Tiêu Dao Trở Lại, Thao Túng Vận Mệnh Ở Trong Tay

Chương 7: Được cứu



Chương 7: Được cứu

Mặt trời bắt đầu lặn, tia nắng đỏ rực phản chiếu lên mặt nước như những ngọn lửa nhảy múa, khi Sở Tiêu Dao và Bạch Hạo Nhiên lê bước chân nặng trĩu lên bờ. Những con sóng dữ dội đã xô đẩy họ từ đêm này qua đêm khác, để lại trên cơ thể họ những v·ết t·hương không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần. Áo quần họ rách rưới, lấm lem bùn đất và máu khô, tạo nên những mảng tối sáng kỳ lạ giữa ánh nắng vàng ấm áp của hoàng hôn. Gió biển lạnh lùa qua, khiến cả hai rùng mình, như thể cơn lạnh từ biển cả đang nhắc nhở họ về những nguy hiểm đã qua.

Bạch Hạo Nhiên giọng khàn khàn, thở nặng nhọc: “Cuối cùng... chúng ta cũng đến được bờ. Nhưng ta không còn chút sức lực nào.” Cậu nhìn ra xa, nơi mặt nước hòa vào màu trời sẫm, lòng tràn đầy sự lo lắng và không chắc chắn.

Sở Tiêu Dao nghiêng đầu nhìn Bạch Hạo Nhiên, đôi mắt cậu mờ đi vì kiệt sức. Một v·ết t·hương trên vai vẫn rỉ máu, máu hòa cùng nước biển tạo thành những vệt đỏ trên cơ thể mệt mỏi. Cậu khẽ đặt tay lên vai Bạch Hạo Nhiên, gắng gượng mỉm cười trấn an: “Chúng ta phải cố. Nếu dừng lại bây giờ... sẽ không qua được đêm nay đâu. Trước tiên... cần phải tìm thức ăn và nước uống.”

Bạch Hạo Nhiên gật đầu, nhưng đôi chân nặng như chì, từng bước đi như thể có trọng lực đè nặng lên. Cậu cố bước theo Sở Tiêu Dao, cả hai cùng nhau tiến lên bờ cát, nơi ánh nắng dần khuất sau đường chân trời, bóng tối kéo đến như một lớp màn bao phủ, mang theo sự sợ hãi vô hình.

Họ loạng choạng bước vào một khu rừng thưa ven biển. Tiếng côn trùng vang vọng khắp nơi, trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng thở hổn hển của cả hai. Những tán cây lớn phủ bóng xuống, tạo ra một bầu không khí âm u và lạnh lẽo. Bụng đói cồn cào, họ chia nhau đi tìm thức ăn. Tâm trí họ như một cái máy quay đi quay lại, chỉ quanh quẩn với những suy nghĩ về cơn đói.

Sở Tiêu Dao giọng hối thúc nhưng mệt mỏi: “Tìm bất cứ thứ gì có thể ăn được... Dù là quả dại hay lá cây cũng được.”

Bạch Hạo Nhiên cúi xuống, cầm lên một nhành cây khô, cố gắng tìm xem có gì ăn được không. Nhưng mọi thứ đều xa lạ và hoang vu. Không có trái cây, không có rau dại, chỉ có những cành cây trơ trụi và những chiếc lá khô héo. Cảm giác tuyệt vọng bắt đầu len lỏi vào tâm trí, từng giây phút trôi qua như những cơn sóng ập vào bờ, không thể dừng lại.

“Không có gì cả... Ta sắp không chịu nổi nữa,” Bạch Hạo Nhiên thở dài, giọng bực bội pha chút tuyệt vọng. Ánh mắt cậu bắt đầu tối lại, như thể một lớp màn đen đang bao phủ tâm hồn.

Trong lúc đó, Sở Tiêu Dao bỗng phát hiện một bụi cây có quả màu đỏ nhỏ mọc trên nhánh cây. Cậu vội vã hái xuống, nếm thử một chút, gương mặt hơi cau lại vì vị chát, nhưng có vẻ không độc. Lòng cậu thoáng chút hy vọng, như thể ánh sáng le lói từ cuối đường hầm tối tăm.

“Này! Có thể ăn được. Không ngon lắm, nhưng sẽ giúp chúng ta qua cơn đói,” Sở Tiêu Dao vẫy tay, giọng khàn khàn nhưng có chút hy vọng.

Họ ngồi xuống, chia nhau những quả dại nhặt được, ăn một cách chậm rãi và dè chừng. Dù đói đến mấy, họ cũng không dám ăn vội, sợ rằng ăn nhiều quá sẽ gây ra phản ứng không mong muốn. Mỗi miếng ăn đều như một hạt giống hy vọng gieo vào lòng họ, và khi bụng đã tạm ổn, cả hai nằm xuống bên đống lá khô, kiệt sức. Cảm giác ấm áp của mặt đất mang lại chút an ủi, nhưng giấc ngủ lại không đến dễ dàng.

Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua tán cây, chiếu vào khuôn mặt mệt mỏi của Sở Tiêu Dao và Bạch Hạo Nhiên. Cả hai chậm rãi tỉnh dậy, cơ thể đau nhức vì v·ết t·hương và ngủ trên mặt đất cứng. Mùi hương của đất ẩm ướt và hương thơm từ cây cỏ hoang dại khiến họ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng lòng vẫn trĩu nặng lo âu.

Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên từ xa. Hai người giật mình, cố gắng ngồi dậy, cảnh giác. Họ biết rằng trong một khu rừng hoang dã như thế này, bất kỳ ai xuất hiện đều có thể là một mối đe dọa.

Sở Tiêu Dao nheo mắt, giọng thì thầm: “Có ai đó đến gần... Chúng ta phải cẩn thận.”

Bỗng xuất hiện một nhóm người dân làng địa phương, ăn mặc đơn giản, họ mang theo nông cụ và đi qua khu rừng. Nhìn thấy hai thiếu niên trong tình trạng tồi tệ, một người đàn ông lớn tuổi dừng lại, đôi mắt lo lắng nhìn họ. Ông có mái tóc bạc phơ và gương mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt mang theo sự đồng cảm và thương xót.

“Các cậu làm gì ở đây? Nhìn các cậu chẳng khác gì vừa thoát khỏi cơn ác mộng,” người dân làng lớn tuổi nói, giọng trầm nhưng đầy lo lắng. Ông tiến lại gần, lòng đầy lòng trắc ẩn với hai đứa trẻ đang gặp khó khăn.

Bạch Hạo Nhiên giọng yếu ớt, ánh mắt van xin: “Chúng tôi... chúng tôi vừa trở về từ biển. Xin hãy giúp chúng tôi. Chúng tôi đói khát và b·ị t·hương.”

Người đàn ông lớn tuổi nhìn họ, rồi quay sang những người khác, nói nhanh bằng tiếng địa phương mà Sở Tiêu Dao và Bạch Hạo Nhiên không hiểu hết. Nhưng điều rõ ràng là những người dân này đã nhận ra sự nghiêm trọng của tình huống. Họ không chỉ nhìn thấy những thương tích trên cơ thể mà còn cảm nhận được sự tuyệt vọng trong ánh mắt của hai thiếu niên.

Người dân làng vẫy tay: “Theo chúng tôi, làng không xa đâu. Chúng tôi sẽ chăm sóc cho các cậu.” Lời nói của họ như một ngọn lửa trong đêm lạnh, làm ấm lòng những kẻ lạc lỏng.

Họ được dẫn vào một ngôi làng nhỏ nằm ẩn mình sau rặng cây. Những mái nhà tranh giản dị, những khuôn mặt hiền từ của dân làng hiện ra trong ánh sáng yếu ớt. Không khí tràn đầy hương thơm của đất đai và cuộc sống bình dị. Bạch Hạo Nhiên và Sở Tiêu Dao được đưa vào một căn nhà nhỏ, nơi một bà lão có kinh nghiệm chữa trị đang đợi. Bà lão khẽ lắc đầu khi nhìn thấy tình trạng của họ, đôi mắt bà ánh lên sự xót xa.

Bà lão vừa chuẩn bị thuốc, vừa lẩm bẩm: “Hai đứa trẻ này chắc đã trải qua nhiều khó khăn. Nhìn chúng mà đau lòng.” Những lời nói như những cơn gió dịu dàng, mang lại chút ấm áp trong lòng họ.

Bà lão bắt đầu bôi thuốc lên những v·ết t·hương của họ, tay nhẹ nhàng nhưng đầy kinh nghiệm. Sở Tiêu Dao khẽ nhăn mặt vì thuốc bôi vào v·ết t·hương rát, nhưng không than phiền gì. Cậu biết rằng đây là bước đầu tiên để chữa lành, cả về thể xác lẫn tâm hồn.

Bạch Hạo Nhiên khẽ rên lên, giọng mệt mỏi nhưng biết ơn: “Cảm ơn... Cảm ơn mọi người đã giúp chúng tôi.” Câu nói ấy không chỉ là sự cảm kích mà còn là sự mong mỏi được trở lại với cuộc sống bình thường, không còn phải đối mặt với c·ái c·hết nữa.

Người dân làng lớn tuổi cười hiền từ: “Đừng khách sáo. Chúng ta là con người, phải giúp đỡ nhau khi g·ặp n·ạn chứ. Nhưng các cậu phải kể cho chúng tôi nghe, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Sở Tiêu Dao và Bạch Hạo Nhiên trao nhau cái nhìn mệt mỏi. Họ biết rằng mình đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần trên biển, nhưng những thử thách mới chỉ bắt đầu. Những ký ức kinh hoàng vẫn còn đeo bám trong tâm trí, mỗi giấc mơ là một cơn ác mộng.

Sở Tiêu Dao thở dài, giọng khẽ: “Đó là một câu chuyện dài... nhưng chúng tôi nợ mọi người một lời giải thích.” Cậu nhận thấy rằng việc chia sẻ nỗi đau sẽ làm nhẹ bớt gánh nặng trong lòng.

Bà lão tiếp tục chăm sóc v·ết t·hương cho họ, trong khi ngoài kia, bầu trời lại trong xanh và tĩnh lặng. Họ đã được cứu thoát khỏi hiểm nguy, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rằng hành trình của họ chưa kết thúc. Đằng sau những cơn sóng dữ và những nỗi đau thể xác là những bài học quý giá, và họ biết rằng chỉ có sức mạnh tinh thần mới giúp họ vượt qua những thử thách phía trước.