Bình minh rạng rỡ, ánh nắng đầu ngày dịu nhẹ phủ lên ngôi làng nhỏ như một tấm chăn ấm áp. Tiếng chim hót líu lo vang vọng khắp không gian, như bản giao hưởng của thiên nhiên chào đón một ngày mới. Không khí trong lành, tươi mới của buổi sớm mai khiến cả làng như bừng tỉnh, chuẩn bị cho những công việc thường nhật. Người dân đã dậy từ sớm, bận rộn với công việc của mình: người ra đồng gặt lúa, người thì đun nước, chuẩn bị bữa sáng. Mùi hương của cỏ non, của đất trời hòa quyện với những âm thanh rộn ràng tạo nên một bức tranh sống động về cuộc sống yên bình nơi đây.
Trong căn nhà nhỏ mà hai thiếu niên đang trú ngụ, Bạch Hạo Nhiên và Sở Tiêu Dao cũng đã thức dậy từ sớm. Họ đứng bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm hướng về cánh đồng xanh rì rào trước mặt. Những v·ết t·hương trên cơ thể vẫn chưa lành, nhưng cảm giác ấm áp từ những người dân nơi đây đã xoa dịu phần nào nỗi đau trong lòng họ. Bạch Hạo Nhiên nắm chặt tay Sở Tiêu Dao, gật đầu như một lời khích lệ, và cả hai cùng bước ra ngoài, hòa mình vào nhịp sống của ngôi làng yên bình này.
Khi họ vừa bước ra, bầu không khí trong làng như được thổi thêm sức sống. Đám trẻ trong làng đang tụ tập chơi đùa trước sân nhà, chúng vừa nhìn thấy hai cậu thiếu niên đã chạy lại với sự phấn khích tột độ. Một đứa trẻ cười hớn hở, mắt sáng lên như những viên ngọc quý: “Ca ca! Các ca ca có muốn chơi cùng bọn đệ không?”
Bạch Hạo Nhiên mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn lũ trẻ. Cậu cúi xuống xoa đầu một đứa bé, cảm nhận sự hồn nhiên và vô tư từ những ánh mắt trong trẻo ấy. Cảm xúc ấm áp tràn ngập trong lòng cậu, như một phần ký ức hạnh phúc từ những ngày còn nhỏ.
“Tất nhiên rồi. Ca ca sẽ chơi cùng các đệ,” Hạo Nhiên đáp, giọng cậu ấm áp như ánh nắng buổi sớm.
Sở Tiêu Dao đứng lặng, nhìn Hạo Nhiên hòa mình vào đám trẻ, lòng cậu như dịu lại. Nụ cười mỉm hiện lên trên khuôn mặt cậu, một điều hiếm hoi từ khi hai người phải trốn chạy khỏi quá khứ đau thương. Dù không nói nhiều, nhưng chỉ cần ánh mắt dịu dàng của cậu cũng đủ để lũ trẻ cảm nhận được tình cảm chân thành. Họ lao vào nhau, tạo thành một vòng tròn vui vẻ, tiếng cười trong trẻo vang lên không ngừng, mang đến không khí vui vẻ khắp nơi.
Sau một lúc chơi đùa, khi ánh nắng đã lên cao, một vài người dân đã chuẩn bị ra đồng gặt lúa. Nhìn thấy hai thiếu niên, một người nông dân lớn tuổi, làn da sạm nắng nhưng tràn đầy sức sống, thân thiện tiến lại gần.
“Các cậu dậy sớm thế, hôm nay định làm gì? Nếu không bận, có muốn ra đồng giúp bà con không?” ông nông dân mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm hi vọng.
Bạch Hạo Nhiên và Sở Tiêu Dao nhìn nhau, rồi đồng loạt gật đầu. Dù đang b·ị t·hương, họ vẫn muốn giúp đỡ, hòa mình vào cuộc sống thường nhật của dân làng. Sở Tiêu Dao giọng điềm đạm nhưng thân thiện: “Chúng tôi có thể giúp. Dù tay chân chưa lành hẳn, nhưng việc nhẹ nhàng thì chúng tôi làm được.”
Người nông dân gật đầu, ánh mắt ông thể hiện sự cảm kích. Thế là cả hai thiếu niên cùng dân làng ra đồng. Những cánh đồng lúa trải dài tít tắp, vàng óng dưới ánh nắng buổi sớm, như những dòng sóng vàng tỏa ra sự sống. Họ cùng nhau gặt lúa, cắt từng bó lúa chín vàng, lắng nghe những câu chuyện vui từ người dân.
“Những công việc này thật thú vị. Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm được,” Bạch Hạo Nhiên mỉm cười, tay đang buộc bó lúa, nhìn vào những gương mặt hiền hòa xung quanh.
“Đúng vậy, nhưng hai cậu thật chăm chỉ, tay b·ị t·hương mà vẫn không ngại làm việc nặng,” một người nông dân nói, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. “Cố gắng nghỉ ngơi để v·ết t·hương nhanh lành nhé.”
Sở Tiêu Dao, với dáng vẻ trầm lặng hơn, vẫn tỉ mỉ làm việc. Dù cậu ít nói, nhưng sự chăm chỉ và kiên nhẫn của cậu khiến người dân nể phục. Những vết sẹo trên người cậu hiện rõ dưới ánh mặt trời, là minh chứng cho quá khứ đau thương mà cậu đã trải qua. Người phụ nữ lớn tuổi nhìn Tiêu Dao, giọng đầy thương cảm: “Cậu b·ị t·hương nặng thế này, sao không nghỉ ngơi thêm? Để bọn ta làm cho.”
