Vài ngày sau. Ánh bình minh nhè nhẹ len lỏi qua từng kẽ lá, tạo nên những vệt sáng vàng ấm áp trên nền đất sương sớm. Ngôi làng Quỳnh Sơn vẫn còn chìm trong giấc ngủ say, nhưng một bóng hình lặng lẽ đã rời khỏi ngôi nhà nhỏ của mình. Sở Tiêu Dao với dáng vẻ trầm tư, đôi chân nhẹ nhàng tiến về phía ngọn núi gần đó, nơi mà cậu đã dành những phút giây quan trọng của cuộc đời.
Tiêu Dao cảm nhận được không khí trong lành, nhưng bên trong lòng cậu lại trĩu nặng. Dưới ánh sáng của những tia nắng đầu ngày, cậu bắt đầu đào một cái hố nhỏ, nơi mà cậu sẽ chôn đi bộ quần áo rách nát, đầy v·ết m·áu của mình trước khi đến ngôi làng này, quá khứ một phần không thể quên trong hành trình của mình. Những v·ết t·hương không chỉ nằm trên cơ thể mà còn ăn sâu vào tâm hồn.
“Phải kết thúc thôi” Tiêu Dao thì thầm, giọng nói cậu vang lên trong sự tĩnh lặng của rừng núi. “Lâm Tiêu sẽ không còn nữa. Mình sẽ là Sở Tiêu Dao, một người mới, một khởi đầu mới.”
Cậu cẩn thận đặt bộ quần áo xuống hố, cảm giác như đang c·hôn v·ùi đi những ký ức đau thương. Tiếp đó, cậu lấy một viên đá to và bắt đầu khắc tên mình lên đó, từng nét chữ được khắc sâu bằng tất cả tâm tư của cậu: “Lâm Tiêu”. Mỗi chữ như nhắc nhở cậu về quá khứ, nhưng đồng thời cũng là lời hứa cho tương lai.
Khi ánh nắng dần trở nên mạnh mẽ hơn, Bạch Hạo Nhiên tỉnh dậy và cảm thấy lạ lùng khi không thấy Tiêu Dao bên cạnh. Cậu đứng dậy, rửa mặt và quyết định đi tìm bạn. Dù là một buổi sáng đẹp trời, nhưng trong lòng cậu có chút lo lắng. “Mình không thể để Tiêu Dao một mình,” Hạo Nhiên tự nhủ, nhanh chóng rời khỏi nhà.
Khi đến gần khu vực núi, Hạo Nhiên cảm thấy hơi thở của sự bình yên nơi đây, nhưng nỗi lo lắng vẫn đeo bám. “Tiêu Dao! Cậu ở đâu?” Cậu gọi lớn, âm thanh vang vọng giữa những tán cây.
Rốt cuộc, Hạo Nhiên cũng phát hiện bóng dáng của Tiêu Dao ngồi bên một ngôi mộ nhỏ. “Tiêu Dao!” Hạo Nhiên chạy vội lại. Khi đến gần, cậu thấy bạn mình đang khắc tên trên một viên đá. “Cậu đang làm gì vậy?”
Tiêu Dao ngẩng lên, ánh mắt mang đầy tâm trạng. “Mình đang chào tạm biệt quá khứ của Lâm Tiêu,” cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. “Lâm Tiêu không còn nữa, giờ đây chỉ còn Sở Tiêu Dao thôi.”
Hạo Nhiên ngồi xuống bên cạnh, tay vỗ về Tiêu Dao. “Cậu không cần phải làm điều này một mình. Mình ở đây với cậu. Chúng ta cùng nhau đối mặt với tất cả.”
Tiêu Dao cảm nhận được sự ấm áp từ bạn mình, “Cảm ơn cậu, Hạo Nhiên. Mình chỉ muốn để lại những ký ức đau thương ở đây. Ngôi làng này đã cho mình quá nhiều thứ tốt đẹp. Mình muốn bắt đầu lại.”
“Chúng ta sẽ không bao giờ quên những gì đã xảy ra,” Hạo Nhiên khẳng định. “Làng Quỳnh Sơn sẽ mãi là nhà của chúng ta.”
