Ánh nắng mặt trời xuyên qua lớp vải bạt mỏng, chiếu thẳng vào mặt Bạch Hạo Nhiên và Sở Tiêu Dao. Họ từ từ tỉnh dậy sau một đêm dài khó khăn, cơ thể mệt mỏi vì thiếu ngủ và mất nước. Cảm giác nóng bức khiến mồ hôi ướt đẫm trên trán họ, một cảm giác khó chịu nhưng cũng là dấu hiệu cho thấy họ vẫn còn sống.
Sở Tiêu Dao nhăn mặt, hất đầu tránh ánh nắng chói chang, thở hổn hển: “Trời ạ, cái nắng này thật khó chịu. Ta có cảm giác như muốn ngất xỉu.”
“Cố lên, chúng ta còn sống,” Bạch Hạo Nhiên cố gắng ngồi dậy, lau mồ hôi trên trán bằng tay. Giọng anh yếu ớt, nhưng vẫn mang chút quyết tâm. “Phải cố gắng thôi. Đã qua một đêm rồi, và đó là điều đáng mừng.”
Cả hai nhìn xuống chiếc thùng nước cạn kiệt, chỉ còn lại một ít nước lấp lánh như những giọt hy vọng cuối cùng. Cơn khát dồn dập khiến lòng họ trở nên bồn chồn, như những con sóng vỗ về tâm trí, làm gia tăng nỗi lo lắng. Họ đứng dậy, dường như được tiếp thêm sức mạnh, chèo thuyền về phía chân trời xa xôi, nơi có thể có một tia hy vọng le lói.
“Có lẽ chúng ta phải nghĩ đến việc bắt cá,” Bạch Hạo Nhiên đề xuất, giọng anh trầm lại, cảm giác nặng nề bao trùm. “Đó là cách duy nhất để sống sót.”
Sở Tiêu Dao đồng ý, nhưng trong lòng anh cũng không khỏi lo lắng. Họ bắt đầu tìm kiếm một số món đồ có thể dùng để câu cá, nhưng trên thuyền chỉ có vài chiếc lưới cũ kỹ, hầu như đã rách nát. Mỗi chiếc lưới như một nhắc nhở rằng thời gian đang trôi qua, và họ đang dần trở nên bất lực trong cuộc chiến giành sự sống.
Bạch Hạo Nhiên thở dài, ánh mắt lộ vẻ thất vọng: “Chúng ta không thể ngồi đây chờ đợi. Ta sẽ thử bắt cá. Ngươi có nghĩ sẽ thành công không?”
Sở Tiêu Dao mỉm cười, dù trong lòng cũng không chắc chắn, nhưng anh muốn truyền cho Bạch Hạo Nhiên chút hy vọng: “Nếu chúng ta không thử, làm sao biết được? Hãy làm mọi thứ có thể.”
Cả hai cúi xuống bên cạnh thuyền, ánh mắt tập trung vào những con cá bơi lội dưới nước trong làn sóng xanh biếc. Họ cố gắng bắt cá bằng tay, nhưng những con cá lại rất nhanh, trốn tránh sự chạm tới của họ, như những giấc mơ đang vẫy gọi mà họ không thể với tới.
“Chúng nhanh quá! Ta không thể bắt được chúng!” Bạch Hạo Nhiên thở hổn hển, cảm giác mệt mỏi và thất vọng trào dâng.
Sở Tiêu Dao nhìn quanh và nảy ra một ý tưởng. “Chúng ta có thể thử dùng một số vật dụng khác. Nếu không bắt được, ít nhất chúng ta cũng có thể học hỏi từ những gì đã trải qua.” Anh có phần tự tin hơn khi nhìn thấy những con cá nhảy lên khỏi mặt nước, ánh sáng phản chiếu như những viên kim cương.
Khi cả hai vẫn đang vật lộn với việc bắt cá, bầu trời bỗng nhiên trở nên u ám. Một cơn mưa lớn bắt đầu đổ xuống, gió thổi mạnh khiến họ lo lắng. Cảm giác như mọi nỗ lực trước đó trở nên vô nghĩa, nhưng trong lúc tuyệt vọng, ánh sáng lại lóe lên.
“Mưa! Chúng ta phải thu thập nước ngay lập tức!” Sở Tiêu Dao hét lên trong cơn mưa, sự quyết tâm bùng cháy trong ánh mắt anh.
Họ vội vã kéo những chiếc thuyền nhỏ ra để hứng nước mưa, mỗi giọt nước trong trẻo như một món quà quý giá từ thiên nhiên. Những tiếng kêu vui vẻ vang lên khi hứng được nước, sự hứng khởi dâng trào như một nhịp điệu mới.
“Nhìn kìa, nước đã đầy thùng rồi! Chúng ta có thể sống sót qua ngày này,” Bạch Hạo Nhiên hưng phấn, ánh mắt sáng lên khi thấy chiếc thùng đang dần được lấp đầy.
Họ đứng dưới cơn mưa, tiếng nước mưa rơi tạo thành một bản nhạc dịu dàng, làm dịu đi cảm giác nóng bức. Mỗi giọt nước như mang theo một phần sự sống, và bầu không khí trở nên tươi mới, hy vọng dần lóe lên trong lòng họ.
Sau cơn mưa, bầu trời bắt đầu quang đãng, nhưng cơn đói vẫn dày vò. Khi ánh nắng lại chiếu rọi xuống mặt biển, Sở Tiêu Dao chợt nhìn thấy một vật thể lấp lánh trên mặt nước.
“Nhìn kìa! Có gì đó trôi đến!” Sở Tiêu Dao không thể kiềm chế sự phấn khích, đôi mắt anh mở lớn như thấy được hy vọng đang tới gần.
