Tiêu Dao Lão Tổ

Chương 8: . Hành trình.



Chương 8. Hành trình.

Tiên nhân chỉ ta lộ

Bách bộ thấy trường sinh...

... Ây... Chỉ tội không phải là trăm bước mà là một trăm ngày đi bộ...hây ..."

Trần Minh mặc dù miệng than thở, nhưng thân thể hắn vẫn đang như con sóc nhỏ, không ngừng nhảy từ cành cây này qua cành cây khác, đu từ dây leo này qua dây leo khác.

Sau khi thể chất được tăng cường, Trần Minh di chuyển trong rừng trở nên dễ dàng thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng chủ yếu là vì hắn vẫn còn đang ở phần phía ngoài của dãy núi, chờ vào sâu hơn hắn cũng không thể thoải mái di chuyển như vậy, mà cần phải cẩn thận hơn nhiều.

Dựa vào kinh nghiệm của bản thân mình và kinh nghiệm do nhiều đời truyền lại, Trần Minh cố gắng hết sức để giữ an toàn cho bản thân mình.

Hắn ngày đi đêm nghỉ. Mỗi lần nghỉ ngơi, Trần Minh đều tìm những hang đá nhỏ, tốt nhất là nằm trên vách núi. Sau khi xác nhận bên trong hang đá an toàn, Trần Minh sẽ chui vào rồi chặn cửa hang lại, như vậy hắn đã có thể an tâm nghỉ ngơi.

Đi đường Trần Minh cũng phải hết sức cẩn trọng, đều là chọn những tuyến đường quang đãng, có những gốc cây to để đi. Như vậy có thể tránh được những nguy hiểm ẩn nấp, nếu như có gặp phải thú dữ, hắn cũng có thể sử dụng biện pháp trước đó sử dụng để đối phó với đầu lợn rừng.

Đặc biệt là bây giờ thể chất của Trần Minh đã tăng lên so với lúc trước đó, Trần Minh càng thoải mái hơn khi đối phó với mấy con mãnh thú này.

Ví dụ như có lần, Trần Minh đụng phải một đầu gấu đen, thân hình to lớn, ước chừng phải to gấp đôi con lợn rừng Trần Minh từng gặp phải, sức mạnh cũng lớn hơn nhiều lợn rừng, được cái so ra thì chậm hơn một chút.

Trần Minh cũng không sợ hãi, dùng cây to làm vật cản, không ngừng chơi mèo đuổi chuột với nó.

Vì là quá vụng về, con gấu bị Trần Minh chơi xoay quanh, cuối cùng vì không làm gì được Trần Minh mà chán nản bỏ đi.

Hay một lần tính được là cực kỳ nguy hiểm đối với Trần Minh. Lần đó hắn bị một con hổ đuổi theo, con hổ cũng không giống gấu đen vụng về như vậy, nó khiến cho Trần Minh vô cùng chật vật.

Nếu không phải cây ở đây cũng đủ to lớn, chỉ sợ Trần Minh sớm đã bị nó nhào xuống đất. Trần Minh cũng chỉ có thể cố gắng né tránh, vừa di chuyển vừa dùng cây cối để làm vật cản trở.

Cũng vì hắn kiên trì không bỏ cuộc, cuối cùng hắn cũng tìm được sinh lộ.



Trần Minh sau một hồi né tránh thì phát hiện cách đó không xa vách núi. Thế là hắn đánh lạc hướng con hổ, sau đó liều mạng chạy về hướng vách núi.

Chờ đến nơi, Trần Minh cũng không cần suy nghĩ, túm lấy một sợi dây leo liền nhảy xuống.

Con hổ đương nhiên không thể nào nhảy xuống theo. Trần Minh còn đang mong nó cũng nhảy xuống theo đâu.

Chân núi cũng không gần, Trần Minh cũng chỉ có thể mượn dây leo từ từ tụt xuống.

Xuống đến chân núi, Trần Minh cũng không kịp thở liền nhìn lên phía trên, con hổ đã sớm bỏ đi từ bao giờ, thế là Trần Minh liền ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.

Nhưng thật ra, đi trong rừng núi cũng không phải lúc nào cũng có đường quang đãng để đi. Rất nhiều khi, Trần Minh cũng buộc phải băng qua những chỗ um tùm rậm rạp. Mỗi lần như thế, Trần Minh đều ném đá để dò đường, cũng bởi thế mà nhiều lần Trần Minh có thể thoát c·hết.