Cả hai cùng ngồi bên ngôi mộ nhỏ, cảm nhận sự tĩnh lặng của núi rừng và cùng chia sẻ những kỷ niệm về ngôi làng mà họ đã yêu thương. Ánh mặt trời sáng dần, phủ lên không gian một màu vàng ấm áp.
Khi Tiêu Dao và Hạo Nhiên trở về làng, bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi. Làng Quỳnh Sơn đã được chuẩn bị cho một buổi tiệc chia tay đặc biệt. Người dân tụ tập đông đủ, họ đang bận rộn trang trí và chuẩn bị thức ăn. Những tiếng cười nói, tiếng chảo xào và hương thơm của các món ăn lan tỏa khắp nơi.
“Các cháu đến rồi!” Lão Chu, trưởng làng, tiến lại gần, ánh mắt ông đầy tự hào. “Hôm nay là ngày đặc biệt, chúng ta sẽ tiễn các cháu một cách thật long trọng!”
Hạo Nhiên cảm thấy ấm lòng, “Chúng con cảm ơn mọi người rất nhiều! Đây là ngôi làng tuyệt vời nhất mà chúng con từng biết.”
“Đúng vậy, chúng ta là một gia đình!” Tiêu Dao nói, trong giọng nói có chút nghẹn ngào. Những đứa trẻ trong làng, từ xa chạy tới, vây quanh hai thiếu niên. Ánh mắt ngây thơ và tươi vui của chúng làm lòng Tiêu Dao thêm ấm áp, nhưng cũng đầy xao xuyến.
“Các anh đừng đi! Chúng em sẽ nhớ các anh!” Một cô bé tên Hồng Liên nắm chặt tay Tiêu Dao. “Chúng em sẽ không có ai chơi đùa nữa!”
“Đúng vậy!” Lý Đạt, một cậu bé khác, cũng chạy lại. “Các anh phải quay lại!”
“Chúng ta sẽ quay lại!” Hạo Nhiên hứa hẹn, vỗ về các em nhỏ. “Các em hãy giữ gìn ngôi làng này, chúng ta sẽ trở về thăm các em.”
Lão Chu tiếp tục phát biểu: “Hôm nay, là ngày các cháu muốn rời đi chúng ta không muốn ích kỉ níu kéo các cháu ở lại, chúng ta không chỉ tiễn các cháu đi, mà còn muốn tặng các cháu những món quà đặc biệt.” Ông chỉ vào bàn tiệc, nơi bày biện đầy đủ món ăn ngon. “Đây là những món ăn mà các cháu đã yêu thích. Mọi người đã chuẩn bị thật nhiều để các cháu mang theo.”
Mọi người trong làng cùng nhau bưng những đĩa thức ăn thơm ngon: cơm nếp, gà nướng, các loại rau củ tươi ngon từ vườn. Một người phụ nữ lớn tuổi, bà Phương, tiến lại gần, trên tay cầm một giỏ đầy ắp trái cây tươi mát. “Đây là quà của tôi cho các cháu. Hãy mang theo bên mình, nó sẽ giúp các cháu trên đường đi.”
“Cảm ơn bà! Chúng con sẽ giữ gìn thật cẩn thận!” Hạo Nhiên nói, ánh mắt ánh lên sự biết ơn.
“Và đây là quà của tôi!” Một người đàn ông lớn tuổi, chú Hải, xuất hiện với một chiếc túi vải thô, bên trong là những chiếc bánh làm từ hạt ngô. “Bánh này ngon lắm, ăn vào sẽ nhớ quê hương đấy!”
“Cảm ơn chú Hải! Chúng con sẽ nhớ mãi,” Tiêu Dao nở nụ cười, ánh mắt không giấu được sự xúc động.
Trong không khí vui vẻ, dân làng bắt đầu ăn uống, cười đùa. Họ kể cho nhau nghe những câu chuyện vui nhộn, những kỷ niệm về hai thiếu niên. Tiêu Dao và Hạo Nhiên cũng không ngừng kể lại những câu chuyện phiêu lưu của mình, làm cho bầu không khí thêm phần ấm áp.