Cả hai chèo thuyền về phía vật thể, và khi đến gần, họ phát hiện đó là một chiếc hộp gỗ đã cũ, bị sóng biển tàn phá nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Họ kéo chiếc hộp lên thuyền, lòng tràn ngập mong chờ.
“Đây là một điều kỳ diệu! Chúng ta đã tìm thấy thức ăn và nước uống,” Bạch Hạo Nhiên reo lên, đôi mắt anh sáng rực như ánh đèn trong đêm. “Đây là chiếc hộp gỗ đựng đồ ăn của ta đã bị mất trong cơn sóng biển. Không ngờ chúng ta có thể nhặt lại được nó ở giữa biển khơi vô tận này!”
Sự vui mừng như vỡ òa khi họ mở hộp ra, bên trong là một số thức ăn khô và một chai nước. Họ không ngừng cảm ơn vận may của mình, cùng nhau chia sẻ những miếng bánh mì, ăn từng miếng một như thể đây là bữa tiệc hoành tráng nhất từ trước đến giờ.
“Cảm giác này thật tuyệt! Chúng ta không chỉ sống sót, mà còn có thức ăn,” Sở Tiêu Dao nói, nụ cười nở trên môi như hoa nở sau cơn mưa.
Khi bầu trời đen tối, ánh sáng của những ngôi sao bắt đầu phản chiếu trên mặt biển, họ ngồi bên nhau, cảm nhận bầu không khí yên tĩnh. Đêm không còn đơn độc, mà trở nên ấm áp hơn khi có nhau.
“Dù có khó khăn đến đâu, chúng ta vẫn phải giữ vững tinh thần. Điều này chứng tỏ rằng may mắn vẫn đang mỉm cười với chúng ta,” Bạch Hạo Nhiên nói, giọng anh tràn đầy quyết tâm.
Sở Tiêu Dao gật đầu, ánh mắt của họ ánh lên hy vọng. Họ đã cùng nhau vượt qua nhiều thử thách và tìm thấy một nguồn sức mạnh mới trong chính bản thân mình. Cảm giác hồi hộp và quyết tâm khiến họ cảm thấy như thể cả thế giới đang chào đón sự trở lại của họ.
Sáng hôm sau, cả hai tỉnh dậy với quyết tâm tìm đường về bờ. Họ ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, mỗi góc biển đều mang trong mình một câu chuyện. Sở Tiêu Dao chỉ tay về phía chân trời: “Chúng ta nên đi về hướng đó. Hãy hy vọng sẽ tìm thấy đất liền.”
Họ chèo thuyền với tất cả sức lực còn lại, hướng về phía những đám mây phía xa, hy vọng sẽ thấy đất liền. Cảm giác đói khát và mệt mỏi dần trở nên ít hơn khi họ có mục tiêu rõ ràng.
Trong suốt hành trình, sóng lớn và gió mạnh chao đảo thuyền của họ, nhưng ý chí không ngừng dâng cao. Bạch Hạo Nhiên chèo thuyền với sức lực dồn dập, còn Sở Tiêu Dao cẩn thận nhìn về phía trước, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của đất liền.
“Cố lên, chúng ta gần đến nơi rồi! Hãy nghĩ về cuộc sống sau này, không còn khổ sở nữa,” Bạch Hạo Nhiên nói, giọng anh tràn đầy hy vọng.
Sở Tiêu Dao gật đầu, sức mạnh từ hy vọng tràn đầy trong lòng. Họ cùng nhau hát những bài hát vui vẻ để tạo tinh thần, quên đi những khó khăn xung quanh. Những giai điệu ngân nga hòa quyện với âm thanh của sóng biển, mang lại cho họ cảm giác như đang dần tiến gần đến một điều kỳ diệu.
Cuối cùng, sau một thời gian dài chèo thuyền, họ thấy bờ biển xuất hiện ở xa. Cảm giác hồi hộp và hạnh phúc trào dâng trong lòng họ như những con sóng vỗ về.
“Nhìn kìa! Đất liền! Chúng ta đã trở về!” Sở Tiêu Dao không thể kiềm chế, tiếng hét của anh vang vọng giữa không gian.
Họ chèo thuyền nhanh hơn, lòng đầy phấn khích. Khi đến gần bờ, họ có thể ngửi thấy mùi muối và cảm nhận được cát mịn dưới chân. Mỗi nhịp tim đập nhanh hơn, mang theo những mong đợi ngọt ngào.
“Cuối cùng, chúng ta đã làm được! Chúng ta đã sống sót!” Bạch Hạo Nhiên vui mừng, giọng anh như chứa đựng niềm hạnh phúc không thể diễn tả.
Khi thuyền chạm vào bờ, họ nhảy ra khỏi thuyền, cảm giác tự do và vui mừng xô đẩy mọi nỗi lo lắng trong lòng. Họ chạy trên cát, những giọt nước mắt hạnh phúc tràn khóe mắt, như những hạt mưa sáng lấp lánh dưới ánh nắng.
“Chúng ta đã vượt qua tất cả!” Sở Tiêu Dao thở phào nhẹ nhõm, nhìn Bạch Hạo Nhiên bằng ánh mắt đầy tri ân. “Chúng ta đã sống sót, và giờ là lúc bắt đầu một chương mới.”
Bạch Hạo Nhiên gật đầu, không cần nói thêm. Họ đứng trên bờ cát, ánh mắt hướng về đại dương bao la, nơi mà những cuộc phiêu lưu và thử thách sẽ luôn ở phía trước, nhưng giờ đây, họ đã tìm thấy nhau, và đó chính là điều quý giá nhất.