Tiêu Dao Trở Lại, Thao Túng Vận Mệnh Ở Trong Tay

Chương 1: Gặp gỡ đồng đội đầu tiên



Chương 1: Gặp gỡ đồng đội đầu tiên

Câu chuyện mở đầu tại một hòn đảo hoang dã giữa biển khơi, nơi sóng vỗ và gió biển gào thét hòa quyện với những bí mật đen tối. Đảo này không phải là nơi bình thường; nó là cơ sở bí mật của một tổ chức t·ội p·hạm khét tiếng về buôn người. Những kẻ vô tội, những người đã b·ị b·ắt cóc từ khắp nơi trên thế giới, bị giam giữ và ép buộc lao động trong điều kiện khắc nghiệt. Trong số đó, Sở Tiêu Dao, một chàng trai trẻ tuổi, mang trong mình ý chí kiên cường, đã trở thành một trong những n·ạn n·hân. Dù bị giam cầm, anh không từ bỏ hy vọng và luôn tìm cách thoát khỏi tay của những kẻ t·ội p·hạm.

Trong một căn phòng giam tối tăm, Sở Tiêu Dao ngồi dựa vào bức tường lạnh lẽo. Cánh tay anh bị còng chặt, nhưng ánh mắt đen láy của anh vẫn sáng lên niềm kiên cường và hy vọng. Ánh sáng yếu ớt từ ô cửa sổ nhỏ trên cao chiếu vào, chỉ đủ để làm nổi bật v·ết t·hương trên cơ thể anh những v·ết t·hương từ những trận đ·ánh đ·ập tàn bạo. Trong đầu anh, hàng trăm kế hoạch trốn thoát đã được vạch ra, từng chi tiết nhỏ được tính toán kỹ lưỡng. Anh thầm nhủ: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong."

Ba giờ trước, Bạch Hạo Nhiên, thiếu chủ của gia tộc Bạch, vừa mới bị sóng đánh dạt vào bờ của hòn đảo này. Anh ngồi chống tay lên gối, ánh mắt chăm chú nhìn về phía đại dương, nơi mặt trời đang dần lặn xuống. Bị cuốn vào cuộc truy đuổi ác liệt do chính gia tộc mình gây ra, Hạo Nhiên đã phải rời bỏ mọi thứ mà mình yêu quý. Cuộc t·ranh c·hấp tài sản và quyền lực sau khi cha anh, Bạch Mộc Ca, rơi vào trạng thái hôn mê, đã khiến Hạo Nhiên trở thành mục tiêu bị truy đuổi. Mỗi bước đi của anh đều phải cẩn trọng, và sự mệt mỏi bao trùm nhưng không làm giảm đi sự cảnh giác của anh.

Khi bóng đêm từ từ bao trùm, Hạo Nhiên không thể lùi bước. Trên bãi biển, anh bất ngờ phát hiện ra những dấu chân người in trên cát. "Có người sống ở đây?" anh tự hỏi và quyết định dấn thân vào sâu trong rừng, tìm kiếm dấu vết của con người.

Đi sâu vào khu rừng rậm rạp, Hạo Nhiên phát hiện ra một căn cứ với những bức tường cao và lính canh đông đúc. Cảnh tượng này khiến anh cảm thấy hồi hộp và nghi ngờ. Từ xa, anh quan sát một cách cẩn thận, và từ một góc khuất, anh nhìn thấy những căn phòng giam tăm tối, nơi có tiếng rên rỉ của những n·ạn n·hân bất hạnh. Đột nhiên, anh cảm thấy một cơn lạnh lẽo từ phía sau. Quay lại, anh thấy Jack, thủ lĩnh của băng nhóm t·ội p·hạm, đang chĩa khẩu súng về phía đầu anh.

"Con chuột nhỏ này từ đâu ra vậy?" Jack cười nham hiểm, đôi mắt đen láy của hắn ánh lên vẻ thích thú.

Bạch Hạo Nhiên không tỏ ra sợ hãi, mà giữ nguyên vẻ bình tĩnh, không nói gì. Hắn ta nhìn anh với vẻ khinh miệt và gọi thuộc hạ tới: "Nhốt con chuột nhỏ này lại, lại có một lao động miễn phí, hahaha!"



Sau đó, tiếng cửa kim loại lớn đóng lại, nhốt Hạo Nhiên vào một phòng giam tối tăm. Bên ngoài, Sở Tiêu Dao lắng nghe tiếng bước chân của lính canh. Anh đã nắm bắt được tình hình trong căn cứ này và biết rằng đêm nay có thể là cơ hội tốt nhất để hành động. Trong lòng anh, sự kiên cường không bao giờ tắt.

Bất ngờ, tiếng cửa kim loại mở ra. Một lính canh kéo lê một người vào phòng bên cạnh. Sở Tiêu Dao nhìn qua song sắt, thấy một chàng trai khác, khuôn mặt đầy thương tích. "Tên này nhìn thảm quá," anh thầm nghĩ, nhưng lại tự nhủ: "Chắc chắn là chưa thảm bằng mình."

Ánh mắt của hai người gặp nhau qua song sắt, và trong khoảnh khắc đó, một cảm giác đồng cảm nảy sinh. Sự tuyệt vọng nhưng không khuất phục trong đôi mắt của Sở Tiêu Dao khiến Hạo Nhiên cảm nhận được rằng người thiếu niên này không hề tầm thường.

"Sở Tiêu Dao" anh thở dài, "cậu có muốn đi cùng tôi không?"

