Tiêu Dao và Hạo Nhiên đều có thể chất cực mạnh do phải chịu nhiều khổ sở từ nhỏ. Ba ngày nữa trôi qua, Sở Tiêu Dao và Bạch Hạo Nhiên hoàn toàn bình phục những thương tích trên người. Trời mùa thu ấm áp, mặt trời dịu nhẹ chiếu xuống khắp ngôi làng Quỳnh Sơn, làm bừng sáng từng con đường nhỏ quanh co, từng mái nhà tranh lấp ló dưới những rặng tre xanh biếc. Không khí vui vẻ bao trùm khắp làng, hôm nay là một ngày đặc biệt ngày dân làng tổ chức tiệc mừng cho Tiêu Dao và Hạo Nhiên.
Trong sân nhà lớn của trưởng làng Lão Chu, mùi thịt nướng thơm phức đã lan tỏa khắp nơi. Mọi người bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc, từ già đến trẻ, ai ai cũng hăng hái. Trên gương mặt mọi người đều ánh lên niềm vui khi thấy hai vị khách trẻ tuổi, nay hai thiếu niên đã hoàn toàn bình phục.
Hạo Nhiên, với đôi mắt sáng rực, nhìn quanh ngôi làng với vẻ phấn khởi. Cậu quay sang Tiêu Dao, hỏi với giọng đầy tò mò: “Này Tiêu Dao, ngôi làng của chúng ta tên là gì vậy?”
Nghe vậy, một bà lão đứng gần đó, bà Phương, đã nhanh chóng đáp lại với nụ cười hiền hậu: “Cháu ơi, ngôi làng này có tên là Quỳnh Sơn. Nó mang ý nghĩa rằng nơi đây luôn có hoa quỳnh nở và những ngọn núi hùng vĩ bao quanh.”
Hạo Nhiên gật đầu, cảm nhận được niềm tự hào trong giọng nói của bà. “Quỳnh Sơn... Một cái tên thật đẹp. Tôi sẽ nhớ mãi cái tên này!”
Buổi sáng, khi ánh nắng vẫn còn dịu nhẹ, Tiêu Dao và Hạo Nhiên cùng nhóm dân làng tiến ra con suối nhỏ phía sau làng. Nước suối trong vắt, róc rách chảy quanh những phiến đá tròn lớn nhỏ nằm lấp lánh dưới nắng. Những cây dương liễu hai bên bờ rủ bóng xuống mặt nước, tạo nên khung cảnh yên bình mà thơ mộng.
“Chúng ta đi bắt cá nhé!” Tiêu Dao nói với vẻ háo hức, đôi mắt lấp lánh như những viên ngọc khi cậu nhìn dòng suối.
Hạo Nhiên đáp lại, đôi mắt ánh lên sự phấn khởi. “Đúng vậy, hôm nay phải giúp dân làng một bữa thật thịnh soạn.”
Ông Chu trưởng làng, người đã ngoài năm mươi nhưng dáng vẻ vẫn còn khỏe mạnh, đứng bên bờ suối cười ha hả: “Hai cậu đừng lo, người làng chúng tôi bắt cá không chỉ bằng tay đâu, còn có bí quyết đấy!”
Cùng lúc đó, một thanh niên trẻ tuổi trong làng tên là Lý Đạt đưa tay xuống dòng suối, nhặt lên một cái giỏ tre. Anh giơ cao cái giỏ, nói lớn: “Chúng ta dùng cái này. Mọi người sẽ đứng theo hàng, chặn lối của cá, sau đó đẩy nước mạnh để cá không có đường thoát. Cá sẽ chạy về phía giỏ của chúng ta.”
“Nghe hay quá! Chúng ta hãy bắt thật nhiều cá,” Hạo Nhiên khích lệ mọi người.
Mọi người bắt đầu đẩy nước bằng tay và gậy, những làn sóng nhỏ khuấy động mặt nước. Đám cá hoảng loạn bơi tán loạn, nhưng chẳng mấy chốc, từng con cá béo tròn đã bị dồn về phía những chiếc giỏ tre đang đợi sẵn. Lý Đạt với tay nhanh như cắt, nhấc bổng cái giỏ lên, trong đó vài con cá bạc đang quẫy mạnh, ánh lên dưới ánh mặt trời.
