Mặt biển êm đềm, những đợt sóng lăn tăn vỗ về mạn thuyền nhỏ bé, tạo nên những âm thanh dịu dàng như một bản nhạc ru. Bạch Hạo Nhiên và Sở Tiêu Dao ngồi ở hai đầu thuyền, hai tay nắm chặt những mái chèo, ánh mắt họ dõi theo chân trời xa thẳm nơi biển cả và bầu trời hòa quyện thành một mảng xanh bất tận. Họ đã rời khỏi hòn đảo từ lúc bình minh, và giờ đây, ánh nắng rực rỡ đã vươn mình lên cao, lấp lánh trên mặt nước, tạo ra những ánh sáng lấp lóa như những viên ngọc quý. Không khí xung quanh yên ả, chỉ có tiếng sóng biển vỗ về và âm thanh đều đặn của mái chèo đập vào nước, hòa quyện thành một bản giao hưởng thanh bình giữa đại dương bao la.
Sở Tiêu Dao, với đôi mắt sáng và vẻ mặt nghiêm túc, cau mày nhìn Bạch Hạo Nhiên, trong lòng dấy lên những lo lắng. “Có chắc về hướng này không? Trên biển chẳng có gì ngoài nước và sóng. Nhìn đi nhìn lại, chỉ thấy toàn đại dương,” anh hỏi, giọng điệu không giấu được sự hoài nghi.
Bạch Hạo Nhiên vẫn giữ được sự điềm tĩnh, gương mặt anh ánh lên sự tự tin và quyết tâm. “Ta chắc chắn. Nếu không nhầm, hướng này sẽ đưa chúng ta về đất liền trong vòng ba ngày. Nhưng đừng kỳ vọng quá nhiều, bởi mọi chuyện trên biển đều không dễ dàng như vậy,” anh đáp, giọng nói bình thản như một cơn gió nhẹ giữa đại dương.
Sở Tiêu Dao ngả người ra, dựa vào mạn thuyền, ánh mắt dõi theo những con sóng lăn tăn, vẻ mặt anh trầm ngâm, đắm chìm trong suy nghĩ. “Chỉ cần thoát khỏi bọn buôn người, chuyện gì cũng được,” anh lẩm bẩm, như thể tự nhắc nhở chính mình về mục tiêu lớn lao mà họ đã đặt ra. Hình ảnh những ngày tháng sống trong sợ hãi, bị giam cầm và l·ạm d·ụng, vẫn còn ám ảnh tâm trí anh, khiến anh không thể nào yên lòng.
Thuyền đã rời xa hòn đảo, chỉ còn lại mặt biển xanh biếc trải dài vô tận, như một tấm thảm lụa mịn màng. Ánh nắng chói chang đổ xuống, mang theo cảm giác oi ả, ngột ngạt, khiến họ không khỏi chảy mồ hôi. Sở Tiêu Dao đứng dậy, cố gắng nhìn ra xa, nhưng trước mắt chỉ có một đại dương mênh mông, không có điểm dừng. Sự đơn điệu và trống rỗng của không gian này khiến nỗi lo lắng trong lòng họ càng trở nên nặng nề.
Khi ánh mặt trời bắt đầu ngả về chiều, một sự tĩnh lặng bất ngờ bao trùm lấy không gian. Chiếc ca nô nhỏ lướt nhẹ trên mặt biển, nhưng bỗng nhiên, tiếng động cơ im bặt, như thể một cái gì đó đã ngừng lại mãi mãi. Cả hai thiếu niên vừa thoát khỏi địa ngục của hoang đảo bỗng nhận ra tình cảnh nghiệt ngã của mình: chiếc ca nô đã hết nhiên liệu, và cả hai phải đối mặt với nỗi lo về thức ăn và nước uống ngày càng ít ỏi giữa biển khơi. Cảm giác bất lực và sợ hãi lan tỏa trong không khí.
Sở Tiêu Dao nhìn Bạch Hạo Nhiên, đôi mắt họ lấp lánh sự lo lắng, như những ánh sao mờ trong đêm. “Hết nhiên liệu rồi sao?” anh hỏi, giọng điệu nghiêm trọng.
Bạch Hạo Nhiên kiểm tra bảng điều khiển, cố gắng khởi động lại động cơ nhưng vô vọng. Chiếc ca nô đứng im giữa biển cả, như một con thuyền không còn sức sống. “Đúng vậy. Nhiên liệu đã hết. Chúng ta đang mắc kẹt giữa đại dương mà không có cách nào để di chuyển,” anh thở dài, cảm giác nặng nề dâng lên trong lòng.
Sở Tiêu Dao nheo mắt nhìn về phía chân trời, nơi bầu trời và biển cả hòa quyện trong một màu xanh bất tận. Họ đã cách xa đất liền hàng trăm dặm, và giờ đây, lựa chọn duy nhất là tự mình đối mặt với số phận. Những suy nghĩ về tương lai và sự sống còn bắt đầu xâm chiếm tâm trí cả hai.