Điển hình là một lần, Trần Minh sau khi ném đá thăm dò đường phía trước, thì đột nhiên trong bụi rậm phía trước vang lên những tiếng " vo ve" Trần Minh biết ngay là không ổn liền bỏ chạy.

Hắn để ý thấy từ trong bụi đó bay ra từng con ong, kích thước to hơn ngón tay cái, màu sắc đen kịt, nếu như bị loại này châm, chỉ sợ không được mấy cái thì ngỏm. May mắn cho Trần Minh chạy sớm, nên cũng không có bị bọn chúng đuổi theo.

Hay một lần nữa, Trần Minh vừa ném đá vào bụi cây phía trước thì một tiếng gầm to lớn vang lên, này rõ ràng là tiếng hổ gầm, thế là Trần Minh nhanh chóng leo lên cây.

May mà phản ứng nhanh, thế nên Trần Minh kịp thời leo lên cây trước khi con hổ kịp đuổi đến.

Trần Minh ngồi thoải mái trên trạc cây, trong khi con hổ đang cố sức trèo lên. Trần Minh cũng không lo lắng, con hổ này to lớn, căn bản là không trèo lên được chỗ hắn ngồi. Mà cho dù có leo lên được tới đây, đao của hắn cũng sẵn sàng đón tiếp nó.

Con hổ sau một hồi có gắng nhưng không thành công thì cứ đứng phía dưới rình lên Trần Minh chứ không chịu rời đi.

Trần Minh cũng không sợ nó rình rập mình, thậm chí hắn cũng có thể rời đi bằng cách di chuyển sang cây khác. Nhưng con hổ c·hết tiệt này đã có ý đồ với hắn, vậy thì nó cũng phải nhận được một bài học thích đáng.

Thế là Trần Minh lấy ra cung tên, trong khi con hổ vẫn còn đang loanh quanh dưới gốc cây, cũng còn chưa biết chuyện gì sắp đến.



Trần Minh kéo cung tên nhắm thẳng vào con hổ, coi nó là bia sống, sau đó thả tay.

Mặc dù con hổ to lớn, da dày thịt béo, mũi tên của Trần Minh cũng không g·iết c·hết được nó, nhưng cũng đủ để nó biết được Trần Minh lợi hại.

Nó cũng không ngu, ăn đau lại không làm gì được Trần Minh thì trực tiếp bỏ chạy, không lẽ đứng tiếp đó cho Trần Minh g·iết c·hết.

Thấy thế thì Trần Minh cũng tụt xuống cây rồi tiếp tục cuộc hành trình của mình. Trần Minh cũng không sợ con hổ còn rình rập ở gần đấy. Ở trên cao hắn đã có thể nhìn thấy con hổ đã thực sự rời đi. Mà cho dù nó có quay lại thì Trần Minh cũng không ngại cùng một con hổ b·ị t·hương so đấu.

...

Trần Minh cứ như vậy đi, thấm thoát chín mươi ngày đã trôi qua. Chín mươi ngày, bên ngoài có lẽ đã xuân đi thu đến, nhưng trong dãy núi này vẫn không có gì thay đổi, vẫn là khắp nơi một màu xanh tươi ướt át.

Nói không có gì thay đổi cũng không hoàn toàn chính xác, bởi ngày hôm nay, từ khi bước vào khu rừng này thì Trần Minh đã phát hiện có gì đó không giống với mọi ngày.

Đây là một khu rừng cổ lâm, bên trong đều là cổ thụ to lớn, không gian cũng thật quang đãng. Chỉ là đó cũng không phải điều làm cho Trần Minh đặc biệt chú ý. Điều làm hắn chú ý đó là khu rừng này thật yên tĩnh.

Bình thường đi trong rừng, Trần Minh có thể nghe thấy khắp nơi là tiếng chim hót, thú hống. Nhưng từ khi bước vào khu rừng này, hắn cũng chỉ nghe thấy tiếng của bản thân mình cùng với tiếng gió thổi lá cây xào xạc.

Với kinh nghiệm của thợ săn, đương nhiên Trần Minh có thể hiểu được, mình đã bước chân vào khu vực vô cùng nguy hiểm. Hắn dám chắc mình đã đi vào lãnh địa của một sinh vật vô cùng mạnh mẽ nào đó.

Chỉ có lãnh địa của một sinh vật rất đáng sợ, thì mới không có một sinh vật nào dám bén mảng lại gần như vậy.

