Bầu trời trong xanh và nắng vàng rực rỡ đánh thức những người dân trong làng Quỳnh Sơn, nhưng đối với Sở Tiêu Dao và Bạch Hạo Nhiên, hôm nay là một ngày đặc biệt. Hai thiếu niên đã quyết định bắt đầu hành trình tìm kiếm ngôi nhà cũ của Hạo Nhiên ở thành phố Thanh Mộc. Họ đã chuẩn bị đầy đủ hành trang và tràn đầy quyết tâm.
“Tiêu Dao, chúng ta có chắc đây là quyết định đúng đắn không?” Hạo Nhiên hỏi, đôi mắt ánh lên sự lo lắng khi đứng ở ngã ba đường trước khi rời khỏi làng.
“Đúng rồi, Hạo Nhiên. Tôi sẽ giúp cậu trong mọi việc” Tiêu Dao động viên, vẻ mặt cậu đầy quyết tâm.
Hai người bắt đầu hành trình bằng cách thuê một chiếc xe máy của một người dân trong làng. Chiếc xe tuy cũ kỹ nhưng vẫn chạy khá tốt. Họ đội mũ bảo hiểm và khởi động xe, cảm nhận được sự hồi hộp tràn ngập trong lòng. “Chúng ta sẽ đi qua rừng cây, rồi qua cầu Hòa Bình, trước khi vào thành phố,” Hạo Nhiên hướng dẫn, nhìn về phía xa nơi con đường dẫn vào rừng.
Họ chạy dọc theo con đường nhỏ hẹp, khung cảnh hai bên là những hàng cây xanh tươi và những bông hoa dại nở rộ. Tiếng gió vù vù bên tai cùng với âm thanh của động cơ xe tạo nên một bản giao hưởng của tự nhiên. Trời càng lúc càng nóng, nhưng lòng họ càng thêm nhiệt huyết.
“Cậu có nhớ ngôi nhà của mình không?” Tiêu Dao hỏi trong khi đẩy ga, cảm thấy gió lùa vào mặt.
“Không nhiều lắm. Chỉ biết rằng đó là nơi mình sống cho đến khi một tuổi” Hạo Nhiên đáp, đôi mắt xa xăm. “Mẹ mình, Tô Mộc Lan, đã từng sống ở đó. Bà ấy là một thần y nổi tiếng. Mình tự hào về mẹ mình.”
“Chắc hẳn bà ấy đã làm được nhiều điều tốt đẹp,” Tiêu Dao nói, nụ cười tươi tắn nở trên môi. “Chúng ta sẽ tìm được nhiều điều bất ngờ về bà ấy.”
Sau khoảng hai giờ di chuyển, họ đến cầu Hòa Bình, nơi có dòng sông trong xanh chảy lững lờ. Họ dừng lại, xuống xe để ngắm cảnh. Hạo Nhiên cúi xuống nhìn dòng nước, những kỷ niệm về những lần chơi đùa bên bờ sông chợt ùa về. “Hồi còn nhỏ, mẹ thường dẫn mình ra đây. Bà bảo nước sông này rất sạch và mát lạnh.”
“Nhưng giờ thì không ai còn nhớ về những ngày đó nữa, đúng không?” Tiêu Dao thở dài, cảm nhận nỗi buồn thoáng qua trong lòng Hạo Nhiên. “Chúng ta sẽ làm cho mọi người nhớ về bà ấy.”
Hạo Nhiên gật đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. “Đúng vậy. Mẹ mình không chỉ là một thần y, mà còn là một người mẹ tuyệt vời.”
Họ tiếp tục hành trình, băng qua những con đường đầy bụi bặm, băng qua những cánh đồng xanh mướt và những ngọn đồi trập trùng.
Sau khoảng năm giờ đồng hồ, cuối cùng họ cũng đến thành phố Thanh Mộc. Bầu không khí ồn ào và nhộn nhịp khác hẳn với sự yên bình của làng Quỳnh Sơn. Những chiếc xe hơi, tiếng cười nói của người dân cùng với âm thanh của cuộc sống thành phố tạo nên một không khí sôi động.
