Sáng hôm sau, khi ánh sáng mặt trời đã chiếu thẳng vào mặt, Trần Minh mới giật mình tỉnh dậy.
Bình thường, khi ở trong dãy núi này, cho dù ở nơi hắn cho là an toàn, Trần Minh cũng không bao giờ ngủ sâu, vì để đề phòng bất kỳ tình huống nào xảy ra. Nhưng tối hôm qua, có lẽ là do quá mức mệt mỏi, hoặc cũng có thể là do hoàn cảnh quá yên tĩnh khiến cho Trần Minh ngủ quên lúc nào không hay.
May mắn là đã không có nguy hiểm gì đến với hắn. Nhưng hắn biết điều đó cũng không có nghĩa là nơi này an toàn, ngay đó chính là nơi ở của một sinh vật đáng sợ đâu, đừng lại trở thành món tráng miệng buổi sáng của nó thì vui cực kỳ.
Trần Minh không kịp nạp một chút năng lượng liền rời xa nơi này.
Tìm một con suối, Trần Minh bổ sung một chút nước sau đó thì tiếp tục cuộc hành trình.
Kể từ sau khi vượt qua khu rừng đáng sợ đó, Trần Minh cảm giác nguy hiểm trên đường đi ngày càng giảm, hắn gần như không gặp được nguy hiểm gì đáng nói. Có lẽ là đích đến của hắn đã không xa.
Chỉ là địa hình càng về sau càng hiểm trở, trên đường đi đều là những ngọn núi cao chót vót. Đương nhiên Trần Minh lựa chọn đi vòng dưới chân núi. Chỉ là đôi lúc lựa chọn này cũng không thể thực hiện, bởi chân núi chính là vực sâu. Khi đó, hắn buộc phải leo qua núi để tiếp tục hành trình.
Phải mất hơn chục ngày Trần Minh mới vượt qua hết khu vực có địa hình hiểm trở này. Hôm nay là ngày thứ một trăm linh sáu kể từ khi Trần Minh bắt đầu cuộc hành trình này. Hắn cảm giác đích đến đã ở trước mắt. Chỉ là bây giờ trước mặt Trần Minh là một quả núi khổng lồ, đây chắc chắn là quả núi khổng lồ nhất hắn từng gặp được.
Đi vòng qua chắc chắn là lựa chọn không sáng suốt, sẽ phải mất rất nhiều thời gian.
Cũng may quả núi này cũng không quá cao, ít nhất là so sánh tỷ lệ mà nói thì là như vậy. Trần Minh lựa chọn leo qua nó.
Núi này địa hình cũng không hiểm trở, trên núi cũng không có cây cối cao lớn, chỉ toàn là bụi cây nhỏ.
Đặc biệt trên núi này Trần Minh cũng không có phát hiện mãnh thú gì, chỉ toàn các loại thú nhỏ. Hắn cảm giác núi này giống như khu vực núi gần Bình An trấn, nơi mà hắn lúc đầu đi săn. Điều này càng chứng minh suy đoán của hắn, có lẽ đích đến của hắn đã rất gần.
Mặc dù đường đi lên núi coi như là tương đối dễ dàng, nhưng quả núi này quá to lớn, nên đường l·ên đ·ỉnh núi cũng rất xa. Trần Minh phải vừa đi vừa nghỉ nhiều lần mới leo lên được tới đỉnh núi.
Vừa lên tới đỉnh núi, còn chưa kịp thở dốc, Trần Minh liền thấp thoáng thấy được phía xa bên kia của đỉnh núi, có một cái cổng to lớn, bên trên có thể thấy loáng thoáng ba chữ hình như là Trường Sinh quan.
Trần Minh cực kỳ vui mừng, lập tức quên hết mệt mỏi mà phóng thẳng về phía Trường sinh quan.
Chỉ là đoạn đường xa hơn hắn nghĩ, thế là hắn buộc phải dừng lại giữa đường để nghỉ ngơi.
Trần Minh tự trách mình không giữ được bình tĩnh.
"Đã đến nơi rồi, lại không có nguy hiểm gì, làm gì phải vội vã đây...hây... Mà thôi, mà thôi, dù sao trả giá nhiều như vậy mới tới được đích, kích động cũng là bình thường, không đáng trách, không cần tự trách. Vẫn là nghỉ ngơi trước đã, dù sao vẫn còn sớm."
Chờ nghỉ ngơi xong, Trần Minh bổ sung một chút năng lượng và nước, sau đó khoan thai tiến về phía Trường sinh quan.