“Haha, được rồi! Nhìn xem, cá hôm nay thật to!” Lý Đạt reo lên, cả nhóm xung quanh cười vang.
Tiêu Dao cũng không kém phần, khéo léo dùng gậy dẫn cá về hướng mình. Khi cá đến gần, cậu nhẹ nhàng vung tay, con cá lớn rơi gọn vào chiếc giỏ của cậu. Hạo Nhiên đứng gần đó, nhìn thấy liền vỗ tay cổ vũ: “Giỏi lắm, Tiêu Dao! Cá này phải đến hơn nửa cân rồi.”
Ông Chu trưởng làng gật gù, vỗ tay cười: “Hai cậu quả thật có năng khiếu! Đêm nay cá nướng của chúng ta sẽ ngon lắm đây!”
Sau khi đã bắt đủ cá và tôm, mọi người quyết định vào rừng sâu để săn thêm gà rừng, hái quả và tìm thêm những thứ ngon lành khác cho bữa tiệc. Đoàn người tiến vào khu rừng rậm rạp, tiếng chim hót vang vọng giữa những tán lá xanh. Những cây cao lớn che bóng mát, xen lẫn là những loài cây ăn quả như mận, ổi, dâu rừng.
Bên cạnh Tiêu Dao là một người phụ nữ trung niên tên Lý Lan, vốn là một người khéo léo trong việc hái lượm. Chị Lan chỉ cho Tiêu Dao cách nhận biết những loại quả có thể ăn được và cách chọn quả chín nhất. “Nhìn vỏ quả ổi này, khi nó hơi vàng và có mùi thơm nhẹ thì mới hái được. Chú ý kẻo hái phải quả còn xanh, vừa chát vừa cứng.”
“Cảm ơn chị Lan, quả này chắc chắn sẽ rất ngọt,” Tiêu Dao đáp với sự hào hứng.
Trong khi đó, Hạo Nhiên cùng vài thanh niên làng như Lý Đạt và Trương Khải đang săn gà rừng. Họ sử dụng dây bẫy được làm từ tre, đặt vào những lối mòn mà gà thường đi qua. Trương Khải nhẹ nhàng chỉ Hạo Nhiên: “Chúng ta phải đặt bẫy ở những nơi có dấu chân gà. Khi chúng đi qua, dây sẽ quấn vào chân chúng và giữ chặt.”
“Hi vọng có thể bắt được vài con, tối nay chắc sẽ ngon lắm,” Hạo Nhiên nói, vẻ mặt đầy quyết tâm.
Chẳng bao lâu sau, từ trong rừng vang lên tiếng động nhẹ, dây bẫy rung lên. Lý Đạt reo lên: “Bắt được rồi!” Họ vội tiến lại gần, thấy một con gà rừng lông mượt đang cố giãy khỏi dây bẫy, nhưng không thoát nổi.
“Con này đẹp quá!” Hạo Nhiên hào hứng nói. Anh nhanh chóng cầm con gà lên, tiếng vỗ cánh kêu phành phạch trong tay. “Thêm một món ngon cho buổi tiệc.”
Trong lúc mọi người đang bận săn gà, Tiêu Dao lại phát hiện một dấu vết khác dưới lớp lá rụng. Cậu nhìn kỹ, nhận ra đó là hang thỏ. Bên trong, những tiếng động nhẹ phát ra. Tiêu Dao nhẹ nhàng ra hiệu cho những người xung quanh, rồi cẩn thận đặt chiếc bẫy nhỏ trước hang.
“Thỏ có thể sẽ ra ngoài tìm thức ăn khi chúng nghe tiếng động nhỏ,” Tiêu Dao nói nhỏ với Hạo Nhiên đang đứng gần đó. “Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.”
Quả thật, chẳng lâu sau, một chú thỏ trắng nhỏ chui ra khỏi hang, đôi tai dài của nó khẽ vẫy. Ngay khi nó bước qua bẫy, dây nhanh chóng quấn quanh chân, giữ chặt nó lại. Tiêu Dao nhẹ nhàng tiến lại, bế chú thỏ lên, con vật nhỏ kêu khẽ nhưng không có vẻ gì sợ hãi.
