Tiêu Dao Trở Lại, Thao Túng Vận Mệnh Ở Trong Tay

Chương 4: Ký ức đau thương



Chương 4: Ký ức đau thương

Bạch Hạo Nhiên gật đầu, ánh mắt đầy cảm thông, thấu hiểu nỗi đau mà Sở Tiêu Dao đang mang trong lòng. Cậu biết rằng, đôi khi những v·ết t·hương không chỉ nằm ở cơ thể mà còn ăn sâu vào tâm hồn.

Bạch Hạo Nhiên: "Ngươi đã làm gì để đối phó với điều đó?"

Sở Tiêu Dao thở dài, nhìn ra biển cả, nơi những con sóng vỗ về mặt nước, như thể đang khẽ ru anh vào giấc mộng bình yên. "Ta chỉ có thể im lặng, âm thầm chịu đựng. Những cú đánh, những lời châm chọc từ cha mẹ, chúng cứ như những nhát dao đâm vào trái tim ta. Không chỉ có vậy, anh trai ta, Lâm Hạo, và chị gái ta, Lâm Linh, cũng không ngừng đổ thêm dầu vào lửa."

Khi Sở Tiêu Dao tiếp tục câu chuyện, lòng cậu trĩu nặng với những kỷ niệm đau thương. Cậu nhớ lại những lần Lâm Hạo cố tình đẩy cậu vào những tình huống nguy hiểm, như khi hắn dẫn dắt cậu tham gia những trò chơi mạo hiểm nhưng lại không thể giúp đỡ cậu khi mọi thứ trở nên tồi tệ. "Hắn luôn tỏ ra là một anh trai tốt bụng trước mặt mọi người," Sở Tiêu Dao mỉa mai. "Nhưng sau lưng, hắn luôn tìm cách hãm hại ta. Mỗi lần ta làm tốt điều gì, hắn sẽ tìm mọi cách để phá hủy nó. Hắn luôn ủng hộ Lâm Phi, khiến ta trở thành trò cười trong gia đình. Hắn không chỉ nhìn ta bằng ánh mắt khinh thường mà còn cố tình châm chọc, khiến mọi người đều thấy ta thật thấp hèn."

Bạch Hạo Nhiên: "Vậy còn chị gái ngươi, Lâm Linh thì sao?"

Sở Tiêu Dao nghiến răng, cảm giác tức giận lại trào dâng. "Lâm Linh thì khác. Cô ta là kẻ xảo quyệt, luôn tìm cách hãm hại ta, lợi dụng mọi cơ hội để châm biếm ta trước mặt cha mẹ. Những trò đùa ác ý mà cô ta dàn dựng, khiến ta trở thành mục tiêu cho sự nhạo báng. Họ không bao giờ hiểu, không bao giờ thấy được nỗi đau mà ta phải chịu đựng."

Khi nhắc đến Lâm Phi, nỗi căm ghét trong Sở Tiêu Dao càng tăng lên. "Lâm Phi," anh nói, giọng lạnh lẽo, "hắn là một kẻ đáng ghê tởm. Dù không có tài năng, hắn luôn dùng những thủ đoạn bẩn thỉu để đạt được mục đích. Hắn không ngừng bịa đặt, vu khống ta, khiến gia đình nhìn ta với ánh mắt đầy nghi kỵ. Mọi thứ ta đạt được, họ đều cho rằng là nhờ vào mánh khóe dơ bẩn của ta. Họ không bao giờ thấy được sự nỗ lực của ta, mà chỉ nhìn thấy cái hình ảnh mà hắn dựng lên."

Bạch Hạo Nhiên nhìn Sở Tiêu Dao với ánh mắt thấu hiểu, cảm nhận được nỗi đau sâu sắc trong lòng anh. "Ngươi thật sự đã trải qua quá nhiều điều," cậu nói, cảm thấy nỗi xót xa chực trào trong lòng.

Sở Tiêu Dao nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài trên má. "Ta từng nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể sống hạnh phúc," anh thì thào, giọng nói vang lên đầy nỗi buồn. "Dù cho ta có cố gắng như thế nào, mọi người vẫn luôn quay lưng lại. Ta đã từng cầu xin được công nhận, nhưng cuối cùng chỉ nhận lại sự khinh thường và những ánh mắt lạnh lùng."

Bạch Hạo Nhiên, sau khi lắng nghe câu chuyện, cảm thấy vô cùng thương xót cho số phận của Sở Tiêu Dao. Anh nhẹ nhàng hỏi: "Vậy ngươi đã rời khỏi nơi địa ngục đó như thế nào?"

Bầu không khí trở nên căng thẳng, khi Sở Tiêu Dao chuẩn bị kể về sự kiện đã thay đổi cuộc đời mình mãi mãi. Đó là ngày mà cậu bị Lâm Phi đẩy xuống biển, giữa vùng nước đầy cá mập. Sở Tiêu Dao thở dài, như thể từng câu từng chữ anh nói ra đều đang rút cạn sức lực của mình. Bạch Hạo Nhiên ngồi im lặng, không dám ngắt lời, cảm nhận rằng câu chuyện chưa kết thúc ở đây.

Sở Tiêu Dao giọng trầm và lạnh lẽo: "Và rồi, vào năm ta 12 tuổi, sự việc đó xảy ra. Chúng ta đang trên một chuyến du thuyền của gia đình, giữa biển khơi mênh mông. Lâm Phi lúc đó giả vờ như bị ta đánh, hắn la hét, kêu gào trước mặt mọi người, khiến ta trở thành kẻ xấu ngay lập tức. Trong cơn giận dữ, cha mẹ ta đã không do dự, đẩy ta ra phía mạn thuyền, như thể ta là kẻ xấu xa nhất thế gian."

Sở Tiêu Dao dừng lại, nhìn xuống đôi tay mình, tưởng như chúng vẫn còn đang run lên vì ký ức đau thương ấy. "Hắn đã đẩy ta xuống biển," anh nói, giọng khàn đi, "Đúng vậy, đứa em nuôi mà cả gia đình tôn thờ đã tự tay đẩy ta xuống giữa biển, nơi mà chỉ có sự c·hết chóc chờ đợi. Ta đã tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc. Nhưng khi rơi xuống, trong cơn hoảng loạn, ta đã nắm lấy tay hắn, kéo hắn theo ta. Lúc đó, ta chỉ muốn nói: ‘Cùng nhau xuống địa ngục đi.’"

Sở Tiêu Dao cười khẩy, nhớ lại cảm giác lạnh buốt của nước biển và tuyệt vọng của mình khi bị bỏ rơi giữa đại dương bao la. "Ta đã chìm vào dòng nước lạnh lẽo, nhưng trong khoảnh khắc đó, ta cảm nhận được sự thay đổi trong cuộc đời mình. Một ánh sáng vàng xuất hiện trong giấc mơ, như một tín hiệu hy vọng khi ta đã tưởng như chìm vào cõi c·hết."

Giọng anh nhẹ bẫng, nhưng vẫn đầy u ám: "Khi ta rơi xuống nước, ta đã chấp nhận số phận. Ta đã nghĩ rằng mình sẽ c·hết, rằng đó sẽ là cái kết cho cuộc đời đầy bi kịch của mình. Nhưng trong khoảnh khắc đó, một giọng nói vang lên trong tâm trí ta, nói rằng: ‘Số mệnh ngươi đã tận, nhưng đây là cơ hội để thay đổi. Từ bây giờ, số mệnh của ngươi do ngươi quyết định, không phải do trời định.’"

Sở Tiêu Dao thở hắt ra, như vừa trút bỏ một phần gánh nặng trong lòng. "Khi tỉnh dậy, ta đã ở trên một hòn đảo hoang. Một cặp vợ chồng già, Sở Lăng Tiêu và Mộc Bối Lam, đã tìm thấy ta. Họ cứu ta, chăm sóc ta như con ruột. Và từ đó, ta trở thành Sở Tiêu Dao. Đó là cái tên mà họ đặt cho ta, với mong muốn ta có thể sống tự do, không còn bị ràng buộc bởi quá khứ."

Anh dừng lại, nỗi đau dâng lên trong mắt, và bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh. Tiếng sóng vỗ nhẹ vào mạn thuyền, như một nhịp điệu trầm bổng, khiến không gian xung quanh trở nên thanh bình hơn, dù câu chuyện của Tiêu Dao vẫn nặng trĩu.

Sở Tiêu Dao nhìn xuống đất, giọng chua xót: "Nhưng ngay cả trên hòn đảo hoang đó, ta cũng không thể thoát khỏi sự bất hạnh. Một băng đảng t·ội p·hạm đã đến đảo và biến nó thành căn cứ của chúng. Hai năm trước, Sở Lăng Tiêu và Mộc Bối Lam đã bị bọn chúng g·iết hại. Trước khi c·hết, họ muốn ta hứa rằng không được báo thù, không g·iết người vì c·ái c·hết của họ. Họ không muốn ta trở thành một kẻ đầy thù hận."

Ánh trăng sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt nước, khiến không gian trở nên kỳ ảo nhưng cũng đầy nỗi buồn. Sở Tiêu Dao nhìn lên bầu trời, đôi mắt long lanh dưới ánh trăng. "Ta đã hứa với họ, nhưng ta không biết liệu mình có thể giữ lời hứa đó mãi mãi hay không. Mỗi lần nhớ lại c·ái c·hết của họ, nỗi đau và sự giận dữ trong ta lại dâng lên. Ta cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong lồng, không thể thoát khỏi cái bóng của quá khứ, trong khi lòng mình luôn khao khát tự do."

Bạch Hạo Nhiên im lặng lắng nghe, cảm nhận được sự sâu sắc và nỗi cô đơn mà Sở Tiêu Dao phải đối mặt. Họ đều hiểu rằng những v·ết t·hương tâm hồn có thể khó khăn hơn cả những v·ết t·hương thể xác.

Thuyền tiếp tục lững lờ trôi trên mặt biển mênh mông, và những cuộc trò chuyện giữa hai thiếu niên trở thành những nhịp điệu êm đềm giữa sóng gió cuộc đời. Họ biết rằng dù con đường phía trước có chông chênh thế nào, nhưng với nhau, mọi điều đều có thể vượt qua.