Tiêu Dao Lão Tổ

Chương 7: . Rời đi.



Chương 7. Rời đi.

Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Trần Minh liền thức dậy, thu lại thịt khô, mang theo hết đồ đạc đã chuẩn bị, Trần Minh xách theo hộp gỗ và lá thư qua nhà lão Lưu.

Đúng như hắn đoán, lão già này tối qua lại như thường lệ uống say rồi ngủ, vẫn chưa có tỉnh. Trần Minh rón rén đi vào, để lại đồ vật trên bàn rồi nhẹ nhàng rời đi.

Đi ra tới ngoài trấn, Trần Minh khẽ quay đầu nhìn lại trấn nhỏ một chút rồi đi thẳng vào núi.

" Lần này ra đi, không biết khi nào mới trở lại, cũng có thể sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa...hây... Vẫn là dứt khoát một chút, ta Trần Minh, chính là chim bay giữa trời, chính là cá bơi trong biển, không có gì có thể ràng buộc bước chân ta, nơi nào không phải là ta nhà, nơi đâu chẳng phải cố hương, việc gì cần lưu luyến... Ha ha ha... Ha ha ha..."

Thế là Trần Minh cất tiếng cười to, dang rộng hai tay như là chim nhỏ bay lên bầu trời.

...

Lão Lưu tỉnh giấc cũng đã là lúc mặt trời lên cao. Mơ màng tỉnh dậy, ánh mắt của lão vô tình chạm phải mấy thứ không thuộc về nơi này, nhưng chúng lại nằm trên bàn của lão, thế là lão Lưu liền tỉnh ngủ.

Nhanh chóng tiến lại xem, lão mới phát hiện đó là một hộp gỗ và một lá thư.

Cầm lá thư lên đọc, bên trong lá thư viết:

" Ha ha... Lão Lưu ta đi đây, đi rất xa, có lẽ sẽ rất lâu mới trở về, cũng có thể sẽ không bao giờ trở về đây nữa.

Bên nhà ta còn có một con lợn rừng, ta mới cắt một cái đùi, ngươi lấy về mà ăn. Bên trong hộp gỗ là hai củ nhân sâm, hôm qua ta mới đào được. Ngươi giữ lại một củ mà dùng, còn một củ đem bán lấy tiền mà dưỡng lão.

Già rồi cố mà giữ gìn sức khỏe, uống rượu ít thôi còn sống thêm được vài năm, cũng đừng lên rừng nữa.

Tốt nhất là kiếm lấy một bà vợ rồi hai người chăm sóc lẫn nhau, không thì nhận nuôi lấy một đứa trẻ, chờ khi ngươi c·hết còn có người đưa ma cho.

Thế nhé, ta đi đây.

....Ha ha ha ha...."

Lão Lưu vội vàng chạy ra cửa, nhìn lên Thiên Đoạn sơn mạch, nhưng nào còn hình bóng gì. Lão Lưu thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm.

" Hây.... Tiểu tử, làm gì vội vã đi sớm như vậy. Ngươi a, đúng là có chút thông minh, nhưng mà mấy cái thủ đoạn bắt gà, trộm chó đó của ngươi cũng chỉ che dấu được đám người trong cái trấn nhỏ này thôi. Nơi đó cỡ nào nguy hiểm, cỡ nào nhiều cáo già xảo quyệt, đến đó mà còn dùng mấy cái thủ đoạn bắt gà trộm chó đó của ngươi, chỉ sợ người ta ăn ngươi xương cũng không thừa lại... Thôi, thôi, thôi, ta cũng chẳng giúp gì được cho ngươi, lão già ta cũng chỉ có thể cầu chúc ngươi lên đường bình an, chúc ngươi tiên đồ tựa gấm, sáng lạn dương quang!!!!!

Bình An trấn, Bình An trấn, bao người từ trấn mà đi, mấy người bình an trở về!!!!"

Bất tri bất giác khoé mắt lão Lưu đã ướt, vội vàng đưa tay lau lau khoé mắt, sau đó trở lại trong nhà, lão mở ra hộp gỗ trên bàn. Nhìn hai củ sâm nằm trong hộp gỗ, lão Lưu còn thật bất ngờ. Đi rừng nhiều năm, ánh mắt đương nhiên cũng không kém, lão cũng có thể nhìn ra đại khái dược linh của hai củ sâm này.

" Tiểu tử này, để lại đồ vật còn quá quý giá, hai củ sâm này dược linh ít nhất cũng có tám trăm năm, vậy mà cũng cam lòng để lại!!!

Tiểu tử kia đã như vậy cố ý dặn dò, vậy cũng không thể phụ lòng tốt của hắn được."

Lão Lưu lấy một củ sâm ra, sau đó đậy lại hộp gỗ cẩn thận.

Đem củ sâm đi vệ sinh sạch sẽ, sau đó thả nó vào bình rượu lâu năm của lão.

