Tiêu Dao Trở Lại, Thao Túng Vận Mệnh Ở Trong Tay

Chương 11: Cuộc sống mới



Chương 11: Cuộc sống mới

Những tia sáng nhuộm vàng bầu trời, ánh nắng le lói xuyên qua các tán cây cao, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Gió thổi nhẹ nhàng, mang theo hương thơm của đất ẩm và những bông hoa dại. Tiếng chim hót líu lo và tiếng lá cây xào xạc hòa quyện trong không gian, tạo nên một bản hòa tấu thanh bình. Cảnh vật như đang thì thầm, khuyến khích mọi người khám phá vẻ đẹp tiềm ẩn của khu rừng xanh mát.

Dân làng đã tập trung từ sớm, khuôn mặt ai nấy đều rạng rỡ với sự phấn khởi. Họ cầm giỏ, dao và những dụng cụ cần thiết để thu hoạch. Tiêu Dao và Hạo Nhiên đứng ở rìa nhóm, những v·ết t·hương trên người vẫn chưa lành, nhưng họ đều cảm nhận được sức sống và sự chào đón nồng nhiệt của dân làng.

“Hôm nay chúng ta sẽ đi hái thảo dược, hái nấm và đào măng. Nào, hãy cùng nhau khám phá rừng núi!” Một người phụ nữ lớn tuổi với nụ cười hiền hậu nói, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết.

“Hãy theo tôi, tôi biết một nơi có rất nhiều thảo dược quý!” Một người đàn ông cao lớn, với đôi mắt sắc sảo, bước đi tự tin về phía trước, tạo ra một không khí hào hứng cho cả nhóm.

Hạo Nhiên và Tiêu Dao nhìn nhau, ánh mắt đầy hào hứng. Cả hai cảm thấy mình như những đứa trẻ đang chờ đợi cuộc phiêu lưu thú vị.

Khi cả nhóm vào sâu trong rừng, không khí trở nên mát mẻ hơn. Những tán cây xanh rậm rạp che chắn ánh nắng, tạo ra một không gian mát mẻ và dễ chịu. Tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu vang vọng quanh họ. Họ đi qua những bụi cây, những khóm hoa dại rực rỡ sắc màu, và những bãi cỏ xanh mướt.

“Mọi người cẩn thận nhé, hãy để ý xem có gì lạ không” Tiêu Dao nói, giọng cậu trầm tĩnh nhưng không kém phần hào hứng. Hạo Nhiên gật đầu, cậu rất thích khám phá thiên nhiên và những điều kỳ diệu của nó.

Khi họ tiến sâu vào rừng, Tiêu Dao chỉ vào một góc cây lớn. “Nhìn kìa! Những loại thảo dược này rất quý, chúng có thể chữa được nhiều bệnh.”



Hạo Nhiên cúi xuống, nhặt một nhánh thảo dược lên, mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa, khiến cậu cảm thấy phấn chấn. “Chúng ta sẽ mang về cho bà con, họ sẽ rất vui!”

Họ tiếp tục di chuyển, và bỗng Hạo Nhiên hét lên với sự phấn khích. “Nhìn kìa, có một khu vực đầy nấm!”.

Mọi người quay lại, và thấy một khoảng đất màu nâu, nơi những chiếc nấm trắng muốt nhô lên giữa những chiếc lá rụng. Họ nhanh chóng quây lại và bắt đầu hái. Những tiếng cười rộn rã vang lên khi mọi người cùng nhau thu hoạch những chiếc nấm tươi ngon.

“Mọi người hãy cẩn thận nhé, không nên hái nấm lạ,” một người phụ nữ nhắc nhở, ánh mắt đầy lo lắng.

Tiêu Dao và Hạo Nhiên chăm chú lắng nghe. Họ không chỉ hái mà còn học hỏi những kiến thức quý báu từ những người dân. Hạo Nhiên nhìn xung quanh, nụ cười rạng rỡ trên môi, “Nhìn những chiếc nấm này, chắc chắn sẽ chế biến được món ăn ngon!”

Sau khi hái đủ nấm, cả nhóm di chuyển đến một khu vực có nhiều măng. Họ bắt đầu đào, những cây măng non nhô lên, xanh mướt và đầy sức sống. Tiếng cuốc, tiếng xẻng va vào nhau tạo ra âm thanh vui vẻ, hòa cùng tiếng cười nói rôm rả.

“Măng non mà luộc lên thì ngon lắm đó! Chúng ta sẽ có một bữa ăn tuyệt vời!” Hạo Nhiên kêu lên, ánh mắt rực rỡ niềm vui.

Khi nhóm đang bận rộn với việc hái nấm và đào măng, bỗng có tiếng xì xào từ những tán cây gần đó. Một người trong nhóm dừng lại, ánh mắt căng thẳng. “Có thể có lợn rừng ở gần đây. Chúng ta nên cẩn thận.”

“Chúng ta có thể bắt một con lợn rừng, sẽ là nguồn thực phẩm quý giá cho cả làng!” Tiêu Dao nói, ánh mắt cậu hiện lên sự quyết tâm. Hạo Nhiên gật đầu, lòng cảm thấy hào hứng với thử thách mới.