“Thật dễ thương!” Cậu cười, vuốt ve bộ lông mềm mịn của thỏ. “Thỏ này tớ sẽ chăm sóc, không để làm thịt đâu.”
Khi mọi người chuẩn bị rời khỏi khu rừng, Tiêu Dao tình cờ phát hiện một cây có lá hình dáng kỳ lạ mọc bên dưới tán cây cổ thụ. Cậu ngồi xuống, nhận ra đó là một cây nhân sâm hoang dã, thứ quý giá hiếm gặp trong thiên nhiên.
“Nhìn kìa, đây là nhân sâm hoang dã!” Tiêu Dao reo lên, khiến cả đoàn quay lại nhìn. “Chúng ta thật may mắn.”
Ông Chu trưởng làng tiến đến, ánh mắt kinh ngạc. “Nhân sâm! Một món quà quý giá từ núi rừng.”
Tiêu Dao cẩn thận đào lấy nhân sâm, vui mừng như tìm thấy kho báu. “Cây nhân sâm này lớn thật chắc khoảng hơn 500 năm tuổi rồi” sau đó đưa cho ông Chu “Cây nhân sâm này rất quý giá con muốn tặng cho làng”
Khi trời tối, ánh đèn lửa trại đã sáng rực giữa lòng làng Quỳnh Sơn. Mọi người đã cùng nhau nướng thịt, cá và thưởng thức những món ăn do chính tay Tiêu Dao nấu với nhân sâm. Tiếng cười nói rộn ràng hòa cùng âm thanh của đàn ghi ta do vài người trong làng chơi.
Hạo Nhiên, ngồi bên cạnh Tiêu Dao, không thể không cảm thấy hạnh phúc. “Thật tuyệt vời! Đây là bữa tiệc vui nhất mà mình từng tham gia.”
Tiêu Dao mỉm cười, nhìn quanh những khuôn mặt vui vẻ. “Đúng vậy, đây không chỉ là tiệc ăn mừng cho chúng ta mà còn là cách cảm ơn của mọi người dành cho nhau.”
Ông Chu trưởng, khi nhìn thấy sự đoàn kết của dân làng và hai vị khách, nói với giọng đầy tự hào: “Hôm nay, chúng ta không chỉ ăn mừng sức khỏe của Tiêu Dao và Hạo Nhiên, mà còn ăn mừng tình thân của chúng ta. Chúng ta đều là một gia đình, không chỉ là những người dân trong làng này.”
Buổi tiệc diễn ra trong tiếng nhạc vui vẻ, những câu chuyện được kể và những kỷ niệm vui vẻ được chia sẻ. Mọi người hòa mình vào không khí, cùng nhau ăn uống, cười đùa và không khí ấm áp ngập tràn.
Tiêu Dao và Hạo Nhiên cảm nhận được một sự gắn kết sâu sắc với ngôi làng này. Họ đã tìm thấy một nơi để thuộc về, nơi mà họ có thể sống, yêu thương và được yêu thương.
Trong khoảnh khắc ấy, giữa ánh sáng của lửa trại và tiếng cười rộn rã, họ nhận ra rằng cuộc sống thật đẹp biết bao khi có những người bên cạnh, sẵn sàng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, những khó khăn và hạnh phúc.
“Quỳnh Sơn là nhà của chúng ta,” Hạo Nhiên thì thầm, cảm xúc trào dâng trong lòng. “Nơi đây sẽ luôn ở lại trong trái tim chúng ta.”
“Đúng vậy,” Tiêu Dao đáp, ánh mắt lấp lánh. “Mỗi kỷ niệm chúng ta tạo ra ở đây sẽ là những ngôi sao trong bầu trời ký ức của chúng ta.”
Buổi tối kết thúc trong tiếng cười vui vẻ, hứa hẹn một khởi đầu mới cho những ngày tháng tươi đẹp sắp đến trong làng Quỳnh Sơn.