" Ta thân thể này đã già, trực tiếp ăn vào chính là quá bổ không tiêu nổi kết quả, cũng chỉ có cách này là phù hợp nhất. Tiểu tử kia đã bảo uống ít rượu, vậy thì mỗi ngày một chén, ha ha ha..."

Xong xuôi, lão Lưu đi sang nhà Trần Minh, cũng nhìn thấy con lợn rừng đã bị Trần Minh cắt đi một cái đùi. Chờ nhìn thấy v·ết t·hương ở đầu g·iết c·hết con lợn, lão Lưu thở dài một hơi, như chút đi gánh nặng gì.



" Hây... Hẳn là tiểu tử kia gặp được quý nhân... Cũng tốt, cũng tốt, như vậy thì có lẽ đường của hắn sẽ thông thuận rất nhiều!!!"

Mang con lợn trở về nhà mình, lão Lưu thuần thục sử lý hết phần còn lại của con lợn. Chờ hoàn thành, lão sửa soạn lại một chút rồi bỏ hộp gỗ vào bao, cũng không gói ghém cẩn thận cứ như thế xách theo bao đi vào thành.

Tìm một tiệm thuốc lớn nhất trong thành, lão Lưu xe nhẹ chạy đường quen đi vào bán thuốc. Mặc dù là thợ săn, nhưng nhiều năm đi rừng như vậy, số lần lão bán thuốc cũng không ít, đương nhiên cũng không phải tay mơ, không lo phải ăn thiệt thòi.

Chờ ra khỏi tiệm thuốc, tay lão đã cầm theo số tiền đủ để lão sống thoải mái nốt phần đời còn lại.

Đi ra ngoài cổng thành, lão Lưu vô thức nhìn sang bên vệ đường, nơi mà đám ăn xin thường nghỉ lại. Chợt lão Lưu thấy được một đứa trẻ, chỉ tầm hai, ba tuổi đang ngồi một mình một góc, tách biệt với những người ăn xin khác.

Đứa trẻ thân hình gầy gò, quần áo rách rưới, bẩn thỉu, nhưng đôi mắt nó có phần linh động.

Lão Lưu liền đi tới gần rồi ngồi xuống trước mặt đứa trẻ đó.

" Cha mẹ ngươi đâu?" Lão Lưu khẽ hỏi.

Đứa trẻ nghe thấy lão hỏi vậy thì ngước đầu lên nhìn lão Lưu, sau đó có chút sợ sệt trả lời.

" Ta...ta không có bố mẹ!!!!"

Thực ra, chuyện này cũng không khó để đoán ra được, chứ có cha mẹ làm sao lại phải ra đường xin ăn, nhưng lão vẫn cố tình hỏi như vậy.

Thấy đứa trẻ trả lời, lão Lưu lại tiếp tục hỏi.

" Không có cha mẹ, vậy ngươi làm sao có thể sống được?"

Đứa trẻ có vẻ buồn bã, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của lão.

" Ta đi theo các thúc thúc, gia gia đi xin ăn."

Lão Lưu lại hỏi:" Có đủ no không?"

Lần này đứa trẻ không tiếp tục trả lời, chỉ khẽ cúi đầu xuống.

Lão Lưu cũng không để ý nó có trả lời mình không, lão lại hỏi tiếp.

" Có muốn có gia không?"

Đứa trẻ ngơ ngác nhìn lên lão Lưu, nó cũng không hiểu gia là gì, trong trí nhớ của nó còn chưa từng xuất hiện từ này.

Thấy thế, lão Lưu mỉm cười, xoa đầu nó.

" Đi theo ta đi, ta nuôi ngươi."

Câu này đứa trẻ đương nhiên hiểu, nhưng sợ mình nghe lầm nên liền hỏi lại.

" Ngài thật muốn nuôi ta?!!!!"



Lão Lưu chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu.

Đứa trẻ thấy thế thì nhẹ nhàng lấy tay nó túm lấy góc quần của lão Lưu, tay nó túm thật chặt như sợ lão Lưu bỏ lại nó mà đi.

Thấy thế lão Lưu chỉ khẽ đưa tay của mình ra, ra hiệu nó nắm lấy tay lão. Đứa trẻ cũng hiểu ý, thả ra ống quần lão Lưu, sau đó nắm lấy tay của lão.

Thấy thế lão chỉ ôn hòa cười.

" Đi thôi, chúng ta về nhà."

Đi ngang qua hàng bánh nướng bên đường, lão dừng lại, hỏi đứa trẻ.

" Có đói không?"

Đứa trẻ nhìn hàng bánh nướng, nuốt nước bọt một cái sau đó gật nhẹ đầu.

Lão Lưu khẽ cười, xoa nhẹ đầu đứa trẻ, sau đó mua một cái bánh nướng đưa cho nó.

" Ăn tạm bánh nướng, trở về nhà ta nấu cơm cho ngươi ăn."