Cả nhóm bắt đầu thảo luận và lên kế hoạch. Họ quyết định chia thành hai nhóm: một nhóm sẽ tiếp tục thu hoạch thảo dược, trong khi nhóm còn lại sẽ tìm cách săn lợn rừng.

Hạo Nhiên, Tiêu Dao và ba người khác bắt đầu lén lút tiến vào khu rừng dày đặc. Họ theo dấu vết của con lợn, những dấu chân lớn in trên nền đất ẩm ướt. Mọi người giữ yên lặng, chỉ nghe tiếng lá cây xào xạc dưới chân. Sự hồi hộp bao trùm không gian.

“Chúng ta cần phải hành động thật nhanh và cẩn thận,” Tiêu Dao thì thầm, ánh mắt cậu nghiêm túc. Hạo Nhiên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh bản thân.

Bất ngờ, họ phát hiện một con lợn rừng đang gặm cỏ cách đó không xa. Tiếng tim của Hạo Nhiên đập nhanh hơn khi thấy con vật lớn, lông xù xì và ánh mắt hoang dã. Họ trao đổi ánh mắt quyết tâm, rồi bắt đầu lên kế hoạch.

“Tôi sẽ đánh lạc hướng nó, mọi người chuẩn bị sẵn sàng nhé!” Hạo Nhiên thì thầm. Cậu ngắt một cành cây lớn, nhẹ nhàng bước tới gần con lợn.

Con lợn giật mình, nhưng nó vẫn đứng yên, nghiêng đầu nhìn về phía Hạo Nhiên. Cậu cảm thấy sự hồi hộp dâng cao, nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Tiêu Dao đứng ở vị trí chiến lược, sẵn sàng để bắt lấy cơ hội.

“Hãy để ý, khi tôi gọi, các bạn hãy lao tới nhé!” Hạo Nhiên thì thầm, rồi bất ngờ phát ra một tiếng kêu. Con lợn quay đầu lại, hoảng sợ chạy thẳng về phía Tiêu Dao.



“Bây giờ!” Tiêu Dao hô to. Cả nhóm đồng loạt lao về phía con lợn. Họ sử dụng dây thừng để quấn lấy chân nó, những tiếng la hét và tiếng cỏ xào xạc vang lên.

Cuối cùng, sau một cuộc rượt đuổi đầy kịch tính, họ đã hạ gục con lợn. Mồ hôi nhễ nhại, họ đứng thở hổn hển, nhưng niềm vui hiện rõ trên gương mặt họ.

“Chúng ta đã làm được!” Hạo Nhiên reo lên, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào.

Khi cả nhóm quay trở về với chiến lợi phẩm, những người còn lại trong làng vui mừng chào đón họ như những người hùng. Dân làng quây quần quanh ngọn lửa, nơi những món ăn được chế biến ngay tại chỗ. Mùi thơm của các loại thảo dược, nấm, măng, và thịt lợn rừng hòa quyện lại, khiến ai nấy đều cảm thấy thèm thuồng.

“Mọi người ơi, hôm nay chúng ta đã có một bữa ăn thịnh soạn!” một người phụ nữ vui vẻ hô lớn. Họ cùng nhau chuẩn bị bàn ăn, bày biện những món ăn đầy sắc màu và hương vị.

“Cảm ơn Tiêu Dao và Hạo Nhiên, các bạn đã mang lại niềm vui cho cả làng!” Một ông lão với bộ râu dài, ánh mắt hiền từ, đứng dậy cảm ơn.

Hạo Nhiên cảm thấy ấm lòng khi nghe những lời đó. “Chúng ta chỉ làm những gì có thể, mọi người mới là nguồn động lực lớn nhất cho chúng tôi,” cậu trả lời, lòng tràn đầy cảm kích.

Khi bữa ăn được dọn ra, mọi người quây quần bên nhau, tiếng cười vang vọng giữa rừng núi. Họ thưởng thức từng món ăn với sự hài lòng, những câu chuyện vui vẻ được chia sẻ, tạo nên không khí ấm cúng và thân thuộc.

Ánh hoàng hôn dần buông xuống, nhuộm vàng bầu trời. Hạo Nhiên và Tiêu Dao nhìn nhau, tâm trạng hạnh phúc và thỏa mãn. Họ biết rằng chuyến đi này không chỉ đơn thuần là thu hoạch thực phẩm, mà còn là một hành trình gắn kết với cộng đồng, xây dựng những mối quan hệ tốt đẹp và khám phá vẻ đẹp của thiên nhiên.

“Hôm nay thật tuyệt vời, đúng không?” Tiêu Dao hỏi, nụ cười trên môi cậu vẫn chưa tắt.

“Chắc chắn rồi! Chúng ta đã tạo nên những kỷ niệm đẹp và giúp ích cho mọi người,” Hạo Nhiên đáp, lòng đầy tự hào.

Họ cùng nhau ngồi xuống, nhìn những ngọn lửa bập bùng, cảm nhận được sự ấm áp từ tình bạn và tình yêu thương của dân làng. Ngày hôm nay sẽ mãi mãi in đậm trong tâm trí họ, như một dấu ấn không thể nào quên trong hành trình trưởng thành của mỗi người.