Bạch Hạo Nhiên gật đầu, không cần nhiều lời. Tiêu Dao nhanh chóng sử dụng một thanh kim loại nhỏ mà anh đã chuẩn bị để mở khóa phòng giam. Hai người nhanh chóng thoát ra, di chuyển nhẹ nhàng qua những hành lang tối tăm, cẩn thận tránh sự chú ý của lính canh.

Tuy nhiên, không lâu sau, một tên lính bất ngờ phát hiện ra dấu vết của họ và lập tức báo động. Sở Tiêu Dao bình tĩnh nói: "Không may mắn chút nào, bị phát hiện rồi."

Cả hai lao vào rừng cây, tiếng hò hét và bước chân nặng nề của quân lính truy đuổi vang vọng phía sau. Tiêu Dao, trong lòng lo lắng nhưng cũng không kém phần kiên quyết, thầm nghĩ: "Đến lúc phải chiến đấu rồi." Anh nhanh chóng hạ gục một tên lính cản đường với những cú đánh mạnh mẽ, chính xác.



Hạo Nhiên dẫn đầu, sử dụng những kỹ năng mà anh đã tích lũy trong suốt thời gian chạy trốn. Tuy nhiên, kẻ địch đông đảo khiến cả hai buộc phải dừng lại và đối mặt. Bạch Hạo Nhiên lạnh lùng nói: "Cậu hãy chạy đi, tôi ở lại chặn bọn chúng."

Sở Tiêu Dao không đồng ý: "Chạy trốn? Tại sao?"

Bạch Hạo Nhiên thở dài: "Nếu không có tôi, cậu đã thoát khỏi đây rồi. Tôi không muốn liên lụy đến cậu."

Sở Tiêu Dao thở dài, bước lên phía trước Bạch Hạo Nhiên: "Gặp được người tốt như cậu, làm sao tôi có thể bỏ mặc cậu lại?"

Bạch Hạo Nhiên nở nụ cười, nói: "Vậy được, cùng tiến cùng lùi." Anh tự giới thiệu: "Tôi tên Bạch Hạo Nhiên, cậu tên gì?"

"Sở Tiêu Dao," anh trả lời. "Cậu có thể gọi tôi là Tu La."

Bạch Hạo Nhiên khẽ cười: "Cậu có thể gọi tôi là Bạch Quỷ."



Cả hai đã quyết định chiến đấu bên nhau. Sở Tiêu Dao lao vào đám lính với tất cả sức mạnh và quyết tâm, những cú đánh của anh mạnh mẽ và chính xác, như một con báo săn mồi. Hạo Nhiên cũng không kém phần xuất sắc, từng động tác của anh thể hiện sự chính xác và điêu luyện. Cả hai phối hợp ăn ý, tạo nên một cuộc phản công bất ngờ, đánh bại một đội quân truy đuổi.

Sau trận chiến, Sở Tiêu Dao thở hồng hộc: "Cũng may ngoài tên thủ lĩnh ra, những kẻ khác không được trang bị súng."

Nhưng bất ngờ, một viên đạn lướt qua, suýt chút nữa đã trúng Bạch Hạo Nhiên. Tiêu Dao kéo Hạo Nhiên về phía mình, hô lớn: "Chạy thôi, Bạch Quỷ!"

Từ xa, Jack, cầm cây súng bắn tỉa, suy nghĩ: "Cảm giác của con chuột đen thật nhạy bén, suýt chút nữa thì ta đã cho con chuột trắng thủng đầu rồi."

Sau nhiều lần chạy trốn và chiến đấu, cuối cùng, Tiêu Dao và Hạo Nhiên cũng đến được bờ biển. Từ xa, một chiếc cano của Jack đang đậu. Tiêu Dao nhận ra đây chính là cơ hội của họ. Anh nhanh chóng kéo Bạch Hạo Nhiên lên cano và cùng nhau chạy trốn.

Cả hai đứng yên trong giây lát, nhìn ra biển khơi bao la trước mặt. Cảm giác thoát khỏi sự truy đuổi, Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm. "Cuối cùng cũng thoát được rồi." Sở Tiêu Dao nở nụ cười mệt mỏi, nói: "Đúng vậy, nhưng chúng ta vẫn chưa an toàn."

Cano lướt đi trên mặt nước, bỏ lại những tiếng hò hét của quân lính phía sau. Cả hai cùng nhau đối diện với bầu trời đầy sao, lòng tràn ngập hy vọng nhưng cũng không kém phần lo lắng. Họ biết rằng, mặc dù đã thoát khỏi tay Jack, nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Mỗi người đều có quá khứ, và cả hai sẽ phải đối mặt với những kẻ thù từ quá khứ của mình.

Giữa bầu không khí yên tĩnh của đại dương, Hạo Nhiên quyết định chia sẻ với Tiêu Dao về gia đình mình, về cuộc c·hiến t·ranh giành quyền lực trong gia tộc. "Tôi không chỉ đơn giản là trốn chạy. Tôi cần phải lấy lại mọi thứ đã mất. Cha tôi đã gây dựng gia tộc Bạch với biết bao mồ hôi và nước mắt. Tôi không thể để gia tộc rơi vào tay kẻ khác."

Tiêu Dao gật đầu, hiểu rằng Hạo Nhiên không chỉ chiến đấu cho bản thân mà còn cho cả một dòng tộc. "Tôi sẽ giúp cậu. Đừng lo lắng, chúng ta sẽ tìm ra cách lấy lại mọi thứ." Sự quyết tâm trong ánh mắt của Tiêu Dao khiến Hạo Nhiên cảm thấy vững lòng hơn.