Tiêu Dao Trở Lại, Thao Túng Vận Mệnh Ở Trong Tay

Chương 3: Ký ức đau thương



Chương 3: Ký ức đau thương

Dưới ánh trăng rực rỡ, chiếc thuyền nhỏ lững lờ trôi giữa biển cả bao la. Những con sóng vỗ về mạn thuyền như một bản nhạc du dương của đại dương, mang theo hương vị mặn mòi của muối biển hòa quyện với không khí tĩnh lặng của đêm khuya. Trên chiếc thuyền ấy, hai thiếu niên, Sở Tiêu Dao và Bạch Hạo Nhiên, ngồi bên nhau, không cần nói, nhưng bên trong họ là những cơn sóng cảm xúc mãnh liệt. Dù chỉ mới 15 tuổi, cuộc sống đã dành cho họ những bài học đau thương và mất mát mà không ai có thể tưởng tượng nổi.

Ánh trăng như một chiếc gương lớn phản chiếu ánh sáng lên mặt nước, tạo ra những vệt sáng lấp lánh. Sở Tiêu Dao, với mái tóc đen mượt bay trong gió, tựa đầu vào lan can thuyền, ánh mắt trầm tư dõi theo những con sóng nhỏ lăn tăn. Ngược lại, Bạch Hạo Nhiên ngồi đối diện, tay cầm mái chèo, vẽ những đường cong vô thức trên mặt nước. Không gian xung quanh dường như tràn ngập sự yên lặng, nhưng trong lòng họ là những dòng suy nghĩ rối bời, những ký ức đau thương mà cả hai đều phải đối mặt.

“Mỗi lần ta nhìn ra biển, ta lại cảm thấy như tất cả mọi thứ đều đang quay lưng lại với mình,” Sở Tiêu Dao thở dài, giọng nói trầm lắng. “Có những khoảnh khắc, mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa... Tình cảm gia đình, tình thân... Tất cả chỉ còn lại những ký ức buồn đau.”

Bạch Hạo Nhiên ngước nhìn người bạn, đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên sự đồng cảm và hiểu biết. Cậu có thể cảm nhận được nỗi u uất trong giọng nói của Tiêu Dao, như thể từng lời nói đều chứa đựng một phần tâm hồn đang bị tổn thương. “Ta hiểu điều đó,” Bạch Hạo Nhiên nhẹ nhàng đáp, “Không phải nỗi đau nào cũng dễ dàng vượt qua. Nhưng điều quan trọng là chúng ta vẫn phải tiếp tục sống, phải không?”

Sở Tiêu Dao chỉ mỉm cười một cách chua xót, ánh mắt buồn bã dõi theo những con sóng lăn tăn. “Có những lúc, sống chỉ còn là một nghĩa vụ. Ngươi có biết cảm giác bị chính gia đình phản bội ra sao không? Khi mà những người thân yêu nhất lại trở thành kẻ thù, đẩy ta vào một vực thẳm không lối thoát?”

Nghe vậy, Bạch Hạo Nhiên cảm thấy một sự chấn động trong lòng. Cậu biết rằng những gì Tiêu Dao đang chia sẻ không chỉ là những câu chuyện thông thường. Đó là những nỗi đau sâu sắc mà bất cứ ai cũng có thể bị cuốn vào. “Ngươi… đã trải qua những gì vậy?” Bạch Hạo Nhiên hỏi khẽ, sự tò mò và đồng cảm hiện rõ trong ánh mắt.

Sở Tiêu Dao hít một hơi thật sâu, như thể phải gom góp can đảm để kể về những đau đớn trong lòng. “Ta từng có một cái tên khác… Ta là Lâm Tiêu,” anh bắt đầu, giọng nói vang lên như một hồi chuông, đánh thức những ký ức xa xăm trong tâm trí. “Ta là con trai của Lâm Chấn Hải và Quách Uyển Nhu, thuộc một gia tộc hắc bạch lưỡng đạo, nơi nắm giữ cả quyền lực lẫn tài sản. Mọi người thường thấy nhà họ Lâm là một gia tộc danh giá và quyền thế, nhưng bên trong lại thối nát đến mức không tưởng.” Anh thở dài, ánh mắt trống rỗng hướng về phía biển cả mênh mông.

“Có lẽ, ngay từ giây phút ta chào đời, ta đã bị chính gia đình mình chối bỏ.” Giọng nói của Tiêu Dao trở nên trầm lắng, như thể mỗi từ đều mang theo một phần đau thương. “Cha mẹ ta chưa bao giờ thật sự xem ta là con của họ. Họ chỉ nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng, và chăm sóc một đứa con nuôi mà họ nhận về Lâm Phi. Hắn ta là một kẻ hèn nhát, chỉ biết dùng lời nói ngọt ngào để lấy lòng.”

Sở Tiêu Dao bắt đầu nhớ lại những năm tháng của tuổi thơ, nơi cậu bé Lâm Tiêu luôn sống trong sự ghẻ lạnh và cô độc. Dù là con trai của một gia tộc lớn mạnh, nhưng tình thương của cha mẹ lại luôn dồn hết cho Lâm Phi, khiến cậu cảm thấy như một kẻ ngoài cuộc. Những ký ức đau thương ùa về trong tâm trí, khi mà ánh mắt của cha mẹ luôn đầy yêu thương khi nhìn Lâm Phi, còn với Tiêu Dao, chỉ có sự lạnh nhạt.

