Bình minh lên chậm rãi, những tia nắng vàng rực rỡ len lỏi qua từng tán lá, chiếu rọi khắp ngôi làng nhỏ. Sương sớm vẫn còn đọng trên những phiến lá, long lanh như hàng nghìn viên ngọc. Cánh đồng lúa phía xa, những dãy núi xanh ngắt bao quanh tạo thành bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp và thanh bình. Trong bầu không khí lành lạnh của buổi sáng, mùi đất ẩm, mùi lúa chín xen lẫn với hương thơm từ những bếp lửa nơi đầu làng khiến ai cũng cảm thấy dễ chịu.
Từ căn nhà gỗ nhỏ bên rìa làng, Bạch Hạo Nhiên và Sở Tiêu Dao đã thức dậy từ khi mặt trời vừa ló dạng. Hạo Nhiên đứng bên khung cửa sổ, ngắm nhìn ánh sáng dần phủ khắp thôn trang. Ánh mắt cậu đầy suy tư nhưng cũng chất chứa niềm yên bình. Tiêu Dao ngồi lặng lẽ trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve chú chó nhỏ b·ị t·hương ở chân mà dân làng nhờ cậu chăm sóc. Con vật yếu ớt khẽ rên rỉ trong tay cậu, nhưng ánh mắt của nó lại chứa đầy sự tin tưởng.
Tiêu Dao nhìn Hạo Nhiên, rồi quay ra ôm lấy chú chó nhỏ vào lòng. “Cậu nghĩ thế nào, Hạo Nhiên? Ở đây... liệu có thực sự là nơi chúng ta có thể dừng chân?”
Hạo Nhiên không trả lời ngay. Cậu hít sâu bầu không khí trong lành của làng quê, cảm nhận từng làn gió nhẹ mơn man qua mặt, rồi quay sang Tiêu Dao, nở một nụ cười ấm áp. “Tớ không chắc nơi nào có thể gọi là nhà mãi mãi, nhưng ít nhất... ở đây, chúng ta đã tìm thấy sự bình yên. Chúng ta có thể gọi nơi này là nhà, ít nhất là lúc này.”
Tiếng gõ cửa vang lên làm cả hai giật mình. Tiếng trẻ con ríu rít vọng vào, phá tan bầu không khí trầm lắng. Khi cửa mở, bọn trẻ trong làng ùa vào, chạy nhảy quanh Tiêu Dao và Hạo Nhiên như những cơn gió nhỏ. Đôi mắt ngây thơ của chúng sáng bừng lên niềm vui khi thấy hai thiếu niên.
“Ca ca! Các ca ca sẽ chơi với chúng đệ chứ?” Một đứa nhỏ nhất trong đám tươi cười hỏi, giọng đầy háo hức.
Tiêu Dao mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt dịu dàng chứa đựng tình cảm sâu sắc. Cậu xoa đầu đứa bé, rồi nhìn qua Hạo Nhiên. “Hôm nay chúng ta còn nhiều việc phải làm. Nhưng nếu các đệ muốn, có thể giúp chúng ta chứ?”
Bọn trẻ hào hứng gật đầu, đồng thanh đáp lại bằng những giọng nói trong trẻo. “Chúng đệ muốn giúp ca ca!”
Nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt Hạo Nhiên. “Được thôi. Vậy hôm nay chúng ta sẽ cùng dân làng sửa nhà, trồng trọt và giúp mọi người. Đến chiều sẽ có thời gian chơi đùa.”
Cả hai nhanh chóng hòa mình vào công việc thường nhật của dân làng. Tiêu Dao được giao nhiệm vụ chăm sóc những chú gia súc b·ị t·hương, đặc biệt là chú chó nhỏ b·ị t·hương ở chân mà dân làng mang đến nhờ cậu. Cậu cẩn thận buộc lại băng v·ết t·hương cho con vật nhỏ, đôi tay khéo léo và dịu dàng, cẩn thận không để nó cảm thấy đau. Chú chó khẽ liếm tay cậu như bày tỏ lòng biết ơn. Tiêu Dao cúi xuống, khẽ vuốt đầu nó, thì thầm như nói chuyện với người bạn nhỏ: “Mày rồi sẽ khỏi, đừng lo lắng. Ở đây, ai cũng được chăm sóc.”
Trong khi đó, Hạo Nhiên ở bên ngoài cùng những người đàn ông trong làng sửa lại mái nhà cho một gia đình. Họ cẩn thận thay những thanh tre cũ, chỉnh lại mái ngói đã bị hư hỏng. Hạo Nhiên làm việc với tất cả nhiệt huyết, từng động tác nhanh nhẹn và chuẩn xác. Mồ hôi thấm đẫm lưng áo, nhưng cậu chẳng màng đến sự mệt nhọc.
Một ông lão lớn tuổi đứng bên cạnh, nhìn Hạo Nhiên với ánh mắt hài lòng. Ông vuốt râu cười lớn, nói: “Cậu nhóc giỏi quá! Tay chân nhanh nhẹn, chịu khó như người trong làng từ lâu rồi. Cả cậu Tiêu Dao nữa, đúng là trời gửi hai cậu đến đây giúp đỡ chúng ta!”