Trên đường đi họ đã đi qua rất nhiều địa điểm, khi ngang qua một cửa hàng kem Tiêu Dao đã lái xe chậm lại và nhìn cửa hàng kem khoảng 5 giây rồi lại tiếp tục lái xe đi tiếp. Đứng trước cửa hàng kem đó có hai thiếu nữ có dung nhan tuyệt mỹ đang ngồi ăn kem ngay tại đó. Lúc đó đó Hạo Nhiên cười mỉm giọng trêu đùa “Tiêu Dao, hai cô gái cậu vừa nhìn rất đẹp phải không”
Tiêu Dao với vẻ mặt ngạc nhiên “Cô gái nào?” Hạo Nhiên giọng thờ ơ “Hai cô gái ngồi ăn kem ở cửa hàng kem vừa rồi đó, nhìn cũng tầm tuổi chúng ta” Hạo Nhiên cười “Mình chưa thấy cô gái nào tầm tuổi chúng ta xinh đẹp như họ”
Tiêu Dao giọng thờ ơ nói “Tiếc thật mình không để ý, lúc đó chỉ nghĩ có lẽ kem ở đó có vẻ ngon”
(Hai cô gái này “Lãnh Băng Dao – Giang Tiểu Ngư” sau này sẽ là nữ chính trong cuộc đời của Tiêu Dao, nữ chính của Tiêu Dao xuất hiện rồi đó, còn nữ chính “Mộc Vân Hi” của Hạo Nhiên thì còn lâu lắm mới xuất hiện nha)
Thời gian trôi qua thêm một giờ đồng hồ. “Chúng ta phải tìm ngôi nhà cũ. Hãy hỏi thăm người dân ở đây” Hạo Nhiên nói, trong lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. “Mình không biết nó còn tồn tại hay không.”
Họ dừng lại ở một quán cà phê nhỏ bên đường, Tiêu Dao bước vào trong và hỏi một người phục vụ. “Xin lỗi, bạn có biết biệt thự nhà họ Tô ở tiểu khu Sơn Thủy của thành phố Thanh Mộc này đi đường nào không? Đó là nơi bạn tốt của tôi từng sống khi còn nhỏ.”
Người phục vụ nhìn họ một cách khó hiểu, nhưng rồi gật đầu. “À, nhà họ Tô? Nó đã bỏ hoang lâu rồi. Nghe nói từ rất lâu đã không còn ai ở đó rồi. Giờ chỉ còn là một đống hoang tàn.”
Hạo Nhiên cảm thấy lòng mình chùng xuống. “Cảm ơn anh” cậu nói, cố gắng nén lại sự lo lắng trong lòng.
“Chúng ta phải đi tìm nó thôi” Tiêu Dao nói, quyết tâm không ngừng.
Họ tiếp tục di chuyển, hỏi thăm những người đi đường và cuối cùng tìm được ngôi nhà cũ. Ngôi nhà nằm trong một con hẻm nhỏ, bốn bức tường đã xuống cấp trầm trọng, sơn tường đã phai màu, cánh cửa gỗ cũ nát đóng chặt. Cảnh tượng thật sự khiến Hạo Nhiên chao đảo. “Đây chính là nơi mình từng sống,” cậu lẩm bẩm, tim đập thình thịch.
Tiêu Dao nhìn quanh, cảm nhận được nỗi buồn của bạn mình. “Nó không còn như xưa nữa, nhưng chúng ta sẽ tìm ra bí mật của ngôi nhà này.”
“Hãy cẩn thận,” Hạo Nhiên nói, ánh mắt đầy lo lắng. “Chúng ta không biết điều gì đang chờ đợi phía trước.”
Họ quyết định tiến vào ngôi nhà, dù rằng cửa đã đóng chặt, nhưng một cơn gió mạnh đã mở ra một khe hở. Họ nhẹ nhàng đẩy cửa và bước vào bên trong. Mùi ẩm mốc và bụi bặm làm họ ho sặc sụa, nhưng vẫn không thể ngăn cản quyết tâm của hai người.