“Lâm Phi là một kẻ trà xanh đúng nghĩa,” Sở Tiêu Dao cắn răng nói, sự oán hận hiện rõ trong giọng điệu của anh. “Trước mặt người lớn, hắn giả vờ ngoan ngoãn, nhưng sau lưng, hắn luôn tìm cách hãm hại ta. Tất cả tội lỗi của hắn đều được đổ lên đầu ta, và gia đình thì lúc nào cũng tin hắn.”

Những kỷ niệm cũ hiện lên như một cuốn phim. Sở Tiêu Dao nhớ rõ những lần bị vu oan, những trận đòn vô cớ. Cậu luôn là người phải chịu đựng những lời chỉ trích và những cái nhìn khinh thường, bất kể thực tế là tội lỗi đều do Lâm Phi gây ra. “Có một lần, hắn đánh đổ lọ mực lên tài liệu của cha, nhưng lại đổ tội cho ta. Cha ta không cần hỏi, chỉ lấy roi và đánh ta đến ngất xỉu,” Sở Tiêu Dao nói, âm thanh như vỡ vụn dưới ánh trăng.

Ký ức chồng chất trong tâm trí khiến anh như muốn nghẹn lời. “Nhưng còn tệ hơn cả những trận đòn là sự thờ ơ của cha mẹ ta. Họ không chỉ không bảo vệ ta, mà còn tỏ ra hài lòng khi thấy ta b·ị đ·ánh. Họ xem đó như một bài học cho sự 'vô dụng' của ta.” Ánh mắt của Sở Tiêu Dao sáng lên một chút, như thể ánh trăng kia đã cho anh một nguồn sức mạnh nào đó.

“Ta đã từng cố gắng để tìm kiếm tình cảm từ họ, nhưng dường như mọi nỗ lực của ta đều trở nên vô nghĩa. Ta chỉ là một cái bóng, một phần thừa trong gia đình mà thôi.” Giọng anh trở nên khản đặc, như thể nỗi đau đã tích tụ quá lâu trong lòng.

Bạch Hạo Nhiên im lặng lắng nghe, cảm nhận được sự thấu hiểu và đồng cảm trong lòng. Cậu không biết nói gì, chỉ có thể lặng lẽ đứng bên cạnh, tiếp thêm sức mạnh cho người bạn của mình bằng sự hiện diện.

“Những ngày tháng đó kéo dài mãi, cho đến một ngày, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.” Sở Tiêu Dao tiếp tục, tâm trí dường như vẫn còn vướng mắc trong quá khứ. “Ta còn nhớ hôm đó, ngày mà Lâm Phi đã tạo ra một vở kịch hoàn hảo. Hắn đã tự làm b·ị t·hương mình và đổ tội cho ta, khiến cha mẹ ta tin rằng ta đã cố ý hại hắn. Ngươi có biết cảm giác khi bị chính người thân nghi ngờ không? Đó là một cảm giác thảm hại.”

Bạch Hạo Nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo lướt qua da, như thể thời gian ngừng lại để lắng nghe nỗi đau của Tiêu Dao. “Họ không chỉ đánh ta một lần nữa, mà còn quyết định giam lỏng ta trong phòng tối mà không cho ta ăn uống. Ta đã không ăn gì trong suốt ba ngày,” Sở Tiêu Dao nói, ánh mắt anh dâng trào sự uất hận. “Điều tồi tệ nhất không phải là cơn đói hay những v·ết t·hương trên cơ thể, mà là nỗi cô đơn dày vò tâm hồn. Ta không còn cảm giác là con người nữa. Ta chỉ là một kẻ bị bỏ rơi.”

Giọng nói của Tiêu Dao như vang vọng giữa không gian tĩnh lặng, và Bạch Hạo Nhiên lắng nghe từng chữ một. Cảm giác đau thương của bạn mình như một dòng sông cuộn chảy, không thể nào ngăn lại. “Ta đã từng nghĩ rằng, có lẽ một ngày nào đó, cha mẹ sẽ nhận ra sự thật, rằng ta không phải là kẻ xấu. Nhưng không, họ vẫn tin tưởng vào Lâm Phi hơn bất cứ điều gì khác. Và điều đó khiến ta cảm thấy tuyệt vọng.”

“Ta không thể tin được,” Bạch Hạo Nhiên cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói đầy cảm xúc. “Một gia đình lại có thể đối xử với nhau như vậy. Tại sao họ không nhìn thấy những gì thực sự đang xảy ra?”

“Bởi vì họ không muốn,” Sở Tiêu Dao trả lời, “Họ không muốn thấy sự thật. Họ chỉ muốn sống trong thế giới của riêng họ, nơi mà Lâm Phi là thiên thần còn ta là quỷ dữ. Và ta… ta đã mệt mỏi với việc phải chứng minh mình không phải như vậy.”

Không khí xung quanh lại trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng sóng vỗ và gió thổi. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai thiếu niên cùng ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, như thể đang tìm kiếm một ngọn lửa hy vọng trong đêm tối. Họ hiểu rằng cuộc đời này không dễ dàng, nhưng với tình bạn và sự kiên trì, họ có thể vượt qua mọi thử thách.