Tới dưới chân Trường sinh quan, Trần Minh mới thực sự thấy được kiến trúc này có bao nhiêu to lớn. Trường sinh quan đứng sừng sững bên đỉnh núi như là một cái cổng trời vậy.
Trường sinh quan hoàn toàn được làm từ đá, có lẽ là được điêu khắc từ nguyên một khối đá to lớn. Nếu thật như vậy, lực lượng của người này phải có bao nhiêu mạnh mẽ thì mới mang được khối đá lớn như vậy tới vị trí này. Quả nhiên là người tu tiên thế giới, mọi thứ đều có thể.
Trần Minh thấy được bên trên Trường sinh quan được khắc vô số phù văn huyền bí, ở giữ là ba chữ lớn " Trường Sinh Quan". Nó được khép kín bằng hai cánh cổng to lớn.
Trần Minh tiến lại gần sờ thử, sau đó lấy tay nếm thử đẩy ra cánh cổng, chỉ là hắn không có nghĩ tới, hai cánh cổng thực sự từ từ mở ra.
" Này!!! Cánh cổng đá nặng như vậy, ta chỉ vừa chạm nhẹ liền mở ra, thật quá thần kỳ!!!!"
Trần Minh ngạc nhiên bước qua cánh cổng, thấy được bên kia cánh cổng là một cái đường mòn nối thẳng xuống núi, bên đường có một tấm bia đá, khắc "Trường Sinh lộ".
Đang định tiến lại gần xem thì Trần Minh nghe được tiếng " kẹt kẹt vang lên, ngoảnh đầu lại thì thấy được hai cánh cổng đang từ từ khép lại.
Thế là Trần Minh tò mò quay lại xem, hắn nếm thử đẩy ra cánh cổng lần nữa nhưng không được. Sau đó, Trần Minh dùng càng nhiều lực hơn nhưng cánh cổng vẫn không xê xích gì.
Trần Minh nghĩ không lẽ cánh cổng này mỗi người chỉ có thể đẩy ra một lần.
Để xác minh, hắn liền vòng qua bên kia Trường Sinh quan một lần nữa nếm thử đẩy ra cánh cổng. Kết quả lần này hắn vẫn đẩy nhẹ nhàng là cánh cổng liền mở ra.
Thấy thế thì Trần Minh liền bước qua cổng lần nữa, sau đó chờ xem cánh cổng đóng lại. Chờ một chút cánh cổng lại một lần nữa tự động đóng lại.
Trần Minh lại một lần nếm thử đẩy ra cánh cổng, cánh cổng vẫn như thế, không một chút động tĩnh.
Trần Minh quay qua nhìn tấm bia đá Trường sinh lộ như có điều suy nghĩ.
Đột nhiên Trần Minh phá lên cười.
" Ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha ha ha...
... Tốt một cái Trường Sinh quan...
... Tốt một cái Trường sinh lộ...
... Tốt một cái lão già...
...Ha ha... Ha ha ha...
... Bước qua Trường sinh quan, thấy được Trường sinh lộ...
... Bước lên Trường sinh lộ, không có cửa quay đầu...
...Ha ha ha... Ha ha ha ha...
...Ha ha ha... Ha ha ha ha ha..."
Trần Minh bước nhanh đi xuống núi, một đường đi một đường cười to. Nhưng trong lòng không ngừng thầm mắng chửi.
" Tốt một cái lão già c·hết tiệt... Hừ... Lão già giả tạo!
Ngươi dựng Trường sinh quan là muốn cảnh báo người đến sau, trường sinh lộ là con đường vô cùng hiểm nguy, gian khó, chính là con đường không có lối về, nhưng ngươi lại chỉ đường dẫn lối cho người ta bước lên trường sinh lộ.
Ngươi dựng Trường Sinh quan ý định nhắc nhở người đến sau, đã bước lên trường sinh lộ là phải có ý chí, nghị lực, là phải có quyết tâm thẳng tiến không lùi, đã xác định ra đi cũng chớ có lưu luyến quay đầu... Ha ha... Nhưng chính lão già ngươi lại không bỏ xuống được, lưu luyến quay về!!!!"
Trần Minh không biết, trên trời cao, khuất sau đám mây, có một hình bóng đang đứng ở đó. Này không phải ai khác chính là lão già Trần Minh từng gặp khi đi săn.
Lão thực ra đã âm thầm theo dõi tất cả quá trình Trần Minh vượt qua Thiên Đoạn sơn mạch.