Khi ánh hoàng hôn dần buông xuống, bầu không khí bắt đầu có chút buồn bã. Tiếng cười đã nhường chỗ cho những giọt nước mắt. Các em nhỏ đứng gần, không thể giấu được nỗi buồn khi thấy hai anh chuẩn bị rời đi.
“Các anh ơi, đừng đi mà!” Hồng Hoa cô bé sinh đôi với Hồng Liên, cô bé với đôi mắt sáng, nắm chặt tay Tiêu Dao. “Chúng em sẽ không có ai chơi cùng nữa!”
“Đúng rồi! Các anh là những người bạn tốt nhất của chúng em!” Lý Đạt cũng nói, đôi mắt long lanh nước.
“Các em đừng lo! Chúng ta sẽ luôn giữ liên lạc” Hạo Nhiên nhẹ nhàng đáp, ôm chầm lấy các em nhỏ. “Mọi người ở đây sẽ mãi là gia đình của chúng ta.”
Tiêu Dao cúi xuống, ôm các em nhỏ, “Mọi người hãy chăm sóc nhau nhé. Các em sẽ là lý do để chúng ta trở lại.”
Lão Chu đứng ở phía xa, thấy những giọt nước mắt của dân làng, ông cũng không cầm được xúc động. “Các cháu đã làm cho chúng ta biết rằng, tình cảm và tình bạn là điều quý giá nhất. Dù các cháu đi đâu, trái tim các cháu sẽ luôn thuộc về Quỳnh Sơn.”
“Chúng con sẽ không bao giờ quên,” Tiêu Dao và Hạo Nhiên đồng thanh hứa, lòng đầy cảm xúc.
Ngay trước khi rời đi, một nhóm trẻ con mang đến một món quà bất ngờ. Họ cầm trên tay hai chiếc mặt nạ độc đáo, một chiếc màu trắng và một chiếc màu đen “Đây là quà của chúng em cho các anh!” Hồng hớn hở nói. “Mặt nạ này sẽ bảo vệ các anh trên con đường mới!”
Tiêu Dao và Hạo Nhiên nhìn nhau, ngỡ ngàng trước món quà đầy ý nghĩa. “Các em đã làm chúng bằng gì vậy?” Hạo Nhiên hỏi, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.
“Chúng em tìm được những khối kim loại quý hiếm trong rừng! Chúng em đã làm việc rất chăm chỉ cùng ông Chu và chú Minh và Bác Lý để làm ra chúng” Tiêu Dao, cảm động, ôm chầm lấy các em nhỏ, “Cảm ơn các em! Món quà này sẽ theo chúng ta suốt cuộc hành trình!”
Cuối cùng, bầu không khí buổi tiệc tạm biệt kết thúc bằng những cái ôm chặt, những lời hứa hẹn. Giọt nước mắt đã rơi, nhưng cũng có những nụ cười ấm áp, vì họ biết rằng tình bạn và tình cảm sẽ không bao giờ phai nhòa.
Khi bóng tối dần bao trùm ngôi làng, Tiêu Dao và Hạo Nhiên cùng nhau rời khỏi làng, ánh mắt đầy quyết tâm nhưng cũng không kém phần nuối tiếc. Họ quay lại nhìn ngôi làng Quỳnh Sơn một lần cuối, nơi mà những ký ức đẹp đẽ đã ghi dấu trong tâm hồn.
“Chúng ta sẽ trở lại, phải không?” Hạo Nhiên hỏi, giọng có chút băn khoăn.
“Chắc chắn rồi, Hạo Nhiên,” Tiêu Dao khẳng định, ánh mắt lấp lánh trong đêm tối. “Chúng ta sẽ không bao giờ quên những gì ở đây. Quỳnh Sơn sẽ mãi mãi ở trong trái tim chúng ta.”
Hai thiếu niên mang theo trong tim những kỷ niệm đẹp và những mảnh ghép tình cảm mà họ đã xây dựng trong suốt thời gian sống ở ngôi làng nhỏ bé này. Họ biết rằng, một ngày không xa, họ sẽ trở lại, để tiếp tục câu chuyện của mình và ôm chầm những người bạn đã trở thành gia đình của họ.