“Hãy tìm kiếm xung quanh. Có thể còn những thứ gì đó đáng giá ở đây,” Tiêu Dao nói, ánh mắt quét qua không gian tối tăm.
Hạo Nhiên đi đến một góc nhà, nơi những tấm hình cũ đã bạc màu. “Đây là mẹ mình,” cậu chỉ vào bức hình. “Bà ấy thật đẹp và quý phái.”
“Bà ấy là một thần y nổi tiếng, đúng không?” Tiêu Dao hỏi, tò mò về mẹ của bạn.
“Đúng vậy! Bà đã cứu chữa rất nhiều người. Nhưng sau vụ á·m s·át, mọi thứ đã thay đổi,” Hạo Nhiên đáp, giọng đầy buồn bã.
Họ tiếp tục tìm kiếm, đi vào từng căn phòng, kiểm tra từng góc khuất. Cuối cùng, họ đến một cánh cửa phía sau nhà, nơi mà một chiếc cầu thang dẫn xuống tầng hầm. “Có lẽ ở dưới đó có điều gì thú vị,” Tiêu Dao nói, nắm chặt tay Hạo Nhiên.
“Chúng ta hãy xuống thử xem,” Hạo Nhiên cảm thấy hồi hộp và một chút sợ hãi. Họ cẩn thận bước xuống cầu thang, từng bước một, tiếng bước chân vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Khi họ đến tầng hầm một cánh cửa thép lớn hiện ra trước mặt, Hạo Nhiên nhận dạng khôn mặt sau đó cảnh cửa lớn mở ra, ánh sáng mờ mờ từ một chiếc đèn pin chiếu sáng không gian. Những đồ vật cũ kỹ được bày biện xung quanh, nhưng một điều khiến họ ngạc nhiên là một chiếc tủ lớn nằm ở giữa phòng. “Có vẻ như đây là nơi bà cất giấu những thứ quý giá,” Hạo Nhiên nói, tim đập nhanh.
Họ mở tủ ra và bên trong là những món đồ rất giá trị: các cuốn sách, tài liệu nghiên cứu về thuốc và một số tiền mặt lớn. “Mẹ mình đã giữ những thứ này sao?” Hạo Nhiên cảm thấy bất ngờ và tự hào. “Bà là một thần y thực thụ.”
Tiêu Dao cũng tỏ ra thích thú, “Chúng ta phải xem những nghiên cứu này. Nó có thể giúp ích cho nhiều người.”
“Đúng vậy! Mẹ mình đã cống hiến cả đời cho y học, và giờ đây, chúng ta sẽ tiếp tục công việc của bà,” Hạo Nhiên nói với giọng đầy quyết tâm.
Họ tìm hiểu các tài liệu và nhận ra rằng Tô Mộc Lan không chỉ là một thần y mà còn là một nhà nghiên cứu vĩ đại. Những công thức thuốc được ghi chép cẩn thận, mỗi trang đều mang theo hy vọng và tình yêu thương.
“Sau này chúng ta sẽ mang những nghiên cứu này về, để cho mọi người biết đến mẹ cậu” Tiêu Dao hứa hẹn, ánh mắt lấp lánh. “Đây sẽ là di sản mà bà để lại cho cậu”
Sau một thời gian dài khám phá, hai người quyết định rời khỏi ngôi nhà cũ. Họ mang theo những tài liệu quý giá và những kỷ niệm về mẹ của Hạo Nhiên. “Cảm ơn cậu, Tiêu Dao. Nhờ có cậu, mình đã tìm thấy một phần của quá khứ,” Hạo Nhiên nói, lòng cảm kích.
“Chúng ta là bạn bè mà, và mình sẽ luôn ở bên cậu,” Tiêu Dao đáp, nắm chặt tay Hạo Nhiên. “Hiện tại chúng ta đã có tiền và một nơi để tạm trú, bây giờ chúng ta cần chuẩn bị một số vật tư để sống”
Họ cười và nắm tay lại đầy quyết tâm, lòng đầy hy vọng cho tương lai. Hành trình này không chỉ là sự tìm kiếm về quá khứ mà còn là cách để họ cùng nhau xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn.