Gió biển thổi nhẹ qua, mang theo hơi nước mát lạnh và hương vị của muối. Sóng vỗ nhẹ vào mạn thuyền, tạo nên một âm thanh rì rào, như đang kể một câu chuyện cổ tích giữa đại dương bao la. Bạch Hạo Nhiên ngồi yên lặng, đôi mắt đen sâu thẳm hướng về đường chân trời, nơi mà ánh sáng le lói của mặt trời đang lặn dần. Tâm trí anh như đang trôi dạt về những ký ức xa xăm, nơi mà những nỗi đau và áp lực vẫn còn nguyên vẹn.
Sở Tiêu Dao ngồi bên cạnh, im lặng lắng nghe, cảm nhận được nỗi tâm tư của bạn mình. Anh không cần phải nói gì; sự im lặng đôi khi cũng có sức nặng của riêng nó. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài, Bạch Hạo Nhiên quyết định phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Ngươi biết không,” anh bắt đầu, giọng nói trầm lắng, “từ khi ta còn rất nhỏ, ta đã không được phép là chính mình. Ta là con trai của Bạch Mộc Ca, chiến thần lừng danh bất bại của q·uân đ·ội. Nhưng điều đó không phải là một phước lành, mà là một gánh nặng.”
Sở Tiêu Dao cảm nhận được sự chua xót trong lời nói của Bạch Hạo Nhiên. Anh chỉ lắng nghe, không muốn cắt ngang dòng suy nghĩ của người bạn.
Bạch Hạo Nhiên tiếp tục, giọng trầm buồn: “Khi ngươi sinh ra trong một gia đình như Bạch gia, mọi thứ ngươi làm đều không phải vì bản thân, mà vì gia tộc. Cha ta là biểu tượng của sức mạnh, và vì thế, ngay từ nhỏ, ta đã bị ép phải trở thành phiên bản tiếp theo của ông. Mọi người xung quanh chỉ nhìn ta và nói: ‘Đó là con trai của Bạch Mộc Ca.’ Họ không bao giờ gọi tên ta, không bao giờ nhìn ta như một cá nhân riêng biệt.”
Anh hít một hơi dài, như thể đang cố gom góp can đảm để tiếp tục chia sẻ những áp lực mà mình đã phải chịu đựng suốt tuổi thơ. Ký ức ùa về, từng giai đoạn bị gia tộc bắt buộc phải trở thành “người con hoàn hảo” trong mắt thiên hạ.
“Từ khi biết đi, ta đã bị buộc phải học mọi thứ mà một ‘thiếu gia’ phải học. Ta phải học võ thuật, học binh pháp, học cách lãnh đạo, học cách làm thế nào để không bao giờ thất bại. Ta phải trở thành ‘con nhà người ta’ trong mắt mọi người, lúc nào cũng phải là người giỏi nhất, hoàn hảo nhất.”
Sở Tiêu Dao ngước nhìn, đồng cảm với bạn mình. Anh hiểu rõ cảm giác bị áp đặt và sống dưới áp lực kỳ vọng lớn lao từ gia đình.
Bạch Hạo Nhiên cười khẩy, giọng cay đắng: “Ta còn nhớ khi ta mới 6 tuổi, cha ta đã bắt đầu huấn luyện ta như một chiến binh thực thụ. Trong mắt ông, ta không phải là một đứa trẻ, mà là kẻ kế thừa của gia tộc. Không có thời gian để chơi đùa, không có thời gian cho những giấc mơ trẻ con. Tất cả thời gian của ta đều phải dành cho việc rèn luyện. Võ thuật, kiếm pháp, binh pháp, chiến thuật, ngoại ngữ, và cả các quy tắc xã hội — ta phải giỏi tất cả, không có chỗ cho sai lầm.”
Nỗi cô đơn hiện rõ trong ánh mắt Bạch Hạo Nhiên khi anh nhớ lại những ngày tháng đó. “Những người xung quanh chỉ nhìn thấy một ‘thiếu gia hoàn hảo’. Họ ngưỡng mộ ta, ca ngợi ta vì ta là con trai của Bạch Mộc Ca. Nhưng không ai nhìn thấy nỗi đau bên trong ta. Họ không hiểu rằng mỗi ngày trôi qua, ta phải sống như một con rối, bị kéo bởi dây của gia tộc. Họ không biết rằng tất cả những gì ta muốn chỉ là được sống như một người bình thường, được tự do làm những gì ta thích.”
Sở Tiêu Dao cảm nhận được sự bất lực trong giọng nói của bạn mình. Anh nhìn xuống mặt nước lấp lánh ánh trăng, thấu hiểu cảm giác phải sống dưới sự ép buộc và kỳ vọng không thể tránh khỏi.
“Ta nhớ có lần, khi ta khoảng 10 tuổi, ta đã làm hỏng một bài kiểm tra chiến thuật trong buổi huấn luyện. Ngươi có biết phản ứng của cha ta thế nào không? Ông không mắng ta. Ông chỉ nhìn ta bằng ánh mắt thất vọng, một cái nhìn mà ta không bao giờ quên được. Đó là ánh mắt của một người cha không chấp nhận thất bại. Từ đó, ta đã tự hứa với bản thân mình rằng ta sẽ không bao giờ để ông phải thất vọng nữa.”
Bạch Hạo Nhiên dừng lại một chút, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía chân trời xa tít. “Cái giá của sự hoàn hảo là gì? Đó là sự mất mát của tuổi thơ, của tự do, và của chính bản thân.”
Giọng anh trở nên trầm lắng và đượm buồn khi kể về sự kiện khiến cuộc đời anh hoàn toàn thay đổi. “Mọi thứ thay đổi khi cha ta bị á·m s·át. Ông không c·hết, nhưng bị trọng thương và hôn mê. Kể từ ngày đó, gia tộc ta bắt đầu chia rẽ. Những người mà ta từng tin tưởng, những người trước đây trung thành với cha ta, giờ đây lộ rõ bộ mặt thật của họ. Họ bắt đầu tranh giành quyền lực, không còn coi trọng ai khác ngoài bản thân mình.”
Sở Tiêu Dao im lặng, cảm nhận được sự đau đớn và mất mát trong câu chuyện của Bạch Hạo Nhiên. Anh biết rằng không có gì tàn nhẫn hơn là bị phản bội bởi chính những người mà mình tin tưởng.
“Ngươi có biết không? Họ không còn coi ta là thiếu gia của Bạch gia nữa. Ta chỉ là một con cờ trong cuộc c·hiến t·ranh giành quyền lực của họ. Một thiếu niên 15 tuổi, với danh nghĩa là người thừa kế, nhưng thực tế chẳng có chút quyền lực nào. Tất cả những gì họ muốn là điều khiển ta, biến ta thành công cụ để củng cố địa vị của mình.”
Bạch Hạo Nhiên nhìn xuống đôi tay mình, đôi tay đã từng bị ép buộc phải cầm kiếm, phải chiến đấu cho một tương lai mà anh không bao giờ muốn. Giọng anh đầy oán hận: “Họ đã quên mất ta là ai. Họ quên rằng ta là con người, không phải là một công cụ. Đến một lúc nào đó, ta nhận ra rằng nếu ta không thoát ra, ta sẽ bị hủy hoại, sẽ bị nuốt chửng bởi chính gia tộc của mình.”
Ánh mắt Bạch Hạo Nhiên trở nên sắc bén khi anh hồi tưởng về khoảnh khắc quan trọng đó, khoảnh khắc mà anh quyết định bỏ lại tất cả để chạy trốn khỏi Bạch gia. “Và rồi ta quyết định bỏ trốn. Ta không còn gì để mất.”
Giọng anh vang lên kiên định, như một lời hứa với bản thân. “Ta cảm thấy cô đơn lắm, dù xung quanh có rất nhiều người. Không ai hiểu những gì ta đang cảm nhận. Tất cả chỉ nhìn thấy một Bạch Hạo Nhiên hoàn hảo, không ai biết rằng ta cũng chỉ là một con người bình thường với những nỗi đau.”
Sở Tiêu Dao lắng nghe chăm chú, cảm nhận sự đồng điệu trong tâm hồn họ. Anh quyết định chia sẻ nỗi đau của mình, để Bạch Hạo Nhiên biết rằng anh không đơn độc trong cuộc chiến này.
“Ta hiểu cảm giác đó,” Sở Tiêu Dao nói, giọng đầy thấu hiểu. “Ta cũng đã sống trong sự áp bức từ gia đình mình. Họ không thấy giá trị của ta, chỉ thấy cái bóng của những người khác.”
Bạch Hạo Nhiên cố gắng lấy lại bình tĩnh, nỗi nhức nhói trong lòng anh vẫn còn nguyên vẹn. “Tuy nhiên, ta đã quyết định không để bất kỳ ai quyết định số phận của mình. Một ngày nào đó, ta sẽ tự mình tìm kiếm con đường riêng.”
Sở Tiêu Dao gật đầu, ánh mắt họ gặp nhau như thể thấu hiểu nỗi lòng của nhau. “Chúng ta sẽ không để bất kỳ ai định hình cuộc sống của mình nữa. Hãy cùng nhau tìm kiếm tự do và sống cuộc đời mà chúng ta mong muốn.”
Họ tiếp tục chèo thuyền, mỗi nhịp chèo như mang theo những ước mơ và khát vọng. Ánh sáng phía chân trời chiếu rọi như một biểu tượng của hy vọng và quyết tâm, thúc đẩy họ tiến về phía trước, nơi mà tự do và bản thân thực sự đang chờ đợi.