Anh tìm thấy hai chiếc mái chèo được cất gọn trong khoang thuyền. Không cần nói thêm lời nào, cả hai đều hiểu rằng họ phải tự chèo thuyền để tìm đường trở về. “Chúng ta sẽ phải chèo thuyền từ bây giờ. Nếu không, chúng ta sẽ c·hết giữa biển,” Sở Tiêu Dao nói, giọng trầm lắng nhưng đầy quyết tâm, không thể để nỗi sợ hãi làm t·ê l·iệt bản thân.
Bạch Hạo Nhiên nắm chặt mái chèo, ánh mắt kiên định nhưng không giấu được sự lo lắng. “Ta nhớ đường về đất liền, nhưng không chắc chúng ta có đủ sức lực để chèo trong vài ngày tới. Chưa kể, nước uống và thức ăn của chúng ta… cũng không nhiều,” anh thừa nhận, đôi mắt anh đầy sự lo âu.
Sở Tiêu Dao gật đầu, ánh mắt anh tràn đầy quyết tâm. Anh kiểm tra nguồn nước và thức ăn, chỉ còn lại vài chai nước nhỏ và một ít thức ăn khô. Họ đều hiểu rằng số tài nguyên này sẽ không đủ cho một hành trình dài, và áp lực ngày càng lớn.
Sau vài giờ chèo thuyền dưới cái nắng gắt, hai thiếu niên bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Mồ hôi đầm đìa trên trán họ, từng cơn gió nhẹ cũng không thể xua đi sự nặng nề trong lòng. Những cơn sóng lăn tăn vẫn tiếp tục vỗ về mạn thuyền, như một sự thử thách không ngừng cho nỗ lực của họ.
Sở Tiêu Dao khàn giọng hỏi: “Chúng ta còn bao nhiêu nước uống?”
Bạch Hạo Nhiên kiểm tra số chai nước còn lại, ánh mắt anh căng thẳng khi nhận ra chỉ còn ba chai. “Chỉ đủ cho hai ngày, nếu tiết kiệm,” anh thở dài, lòng dạ nặng trĩu khi nghĩ đến viễn cảnh thiếu nước.
Sở Tiêu Dao cau mày, cảm nhận áp lực đang đè nặng lên vai mình. “Nếu không về được đất liền trong thời gian ngắn, chúng ta sẽ đối mặt với tình trạng thiếu nước và đói khát,” anh khẳng định, sự quyết tâm trong giọng nói không thể che giấu sự lo lắng.
“Chúng ta phải chia khẩu phần ăn và nước uống theo giờ. Mỗi người chỉ được uống một ngụm nhỏ sau mỗi hai giờ chèo thuyền. Chỉ như vậy mới có thể kéo dài đủ lâu,” Sở Tiêu Dao quyết tâm, sự kiên trì trong anh mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Bạch Hạo Nhiên gật đầu, thấu hiểu rằng đây là cách duy nhất để họ sống sót. Anh cảm thấy một nỗi ấm áp từ sự đồng cảm của Sở Tiêu Dao, như thể họ không chỉ là đồng đội mà còn là những người bạn cùng chia sẻ nỗi đau này.
Khi đêm xuống, chiếc thuyền nhỏ vẫn chậm rãi trôi trên mặt biển. Bầu trời trở nên tối tăm, nhưng những ngôi sao lấp lánh trên cao như những ánh đèn hi vọng. Sở Tiêu Dao và Bạch Hạo Nhiên ngồi cạnh nhau, đôi tay rã rời sau nhiều giờ chèo thuyền. Gió biển thổi nhẹ, mang lại chút mát mẻ, nhưng trong lòng họ lại nặng trĩu những lo âu.
“Ngươi có nghĩ… chúng ta sẽ về tới đất liền kịp thời không?” Bạch Hạo Nhiên hỏi, giọng trầm tư, như muốn tìm kiếm một chút an ủi từ Sở Tiêu Dao.
Sở Tiêu Dao lặng im, ánh mắt vẫn dán vào bầu trời đêm đầy sao, nơi mà những giấc mơ và hy vọng dường như vẫn đang lấp lánh. Anh đã trải qua bao thử thách, nhưng lần này, vận mệnh dường như nằm ngoài tầm kiểm soát của họ. “Ta không biết. Nhưng dù sao đi nữa, ta sẽ không bỏ cuộc. Ta đã sống sót qua những điều tồi tệ hơn thế này. Và ta sẽ tiếp tục sống,” Sở Tiêu Dao nói nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu chứa đầy sự kiên định.
Bạch Hạo Nhiên gật đầu, ánh mắt anh tràn đầy quyết tâm. Cả hai đều hiểu rằng, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục chèo thuyền, tiết kiệm từng giọt nước và từng miếng thức ăn, để có thể sống sót trở về. Họ là những người bạn, những đồng đội trong cuộc chiến sinh tồn này, và không gì có thể ngăn cản họ vượt qua những thử thách cam go phía trước. Trong lòng họ, một ngọn lửa hy vọng vẫn âm thầm cháy, dù cho biển khơi có bao la, thử thách có khắc nghiệt đến đâu.