Đứa trẻ đón nhận bánh nướng, đang định ăn nhưng như nhớ ra điều gì lại đưa trở lại cho lão Lưu.

" Gia gia ăn!!!"

Lão Lưu nhìn nó vẫn đang nuốt nước bọt thì cười ôn hòa.

" Ăn đi, gia gia không đói."

Thế là đứa trẻ vui vẻ gặm ăn, nó đã đói rất lâu.

Trở về nhà, lão Lưu như chợt nhớ ra cái gì, sau đó liền hỏi đứa trẻ.

" Tên của ngươi là gì?"

Nghe lão hỏi, đứa trẻ hồn nhiên trả lời.

" Gia gia, ta không có tên, mọi người gọi ta là tiểu cẩu."

Lão Lưu nghe thế thì nói với nó.

" Đã là người thì không thể không có tên. Ngươi gọi ta là gia gia, gia gia họ Lưu, từ nay ngươi gọi Lưu Minh."

Đứa trẻ được lão Lưu đặt tên thì rất là vui sướng.

" Dạ gia gia, ta gọi Lưu Minh."

Lão Lưu cũng rất vui vẻ.

"A Minh a, ngươi biết vì sao ta đặt tên ngươi là Minh không?"

Đứa trẻ lắc đầu:" Gia gia, A Minh không biết!!!"



Lão Lưu chỉ sang nhà Trần Minh khẽ nói.

" Bởi vì bên này cũng có một đứa trẻ, nó tên là Trần Minh, hắn đi rồi, đi rất xa.... hây....

Nó rất thông minh, ngươi cũng không cần phải ganh đua với nó."

Nhìn thấy trong mắt đứa trẻ hiện lên vẻ quật cường cùng không phục, lão Lưu nhẹ xoa đầu nó, mỉm cười nói.

"Trần Minh cũng giống như ngươi, chính là cái đứa trẻ mồ côi, chỉ có một mình, nhưng nó cũng không cần ai chăm sóc, nó vẫn sống được rất thoải mái. Ngược lại nó còn chăm sóc lão già ta. Trước khi đi, nó cũng không quên chăm lo cho ta, nó để ta nhận nuôi một đứa trẻ, chờ ta c·hết rồi sẽ có người giúp ta đưa ma.

A Minh a, chờ gia gia c·hết rồi, ngươi có giúp gia gia đưa ma không a." Lão Lưu xoa đầu đứa trẻ hỏi.

Đứa trẻ gật mạnh đầu:" A Minh nhất định sẽ giúp gia gia đưa ma!!!"

Mặc dù nó còn không hiểu đưa ma là gì, nhưng đứa trẻ suy nghĩ, chỉ cần là gia gia cần, nó nhất định sẽ giúp.

Lão Lưu nghe vậy rất là vui vẻ, cười ha ha, vừa xoa đầu nó vừa nói.

" A Minh ngoan, ha ha... Đi thôi, vào nhà tắm rửa thay quần áo mới, sau đó chờ, gia gia đi nấu cơm cho ngươi ăn."

Lão Lưu đưa nó vào nhà, giúp nó tắm rửa. Chờ tắm xong, lão mặc cho nó bộ quần áo mới mà lão mua cho nó trên đường về.

Xong xuôi, lão Lưu để đứa trẻ tự do chơi xung quanh nhà, còn lão đi chuẩn bị cơm.

Chỉ là đứa trẻ cũng không đi chơi, mà vào phòng bếp phụ giúp lão Lưu nấu cơm. Thấy thế, lão Lưu cười vui vẻ.

" A Minh thật là hiểu chuyện!!!"

Bữa đó lão Lưu nấu rất thịnh soạn. Đến khi ăn cơm, lão nhìn đứa trẻ ăn cơm rất vui vẻ. Đột nhiên lão hỏi đứa trẻ.

" A Minh a, lớn lên ngươi muốn làm cái gì?"

Đứa trẻ nghe thấy lão Lưu hỏi, liền dừng lại ăn cơm, hồn nhiên trả lời.

" A Minh không biết, gia gia để A Minh làm gì, A Minh thì làm gì."

Lão Lưu lại cười: "Ha ha... Gia gia là cái thợ săn, nhưng nghề này quá bạc mệnh, lên núi rất nguy hiểm, ngươi vẫn là không nên làm nghề này.

Hay là gia gia dạy ngươi nghề cất rượu, dùng dược liệu ủ rượu, sau đó mang vào thành bán, sẽ không phải lên núi mạo hiểm, có được hay không?"

Nghe lão Lưu nói, đứa trẻ mặc dù vẫn không hiểu gì, nhưng cũng vẫn gật đầu đồng ý.

" A Minh nghe gia gia."

Nghe vậy, lão Lưu cười càng vui vẻ.

" Tốt! Ha ha ha... Ha ha ha ha ha!!!"

...

Cách chương.