Bây giờ lão đang nhìn theo bóng dáng Trần Minh đi xuống núi, không ngừng thở dài.
"... Hây... Không hiểu sao lúc đó ta lại làm vậy, đưa vật đó cho tiểu tử này rốt cuộc là đúng hay sai?!!!!
...Không lẽ ta còn phải hi vọng vào một đứa trẻ?!!!
... Thôi! Thôi! Thôi!... Coi như cho mình thêm một cơ hội, nếu như thật sự được, vậy thì mọi thứ đều viên mãn. Nếu như không được, vậy cũng không sao, coi như tạo phúc cho người đến sau."
Đột nhiên, một chút gợn sóng vô hình gây chú ý cho lão già, khiến lão thoát ra khỏi những suy nghĩ của mình.
"Đây là?..." Lão già bấm đốt ngón tay tính toán.
" Chẳng lẽ là Tiên khư, Tiên khư lại sắp mở ra?...
Không sai được, chính là Tiên khư, lại một nghìn năm nữa sắp tới, Tiên khư lại sắp mở ra... Cái truyền thừa kia vẫn còn chưa có ai tìm được, nếu như ta có thể tìm thấy thì cũng không cần phải đặt hi vọng vào một đứa trẻ nữa, ta cũng có thể chuẩn bị đầy đủ, không phải lo ngại điều gì. Chỉ là không biết tin tức về truyền thừa có thật hay không, vì sao nhiều lần như vậy vẫn không ai có thể tìm thấy?
... Nhưng cho dù như vậy vẫn phải có gắng tìm kiếm, dù sao nó đã truyền lưu lâu đời như vậy, không có căn cứ chính xác, làm sao từ trước đã có vô số bậc tiền bối dày công đi tìm.
...Thôi, dù sao vẫn phải đến đó canh chừng, không thể để cho người khác tới trước, những lão già kia chắc chắn sẽ không bỏ qua lần này.
...Còn tiểu tử kia, ta cũng không cần bận tâm đến hắn, chim non phải tự mình sải cánh bay. Ta cũng không phải là gì của hắn, hộ tống hắn một đoạn đường này đã là quá đủ, còn lại thì phải tự bản thân hắn xông xáo."
Lão cúi xuống nhìn Trần Minh một lần nữa rồi "hiu" một cái, biến mất tại chỗ. Chờ khi xuất hiện, lão đã ở một nơi cách Thiên Đoạn sơn mạch vô cùng xa xôi.
Nơi này một mảnh hoang vu, nhưng cũng không phải không có một bóng người. Quanh nơi này tồn tại một số bóng người, bọn họ đều là đại cao thủ, cùng lão già là một cái cấp bậc, mỗi người cũng đều bị che phủ bởi một lớp sương mù mông lung.
Bọn họ cũng không phải vốn dĩ đã ở đây, họ cũng giống lão, chỉ là tới sớm hơn lão một bước mà thôi. Nhưng đó cũng không phải là vì họ nhanh hơn lão, chẳng qua là vì khoảng cách của lão với nơi này quá xa xôi.
Đúng vậy nơi này chính là nơi Tiên khư sẽ mở ra. Mặc dù dấu hiệu Tiên khư mở ra đã xuất hiện, nhưng chờ đến khi thực sự mở ra ít nhất cũng là vài năm hoặc cũng có thể là vài chục năm. Nhưng những người này vẫn tới đây đợi, một phần là vì Tiên khư đối với họ rất trọng yếu, còn một phần là vì họ đều là những người đứng đầu của giới này, một chút thời gian như vậy đối với họ mà nói cũng chỉ là cái nháy mắt.
Bọn họ cũng không có ai nói chuyện với ai, cho dù có lẫn nhau trao đổi thì người khác cũng khó mà phát hiện, bề ngoài họ chỉ đang tĩnh tọa, lẳng lặng chờ đợi thời gian tới.
...
Trần Minh là không thể nào biết được những chuyện này, chúng còn cách hắn quá xa. Bây giờ hắn vẫn còn đang dọc theo con đường mòn xuống núi.
Từ trên cao, Trần Minh đã thấy được, cách chân núi không xa có một cái trấn, cái trấn này quy mô thì to lớn hơn nhiều Bình An trấn.
Trần Minh quyết định trước tiên đi vào cái trấn này, hắn muốn tìm hiểu một chút tin tức, đồng thời cũng cần một chỗ để nghỉ ngơi đêm nay.