Hạo Nhiên mỉm cười khiêm tốn. “Cháu chỉ muốn làm những gì có thể để giúp mọi người. Cháu đã tìm thấy nơi mà mình cảm thấy thuộc về.”
Một người dân khác cười hề hề, trêu: “Chắc hai cậu phải ở lại đây mãi thôi. Ở đây còn nhiều việc lắm, chúng tôi chẳng nỡ để hai cậu rời đi đâu!”
Nghe vậy, Hạo Nhiên bất giác dừng lại, ánh mắt thoáng chút buồn bã. Dù biết rằng một ngày nào đó, họ sẽ phải rời khỏi nơi này, nhưng nghĩ đến việc xa rời ngôi làng và những con người chất phác này, lòng cậu lại quặn thắt. Tiêu Dao đứng cách đó không xa, cũng nghe thấy câu nói ấy. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm hướng về dãy núi xa xa. Tương lai không thể đoán trước, nhưng cảm giác về sự chia ly đã lảng vảng trong lòng cả hai.
Giữa trưa, khi công việc đồng áng đã tạm xong xuôi, cả làng lại quây quần bên nhau dưới bóng cây đa lớn giữa sân. Một tấm bạt được trải ra, thức ăn nóng hổi bày lên giữa không gian. Tiếng cười nói râm ran khắp nơi, không khí thật đầm ấm và vui vẻ.
Hạo Nhiên ngồi bên một nhóm trẻ con, kể cho chúng nghe về những chuyến hành trình mà cậu đã trải qua. Mắt chúng tròn xoe, chăm chú lắng nghe từng lời cậu nói. “Vậy là ca ca đã từng gặp một con hổ lớn sao? Nó có dữ không?” Một đứa bé háo hức hỏi, ánh mắt ngập tràn sự tò mò.
Hạo Nhiên cười, nhẹ nhàng trả lời. “Đúng vậy. Nó rất dữ, nhưng ta không sợ. Điều quan trọng là luôn phải giữ bình tĩnh.”
Ở phía xa, Tiêu Dao đang giúp một nhóm người phụ nữ trong làng nấu nướng. Cậu cẩn thận nêm nếm gia vị, từng cử động tỉ mỉ và khéo léo như một đầu bếp chuyên nghiệp. Những người phụ nữ trong làng đứng cạnh, vừa giúp đỡ vừa khen ngợi không ngớt.
“Cậu Tiêu Dao đúng là quý nhân của làng chúng ta! Không chỉ chăm chỉ mà còn nấu ăn giỏi thế này, thật đáng ngưỡng mộ.” Một người phụ nữ lớn tuổi vừa cười vừa nói.
Tiêu Dao chỉ mỉm cười, đôi mắt thoáng chút lúng túng nhưng cũng đầy tự hào. “Cháu chỉ làm những gì mình có thể thôi, mọi người quá khen rồi.”
Chiều đến, ánh mặt trời dần ngả về phía tây, nhuộm vàng khắp những dãy núi xa xa. Dân làng sau khi hoàn tất công việc, quây quần bên đống lửa giữa sân, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống và tương lai. Không khí lặng lẽ, nhưng cũng đầy ấm áp.
Bỗng một ông lão trong làng cất tiếng: “Hai cậu có nghĩ đến việc ở lại đây mãi mãi không? Chúng tôi coi hai cậu như con cháu trong nhà rồi.”
Cả làng im lặng chờ đợi câu trả lời. Hạo Nhiên và Tiêu Dao nhìn nhau, ánh mắt trao đổi không lời nhưng thấu hiểu. Hạo Nhiên chậm rãi nói, giọng trầm nhưng đầy cảm xúc: “Chúng cháu rất muốn ở lại nơi đây mãi mãi, nhưng cuộc đời không dễ đoán trước. Chúng cháu vẫn còn con đường riêng phải đi. Nhưng dù đi đâu, nơi đây sẽ luôn là ngôi nhà thứ hai của chúng cháu.”
Lời nói của Hạo Nhiên khiến không gian lặng lại. Ai cũng hiểu rằng, ngày chia tay rồi cũng sẽ đến, nhưng trong lòng họ, tình cảm dành cho hai chàng trai trẻ sẽ mãi không thay đổi.
Đêm xuống, cả làng dần chìm vào giấc ngủ. Dưới bầu trời sao, Tiêu Dao và Hạo Nhiên ngồi lặng lẽ bên đống lửa đã tàn. Tiếng gió vi vu qua từng tán cây, như lời nhắn nhủ của núi rừng dành cho những kẻ lữ hành. Họ biết rằng cuộc sống này sẽ luôn thay đổi, nhưng khoảnh khắc này, ngôi làng nhỏ này, sẽ mãi là nơi để họ quay về trong tâm trí.
Tiêu Dao khẽ nói, giọng nói của cậu nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự lưu luyến: “Nơi này thực sự đã trở thành một phần của chúng ta, Hạo Nhiên. Dù có phải rời đi, tớ sẽ luôn nhớ về những ngày tháng ở đây.”
Hạo Nhiên gật đầu, ánh mắt rực sáng dưới bầu trời đêm. “Tớ cũng vậy. Chúng ta sẽ mang theo những ký ức này trên con đường phía trước.”