Nhưng Trần Minh vẫn không quay đầu lại là bởi vì khu rừng này rất rộng, nếu như quay lại, Trần Minh sẽ phải đi vòng qua khu rừng này.

Đi vòng qua, không chỉ là tốn nhiều thời gian hơn đơn giản như vậy.

Trần Minh nhân ra càng đi vào sâu nguy hiểm lại càng nhiều, chỉ sợ đi vòng qua khu rừng này cũng nguy hiểm không kém.

Còn có một nguyên nhân nữa càng quan trọng hơn, khiến Trần Minh lựa chọn đi tiếp mà không quay đầu lại đó là, đã đi vào trong khu vực này một thời gian nhưng Trần Minh vẫn không cảm giác được nguy hiểm.

Mặc dù trực giác của Trần Minh không có n·hạy c·ảm bằng thú loại, nhưng thân là một thợ săn, Trần Minh luôn tin tưởng vào trực giác của mình.



Trần Minh nghĩ cho dù đây là lãnh địa của một sinh vật mạnh mẽ nào đó, thì có lẽ nó cũng không có ở đây. Có lẽ nó đã ra ngoài kiếm ăn đi, vì dù sao cho dù nó có mạnh mẽ thế nào, thì nó cũng phải ra ngoài kiếm ăn chứ, không lẽ con mồi còn đưa đến tận miệng nó không thành.

Nhưng chợt Trần Minh cảm thấy, mình bây giờ thì không phải là loại con mồi đưa đến tận miệng đó sao.

Trần Minh cũng không biết được rằng, ở giữa khu rừng, trên đỉnh một gốc cây đại thụ, đang có một cái tổ to lớn, nhưng may mắn cho hắn, đó là trong tổ đúng là trống không.

Trần Minh đột nhiên cảm thấy không ổn, bởi vì thực sự có thể con vật đó không có ở đây, nhưng cho dù có đi kiếm ăn thì rồi nó cũng phải về chứ, và điều đó có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Và nếu như lúc nó trở về mà hắn vẫn còn ở trong khu rừng này, thì đời hắn hẳn là chỉ có thể chấm dứt ở đây.

Thế nên, muốn sống bây giờ cũng chỉ có thể dùng nhanh nhất tốc độ để vượt qua khu rừng này.

Trần Minh bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất để chạy, hắn không ngừng chạy, chạy cho tới khi đôi chân đã mệt mỏi rã rời, Trần Minh vẫn không ngừng lại để nghỉ ngơi.

Thậm chí khi toàn thân Trần Minh đã rã rời, đôi chân hắn đã không còn cảm giác gì, hắn vẫn đang cố gắng chạy, dùng hết ý chí để chạy, bởi vì hắn biết nếu như hắn dừng lại nghỉ ngơi thì có lẽ, hắn sẽ phải nghỉ ngơi lại đây vĩnh viễn.

Trần Minh chạy tới khi tưởng chừng như sắp không chống đỡ nổi thì phát hiện mình đã ra khỏi khu rừng. Phía trước là sườn dốc thoải, có lẽ là do hụt chân, cũng có thể là vì đã quá mệt mỏi, Trần Minh trực tiếp ngã lăn đi xuống.

Trần Minh cũng không cố gắng để mình dừng lại, hắn cũng không còn đủ sức lực để làm vậy. Thế là Trần Minh cứ lăn cho tới khi tự mình dừng lại.

Trần Minh nằm im tại chỗ, nếu như không phải vẫn còn đang thở phì phò, nhìn vào hắn chẳng khác gì cái người đ·ã c·hết. Hắn chẳng cả có sức lực để động đậy một cái. Quá mỏi mệt, thực sự quá mỏi mệt.

Chờ đến khi đã hồi phục được chút khí lực rồi, Trần Minh lồm cồm bò dậy, kiếm một tảng đá để tựa vào. Trời đã chuyển tối, Trần Minh quyết định tối nay sẽ nghỉ lại chỗ này. Trời đã tối, cũng không kiếm được nơi nghỉ ngơi thích hợp. Thân thể hắn vừa mệt mỏi lại vừa đau vừa mệt, hắn cũng không muốn di chuyển chút nào.

Trần Minh cảm thấy, nơi này cũng không tệ, mặc dù đã ở bên ngoài khu rừng, nhưng hắn dám chắc sẽ không có con vật nào dám bén mảng lại gần đây.

Bổ sung một chút năng lượng, thế là hắn liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

...

Cách chương.