Chiều xuống dần, ánh mặt trời nhuốm sắc vàng ấm áp trên ngôi làng nhỏ. Những tia nắng cuối ngày len lỏi qua tán lá cây, chiếu xuống con đường đất mộc mạc, nơi từng ngôi nhà nhỏ nép mình dưới bóng cây xanh mướt. Khói bếp tỏa lên từ những mái nhà tranh, mang theo mùi thơm của rơm rạ, của cơm mới, và hương vị đồng quê đượm tình người. Những cánh đồng lúa vàng óng chạy dài tít tắp, nối liền với chân trời xa xăm. Tiếng chim hót ríu rít, tiếng gió thổi qua những ngọn cỏ lau, và tiếng cười nói nhẹ nhàng từ các gia đình trong làng tạo nên một bản hòa ca bình yên của cuộc sống nơi đây.
Bạch Hạo Nhiên và Sở Tiêu Dao ngồi trên bậc thềm một căn nhà nhỏ, mắt lặng lẽ nhìn khung cảnh trước mặt. Gió nhẹ thổi qua, mát rượi, mang theo mùi đất và hương hoa cỏ. Trái tim cả hai thiếu niên bỗng chùng xuống, cảm nhận sự thanh bình mà họ chưa từng được trải nghiệm trong suốt cuộc đời đầy bão tố của mình.
Bạch Hạo Nhiên nhìn ngắm những đứa trẻ đang chơi đùa ngoài sân, ánh mắt dịu dàng: “Thật yên bình… nơi này giống như một thế giới hoàn toàn khác. Không có sự tranh đoạt, không có nỗi đau và những cuộc chiến không hồi kết.”
Sở Tiêu Dao im lặng, ánh mắt cậu dõi theo những người dân làng đang vui vẻ cùng gia đình, những khuôn mặt hiền hậu với nụ cười chân chất. Họ không có gì nhiều, nhưng dường như có tất cả tình yêu thương, sự ấm áp và lòng tử tế. Trái tim cậu khẽ thắt lại. Cậu đã sống trong sự tàn nhẫn và lạnh lùng của nhà họ Lâm quá lâu, đến mức giờ đây, sự bình yên đơn giản này trở thành điều cậu khao khát.
Sở Tiêu Dao khẽ nói, giọng trầm và đầy suy tư: “Giá như ta được sinh ra và lớn lên ở đây… thì tốt biết mấy.”
Bạch Hạo Nhiên quay sang nhìn Tiêu Dao, thấy trong đôi mắt người bạn thân của mình thoáng hiện lên sự tiếc nuối và nỗi khao khát không thể chạm tới. Hạo Nhiên cũng cảm thấy điều tương tự. Cả hai đều lớn lên trong sự hà khắc và đau đớn của những gia tộc tàn nhẫn, chưa từng được trải nghiệm cảm giác yêu thương và bình yên như thế này.
Bạch Hạo Nhiên giọng nhẹ nhàng, khẽ cười nhưng chứa đầy sự khao khát: “Nếu chúng ta có thể sống ở đây, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cảnh yên bình này, không phải lo lắng về bất cứ điều gì… chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.”
Sở Tiêu Dao quay đầu nhìn Hạo Nhiên, rồi nhìn lại khung cảnh làng quê trước mặt. Mắt cậu đượm buồn, nhưng trong đó cũng ánh lên chút hy vọng. Giữa sự bình yên này, cậu cảm thấy một tia sáng le lói trong tâm hồn đã chai sạn vì đau thương.
Sở Tiêu Dao khẽ mỉm cười, giọng nói đầy mơ ước: “Có lẽ… một ngày nào đó, chúng ta sẽ tìm được nơi như thế này để bắt đầu lại. Một nơi không có c·hiến t·ranh, không có sự tàn nhẫn… chỉ có sự bình yên.”
Bầu trời phía trên làng bắt đầu nhuốm sắc tím của hoàng hôn. Tiếng chuông bò vang vọng từ xa, những người dân làng tụ họp trước sân nhà, gọi nhau vào ăn cơm tối. Khung cảnh như một bức tranh thanh bình, không vương chút bận tâm hay lo toan nào của cuộc đời khắc nghiệt. Đối với Sở Tiêu Dao và Bạch Hạo Nhiên, đây như một giấc mơ xa vời một giấc mơ về cuộc sống yên bình mà họ chưa bao giờ có.
Gió từ cánh đồng thổi qua, mang theo hơi mát của đất trời, khiến cả hai thiếu niên cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn sau những gì họ đã trải qua. Họ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi đó, tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi trong cuộc đời bão táp của mình.
Bạch Hạo Nhiên giọng khẽ vang lên, như một lời thì thầm với chính mình: “Mong rằng một ngày nào đó… chúng ta sẽ thực sự được sống như vậy, mãi mãi không phải đối mặt với những ác mộng nữa.”
Sở Tiêu Dao im lặng gật đầu, ánh mắt cậu xa xăm, dõi theo những đám mây dần tan biến trong ánh chiều tàn. Trong lòng cậu giờ đây không còn là nỗi oán hận với quá khứ, mà là khao khát về một tương lai tốt đẹp hơn, nơi mà hai người họ có thể sống bình yên như những con người nơi đây trong một thế giới không còn đau đớn và thù hận.