Sở Tiêu Dao mỉm cười nhẹ, giọng ấm áp: “Tôi không sao đâu. Chỉ cần được giúp đỡ mọi người, tôi thấy mình khỏe hơn rất nhiều.” Câu nói của cậu vang lên như một lời nguyện, thể hiện tâm hồn lạc quan dù phải trải qua bao khó khăn.
Cả cánh đồng tràn ngập không khí làm việc vui vẻ, hòa cùng tiếng nói cười rôm rả của dân làng. Hạo Nhiên và Tiêu Dao, dù thân thể vẫn còn đau đớn, nhưng nụ cười không hề tắt trên môi họ. Dần dần, những v·ết t·hương trên cơ thể họ không còn là gánh nặng, mà là những ký ức không thể xóa nhòa của một quá khứ đầy thử thách.
Trưa đến, mọi người quay về làng để chuẩn bị bữa ăn. Một vài người phụ nữ trong làng đang tất bật nấu nướng, chuẩn bị cho buổi cơm trưa tập thể. Nhìn thấy Tiêu Dao và Hạo Nhiên, họ tươi cười chào đón.
“Cậu Tiêu Dao, nghe nói cậu rất giỏi nấu ăn. Hôm nay có muốn trổ tài không? Chúng tôi sẵn sàng học hỏi,” một người phụ nữ nói, ánh mắt ngưỡng mộ.
Sở Tiêu Dao mỉm cười, ánh mắt sáng lên đầy tự tin. Cậu thực sự rất giỏi nấu nướng, một kỹ năng hiếm có mà không ai nghĩ một người trải qua nhiều khổ đau như cậu lại có thể sở hữu. “Nếu mọi người không ngại, tôi rất sẵn lòng giúp. Hôm nay tôi sẽ nấu cho mọi người một món đặc biệt,” Tiêu Dao giọng dịu dàng, chân thành.
Vừa nói, Tiêu Dao bắt tay vào bếp. Dưới bàn tay khéo léo của cậu, những nguyên liệu bình thường trở nên sống động và hấp dẫn. Mùi thơm tỏa ra ngào ngạt, khiến ai nấy đều cảm thấy đói bụng. Người dân đứng xung quanh nhìn Tiêu Dao trổ tài, không khỏi trầm trồ.
“Thật không ngờ cậu lại nấu ăn giỏi đến thế. Nếu không biết trước, ta còn tưởng cậu là đầu bếp chuyên nghiệp,” một người phụ nữ mỉm cười, ánh mắt ngạc nhiên.
Sở Tiêu Dao chỉ cười nhẹ, tiếp tục chăm chú vào việc nấu nướng. Khi bữa ăn hoàn tất, mọi người quây quần bên nhau, thưởng thức món ăn đầy hương vị của Tiêu Dao. Họ khen ngợi không ngớt, làm cậu cũng phải ngại ngùng đôi chút.
“Món ăn này thật tuyệt vời! Hai cậu không chỉ chăm chỉ, giỏi giang mà còn nấu ăn ngon thế này, đúng là báu vật của làng,” người đàn ông lớn tuổi vừa ăn vừa cười sảng khoái.
Trong khi Tiêu Dao bận rộn với việc nấu nướng, Bạch Hạo Nhiên lại bị cuốn vào một trò chơi khác. Những ông lão trong làng đã dựng sẵn bàn cờ dưới gốc cây lớn, và mời cậu thiếu niên tham gia. Ông lão làng mỉm cười, rót trà: “Nào, cậu nhóc, đến đây chơi vài ván cờ với lão. Nghe nói cậu thông minh lắm, thử xem tài nghệ đến đâu.”
Hạo Nhiên cười nhẹ, ngồi xuống bên bàn cờ. Dù còn trẻ, nhưng cậu đã được rèn luyện trí tuệ từ nhỏ, việc đánh cờ đối với cậu không xa lạ. Trận đấu bắt đầu, và cả hai nhanh chóng chìm đắm trong những nước cờ đầy toan tính.
“Cậu nhóc này khá lắm. Cẩn thận đấy, ta không dễ thua đâu,” ông lão làng vừa đánh cờ, vừa cười, không ngừng thử thách Hạo Nhiên.
“Vậy thì cháu sẽ chơi hết mình. Cháu cũng không phải tay mơ,” Bạch Hạo Nhiên mỉm cười tự tin, sự hồi hộp trong lòng cậu càng làm cho cuộc chơi thêm phần hấp dẫn.
Buổi sáng trôi qua trong sự hòa hợp và ấm áp. Dù vẫn còn đau đớn về thể xác, nhưng cả Sở Tiêu Dao và Bạch Hạo Nhiên đều cảm nhận được sự bình yên, sự chăm sóc và tình cảm từ những con người giản dị nơi đây. Họ không chỉ tìm thấy sự yên bình, mà còn cảm nhận được niềm hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn, nơi có những nụ cười chân thành và sự sẻ chia ấm áp. Khi ánh chiều buông xuống, bóng dáng hai thiếu niên trở nên lung linh hơn bao giờ hết, như những ngọn đèn trong lòng mỗi người dân nơi đây.
Giữa không gian yên bình, những câu chuyện, tiếng cười và tình người đong đầy, họ biết rằng mình đã tìm thấy một nơi để thuộc về. Bước chân họ sẽ không chỉ dừng lại ở đây; một hành trình mới, đầy thử thách nhưng cũng không kém phần ý nghĩa, đang mở ra trước mắt. Họ sẽ cùng nhau viết nên những câu chuyện mới, mang theo những kỷ niệm đẹp đẽ của một ngày hè tràn ngập ánh nắng.