Tiêu Dao Trở Lại, Thao Túng Vận Mệnh Ở Trong Tay

Chương 8: Sự đồng cảm từ những người xa lạ



Chương 8: Sự đồng cảm từ những người xa lạ

Ánh chiều tà rọi qua sân làng, chiếu lên chiếc bàn tre nhỏ giữa sân, nơi những món ăn đơn giản đã được bày biện. Cảm giác ấm áp của nắng vàng đang dần nhường chỗ cho bóng đêm, nhưng bầu không khí xung quanh lại nặng nề bởi những lo lắng không nguôi. Người dân làng tụ tập quanh bàn, ánh mắt họ hướng về phía hai thiếu niên vừa thoát khỏi cơn ác mộng, lòng đầy sự thương cảm và lo âu.

Giọng nói trầm ấm của người dân làng lớn tuổi vang lên từ ngoài cửa, nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm: “Các cậu ơi, ra đây dùng bữa đi. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn chút đồ ăn, hy vọng giúp các cậu lấy lại sức khỏe.” Những lời nói ấy như một lời mời ấm áp giữa không gian tĩnh lặng.

Bạch Hạo Nhiên là người đứng dậy trước, đôi chân cậu vẫn còn lảo đảo vì mệt mỏi, những v·ết t·hương trên cơ thể chưa hoàn toàn lành lặn. Ánh sáng của buổi chiều chiếu rọi lên khuôn mặt tái nhợt, những vết sẹo cũ và mới đan xen nhau, hiện lên rõ ràng. Cậu từ từ bước ra ngoài, trái tim như thắt lại khi cảm nhận được sự chú ý của mọi người. Những ánh mắt ấy, có sự lo lắng, có sự thương xót, khiến cậu không thể giữ im lặng thêm được nữa.

Khi Bạch Hạo Nhiên ngồi xuống cạnh bàn ăn, một sự im lặng bao trùm lấy không gian. Mọi người dừng lại, ánh mắt họ đổ dồn vào cậu, sự bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt mỗi người. Người dân làng lớn tuổi run giọng, ánh mắt đau đớn: “Ôi trời… Nhìn cậu xem… Sao lại có thể chịu đựng được nhiều đau đớn đến thế?”

Cậu cúi đầu, cảm nhận nỗi xót xa trong lòng. Những v·ết t·hương ấy không chỉ là những dấu tích thể xác mà còn là những câu chuyện đẫm máu và nước mắt. Bạch Hạo Nhiên hít một hơi thật sâu, quyết định lên tiếng, giọng cậu khẽ run nhưng quyết đoán: “Những vết sẹo cũ này… là kết quả của những buổi huấn luyện khắc nghiệt từ khi tôi còn nhỏ. Nhà tôi luôn muốn đào tạo ra một kẻ mạnh mẽ, bất chấp tất cả. Còn những vết sẹo mới… là từ khi tôi bị gia tộc t·ruy s·át. Họ không ngừng săn lùng tôi, như thể tôi chỉ là một kẻ thù đáng diệt trừ.”

Những người dân làng lặng đi, ánh mắt họ chứa đầy sự cảm thông và ngưỡng mộ trước sự kiên cường của cậu thiếu niên. Nhưng ngay lúc đó, Sở Tiêu Dao bước ra sau Hạo Nhiên, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cậu. Khung cảnh yên bình bỗng chốc bị nhấn chìm bởi sự im lặng nặng nề.

Trên cơ thể Sở Tiêu Dao là những vết sẹo đan xen, từ v·ết t·hương của những trận đòn roi tàn nhẫn đến vết bỏng do những lần bị h·ành h·ạ. Không một mảng da nào lành lặn. Cơ thể cậu là minh chứng cho sự tàn nhẫn của nhà họ Lâm mà cậu từng thuộc về. Sự ngỡ ngàng và thương cảm dâng trào trong lòng người dân làng. Họ không thể không sững sờ trước hình ảnh ấy, đôi mắt họ chứa đầy sự thương cảm và phẫn nộ.

Người dân làng lớn tuổi, giọng nghẹn ngào, tay nắm chặt vì tức giận: “Trời ơi… cậu bé này... những v·ết t·hương này không thể nào là do số phận sắp đặt được, phải có kẻ nào đó đã gây ra…”

Bạch Hạo Nhiên, nhìn những v·ết t·hương trên người Sở Tiêu Dao, không thể nén nổi xúc động. Đôi mắt cậu ngấn lệ, cậu chậm rãi tiến lại gần, run rẩy cất giọng hỏi: “Tiêu Dao… những v·ết t·hương này… tất cả đều do nhà họ Lâm gây ra phải không?”

Sở Tiêu Dao nhìn thẳng vào mắt Hạo Nhiên, đôi mắt cậu thoáng vẻ mệt mỏi và cay đắng, nhưng không hề né tránh. Cậu gật đầu, giọng nói bình tĩnh nhưng như mang theo một nỗi đau vô tận. “Đúng… những v·ết t·hương trên cơ thể ta đều do nhà họ Lâm gây ra. Những trận đòn roi, sự h·ành h·ạ… tất cả là từ những người mà ta từng gọi là gia đình.”