Tiếng chim ríu rít bay lượn trên những ngôi nhà tranh mộc mạc, nằm lẫn trong bóng râm của những hàng cây cổ thụ. Đàn bò thong thả gặm cỏ trên bãi cỏ xanh mướt, trong khi những đứa trẻ làng chơi đùa vui vẻ với nhau bên bờ sông, tiếng cười giòn tan vang vọng khắp không gian. Những ngọn gió từ cánh đồng thổi tới, mát lạnh và dịu dàng, như vuốt ve lấy những nỗi đau còn rỉ máu của Sở Tiêu Dao và Bạch Hạo Nhiên.
Trong ánh mắt hai thiếu niên, khung cảnh ấy thật quá đỗi bình yên, quá khác biệt với thế giới khắc nghiệt và tàn nhẫn mà họ đã từng trải qua. Họ ngồi lặng lẽ trên bậc thềm của ngôi nhà gỗ nhỏ, hít thở mùi hương của đất trời, cảm nhận sự dịu dàng của thiên nhiên, và ngắm nhìn những con người giản dị nhưng đầy ấm áp nơi đây.
Bạch Hạo Nhiên giọng trầm lắng, ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ: “Thật sự, cảnh vật nơi này… đẹp như một bức tranh. Mọi thứ đều thanh bình đến lạ, không giống bất kỳ nơi nào mà ta từng đi qua.”
Sở Tiêu Dao khẽ gật đầu, ánh mắt cậu dõi theo một vài người dân làng đang cùng nhau gánh nước, trò chuyện rôm rả. Những khuôn mặt hiền từ, những nụ cười chân chất, và những cái cúi chào thân thiện đã làm tan biến mọi sự xa lạ giữa hai cậu thiếu niên với ngôi làng. Tiêu Dao chợt cảm thấy lòng mình dịu đi, những v·ết t·hương tinh thần dường như được xoa dịu bởi sự tử tế và yêu thương nơi đây.
Sở Tiêu Dao giọng nhẹ nhàng, trầm tư: “Người dân ở đây… ai cũng tốt bụng. Họ không quen biết chúng ta, nhưng vẫn mở lòng giúp đỡ, cho ta thức ăn, chỗ nghỉ ngơi, và còn chăm sóc v·ết t·hương cho chúng ta nữa.”
Hạo Nhiên mỉm cười, ánh mắt đầy cảm kích. Cậu nhớ lại khoảnh khắc khi hai người vừa đặt chân lên đất liền, kiệt sức và đau đớn. Người dân làng, không một lời đắn đo, đã chạy lại đỡ hai cậu vào nhà, mang nước, cơm, và cả thuốc men để chữa trị. Họ hành động tự nhiên và chân thành, như thể đó là điều tất nhiên mà một con người tử tế nên làm.
Bạch Hạo Nhiên giọng đầy cảm xúc: “Họ không chỉ giúp đỡ, mà còn đối xử với chúng ta như những người thân trong gia đình. Giá như... giá như chúng ta được sinh ra và lớn lên ở đây, giữa những con người giản dị và ấm áp thế này, thì mọi chuyện sẽ khác đi nhiều.”
Sở Tiêu Dao khẽ thở dài, ánh mắt cậu đượm buồn nhưng cũng chứa đầy khao khát. Cậu nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa vô tư ngoài sân, không lo lắng gì về tương lai hay quá khứ. Cậu mường tượng đến một cuộc sống mà cậu và Hạo Nhiên có thể sống trong sự bình yên như vậy—không bị truy đuổi, không bị tổn thương.
Sở Tiêu Dao giọng trầm, như đang tự nói với chính mình: “Giá như… chúng ta được sinh ra ở nơi này. Ta sẽ không phải chịu đựng những v·ết t·hương, không phải gánh nặng quá khứ tàn nhẫn. Một cuộc sống bình dị, không tranh đoạt, không đau đớn… chỉ có sự an yên.”
Sở Tiêu Dao im lặng, nhưng trong lòng cậu tràn đầy hy vọng. Cậu biết rằng, dù cuộc hành trình phía trước còn đầy khó khăn, nhưng khát vọng về một cuộc sống yên bình như thế này sẽ là động lực để cậu bước tiếp. Những con người giản dị và đầy lòng nhân ái nơi đây đã truyền cho cậu niềm tin rằng, dù thế giới có tàn nhẫn đến đâu, vẫn còn tồn tại những nơi an lành, nơi mà tình người luôn được đặt lên trên hết.
Bầu trời dần chuyển sang sắc tím mờ ảo, những tia nắng cuối cùng tắt lịm sau dãy núi xa. Tiếng chuông bò lạc vào không gian, những người dân làng bắt đầu trở về nhà sau một ngày lao động mệt nhọc. Dù không phải là nơi họ sinh ra, nhưng đối với Sở Tiêu Dao và Bạch Hạo Nhiên, ngôi làng này chính là biểu tượng của một ước mơ giản dị một cuộc sống bình yên, nơi tình người ấm áp bao trùm lấy tất cả.