có ý muốn ăn thịt bọn họ bộ dáng thế là tất cả lồm cồm bò dậy. Cũng không màng cứt đái, đồ vật mang theo cũng vứt bỏ, vội vàng lao xuống núi, sau đó chạy thẳng một mạch về trấn.
Bọn họ vừa chạy vừa la hét như phát điên:" Có quái vật... Có quái vật..."
Bọn họ vừa chạy về trấn vừa hô hào như thế tất nhiên là đã kinh động tất cả người trong trấn.
Thế là mọi người xúm lại hỏi han những người này xem chuyện gì xảy ra.
Nhưng những người này tinh thần b·ị đ·ánh sâu vào, dẫn tới có chút hoảng loạn, không thể nói rõ ràng được, căn bản cũng chỉ có thể miêu tả được hình dạng đại khái của con quái vật mà họ nhìn thấy. Về cơ bản chính là chạy bằng hai chân, tốc độ rất nhanh, cũng rất mạnh mẽ, chân nhỏ đầu to lớn, quái dị, đặc biệt là đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ.
Mọi người nghe thế thì bàn tán xôn xao, vì là không chỉ một người nói vậy, lại còn tất cả bọn họ đều miêu tả hình tượng quái vật giống hệt nhau, nên mọi người đều tin tưởng, thế là trấn trưởng liền hỏi ý kiến của mọi người.
" Mọi người cảm thấy thế nào?"
Nghe trấn trưởng hỏi, mọi người cũng chỉ biết anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết nên nói gì.
Thấy mọi người không ai đưa ra ý kiến gì, trấn trưởng lại nói:" Nghe họ nói, con quái vật đó cũng không có muốn ăn bọn họ mà trực tiếp chạy qua, chứng tỏ có khả năng nó chỉ đi qua đây thôi, khả năng nó t·ấn c·ông vào trấn là không lớn, cho dù nó có t·ấn c·ông vào trấn, chúng ta cũng không có cách gì đối phó nó cả. Tôi nghĩ bây giờ ai về nhà ấy, tắt đèn đóng chặt cửa, không gây ra động tĩnh gì để tránh gây chú ý cho con quái vật đó."
Mọi người nghe vậy thì cũng đều gật đầu đồng ý, sau đó nhanh chóng giải tán, làm như trấn trưởng nói.
Sau đó một khoảng thời gian kể từ ngày hôm đó, cũng không có ai trong trấn dám vào núi.
Nhưng rồi nhu cầu sinh hoạt vẫn ép họ phải vào núi, đầu tiên vào núi là những người gan lớn, không s·ợ c·hết. Sau khi họ vào núi thì họ phát hiện cảnh tượng giống như là có một cơn bão lớn mới đi qua, cành gãy cây đổ, bụi cỏ bị cày xới. Nhưng họ không hề phát hiện tung tích của quái vật. Sau khi họ an toàn trở về thì người trong trấn cũng bắt đầu lục tục lên núi kiếm ăn trở lại, chỉ là từ đó về sau, không còn có ai ở lại trong núi khi trời tối, tất cả đều sẽ xuống núi trước khi mặt trời lặn.
...
Về phần Trần Minh, sau khi chạy cho tới khi năng lượng dư thừa trong cơ thể gần bị phát tiết ra hết thì hắn xuống núi trở về nhà. Mặc dù cảm thấy trấn nhỏ hôm nay hơi là lạ, nhưng hắn cũng không quá để ý.
Không còn năng lượng của gốc linh sâm chống đỡ, thân thể hắn mỏi mệt không chịu nổi, mỗi bó cơ, sợi gân trên người hắn đều rất đau đớn.
Về đến nhà, Trần Minh liền vứt bỏ tất cả mọi thứ qua một bên, rồi trực tiếp nằm trên nền nhà.
May mắn linh sâm không chỉ có năng lượng dư thừa, nó còn có mạnh mẽ dược tính. Năng lượng trôi qua đi, dược tính của nó bắt đầu cải tạo, chữa trị thân thể của Trần Minh. Mọi đau đớn, mệt mỏi dần dần được xoa dịu. Hắn cảm giác được lực lượng đang dần trở lại với thân thể hắn.
Trần Minh đứng dậy vận động thân thể, quả nhiên, lực lượng đã tăng trưởng không ít so với lúc trước khi hắn ăn vào linh sâm, nhưng cũng chỉ bằng khoảng một nửa so với mới vừa rồi.
Đã có thể hoạt động, Trần Minh bắt đầu sử lý con mồi, nói chuẩn xác hơn là hắn cắt xuống một cái đùi để làm thịt khô, còn lại hắn định để lại cho lão Lưu.
Làm thịt khô là vì để chuẩn bị cho chuyến đi của hắn. Chủ yếu là chuẩn bị cho tình huống bất ngờ, chứ thợ săn như bọn hắn, vào núi lên rừng như là về nhà mình vậy, không bao giờ sợ không kiếm được đồ ăn.
Nhưng nếu như hôm nay trường hợp đó, không phải lão tiên nhân ra tay g·iết con lợn rừng, đồng thời hắn cũng chạy được vào khe đá, hắn khẳng định là sẽ bị con lợn chắn cửa, nếu như có nước và thịt khô, hắn có thể cầm cự được vài ngày, đó chính là cơ hội tìm đường sống của hắn.
Làm thịt khô cũng đơn giản, chỉ cần đốt một đống củi, sau đó treo thịt lên trên, chờ một đêm là được.
Sử lý thịt xong, Trần Minh chuẩn bị hành trang cho chuyến đi, cũng không có gì, hầu hết đều là những thứ bình thường hắn mang theo đi săn, chỉ mang thêm bộ trang phục mà thôi, sắp xếp hai củ dã sâm vào hộp gỗ và chuẩn bị một lá thư, Trần Minh liền lên giường đi ngủ.