Nghe vậy, Bạch Hạo Nhiên cúi đầu, nắm chặt bàn tay mình đến trắng bệch, cố giữ cho mình không bật khóc. Nhưng cậu vẫn hỏi thêm, như muốn hiểu rõ hơn về những gì Tiêu Dao đã phải trải qua. “Những v·ết t·hương này… nó đau lắm đúng không?”

Sở Tiêu Dao im lặng một lúc, ánh mắt cậu hướng xa xăm về quá khứ đẫm máu và nước mắt. Đôi môi cậu nhếch lên một nụ cười nhạt, đầy cay đắng và đau đớn “Những v·ết t·hương thể xác này... không đáng sợ bằng những v·ết t·hương tinh thần mà họ gây ra. Ta có thể chịu đựng được đau đớn trên da thịt, nhưng thứ giày vò ta nhất… là sự phản bội, sự lạnh lùng từ chính những người mà ta đã cố gắng bảo vệ.”

Câu nói của Tiêu Dao như những m·ũi d·ao đâm thẳng vào lòng người dân làng. Họ lặng đi, không thể thốt nên lời trước sự tàn nhẫn của nhà họ Lâm và sự đau đớn mà Tiêu Dao đã phải chịu đựng.

Người dân làng lớn tuổi mắt ngấn lệ, giọng run rẩy: “Làm sao có thể như thế… một gia đình lại có thể đối xử với chính đứa con của mình tàn nhẫn đến vậy?”

Sở Tiêu Dao quay lại nhìn mọi người, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy nỗi cay đắng nhưng cũng đầy kiên cường. Cậu không còn cảm thấy đau đớn vì quá khứ, nhưng ký ức ấy vẫn luôn khắc sâu trong lòng. “Họ không còn là gia đình của ta nữa. Những gì họ đã làm chỉ khiến ta mạnh mẽ hơn. Giờ đây, ta chỉ muốn bước tiếp, vượt qua tất cả và xây dựng lại những gì ta đã mất.”

Trong bầu không khí nặng nề, Bạch Hạo Nhiên cảm nhận được sự thay đổi trong lòng. Cậu nhìn Sở Tiêu Dao, đôi mắt rưng rưng nhưng trong lòng không chỉ có nỗi đau mà còn là sự cảm phục và ngưỡng mộ trước tinh thần bất khuất của người bạn bên cạnh. “Tiêu Dao… cậu thực sự mạnh mẽ… hơn bất kỳ ai mà tớ từng biết.”

Sở Tiêu Dao không đáp lại, chỉ mỉm cười nhạt, nhưng trong ánh mắt cậu ánh lên một tia hy vọng nhỏ bé giữa đống tro tàn của quá khứ. Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, một số người đưa tay lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má, trong khi một số khác nhíu mày đầy tức giận.

Bữa cơm diễn ra trong sự im lặng đầy xúc động. Người dân làng, dù chỉ là những người xa lạ, nhưng họ đã cảm nhận được nỗi đau sâu thẳm mà Sở Tiêu Dao và Bạch Hạo Nhiên đã phải gánh chịu. Họ trao nhau những ánh mắt cảm thông, sự ngưỡng mộ và cũng có cả nỗi căm phẫn với những kẻ đã gây ra sự đau đớn cho hai thiếu niên này.

Người dân làng lớn tuổi bắt đầu kể lại câu chuyện về sự đoàn kết và lòng nhân ái trong cộng đồng của họ. Những kỷ niệm về những lần giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, cùng nhau vượt qua khó khăn. Từng câu chuyện khiến cho bầu không khí trở nên ấm áp hơn, như làn gió mát giữa mùa hè oi ả.

Bạch Hạo Nhiên lắng nghe, lòng tràn ngập cảm xúc. Cậu cảm nhận được sức mạnh của tình người, sức mạnh có thể vượt qua mọi nỗi đau. Câu chuyện của những người dân làng như một mảnh ghép vào bức tranh cuộc sống của họ, là những tia sáng le lói giữa màn đêm tăm tối.

Người dân làng nhìn hai thiếu niên bằng ánh mắt đầy niềm tin. Họ biết rằng, mặc dù cuộc sống đã tàn nhẫn với họ, nhưng tình yêu thương và sự hỗ trợ lẫn nhau sẽ giúp họ vượt qua mọi thử thách. Bạch Hạo Nhiên và Sở Tiêu Dao đã không chỉ tìm thấy sự an ủi ở đây, mà còn tìm thấy một nơi để thuộc về, nơi mà họ có thể bắt đầu lại từ đầu.

Khi bữa ăn kết thúc, mọi người cùng nhau dọn dẹp, ánh sáng chiều tà dần nhạt đi, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rằng một hành trình mới đã bắt đầu. Họ đã được cứu thoát khỏi hiểm nguy, nhưng những thử thách trong tương lai vẫn còn chờ đợi. Dù cho cuộc sống có khó khăn đến đâu, họ sẽ luôn có nhau, cùng nhau đứng vững và không bao giờ từ bỏ.