Tiêu Dao Trở Lại, Thao Túng Vận Mệnh Ở Trong Tay

Chương 16: Ẩn nấp trong căn hầm bí mật



Chương 16: Ẩn nấp trong căn hầm bí mật

Hạo Nhiên và Tiêu Dao ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ trong căn hầm bí mật, giữa không gian tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từ một góc. Họ đã quyết định tạm trú tại đây để tránh sự chú ý của nhà họ Bạch, trong khi tìm cách xây dựng lại cuộc sống mới.

“Căn hầm này thật lạ, nó nhìn có vẻ bình thường nhưng bên trong lại có quá nhiều điều bí ẩn,” Tiêu Dao nói, tay chỉ vào chiếc tủ lớn mà họ đã mở ra. “Chúng ta có thể khám phá thêm.”

“Đúng vậy,” Hạo Nhiên đồng ý, ánh mắt sáng lên. “Mẹ mình chắc chắn đã giấu những điều quý giá ở đây”

Họ bắt đầu tìm kiếm xung quanh, từng bước khám phá từng góc khuất trong căn hầm. Qua những lớp bụi bặm và mạng nhện, họ phát hiện một cánh cửa nhỏ ẩn sau chiếc tủ. “Cánh cửa này có vẻ lạ” Tiêu Dao nói, tiến lại gần.

“Để mình thử mở nó xem,” Hạo Nhiên lên tiếng, tay đặt lên tay nắm cửa. Khi cậu vừa chạm vào, một ánh sáng mờ ảo phát ra từ khu vực xung quanh. Một giọng nói vang lên, “Xác nhận danh tính!”

“Cái gì thế này?” Tiêu Dao nhìn Hạo Nhiên, lo lắng.

“Có lẽ cần phải nhận diện khuôn mặt của mình để mở cánh cửa này” Hạo Nhiên đáp, cảm thấy hồi hộp. Cậu hít sâu, điều chỉnh lại dáng vẻ và đứng thẳng. Sau vài giây im lặng, cánh cửa từ từ mở ra, lộ ra một căn phòng sáng ánh sáng mờ.

Căn phòng đầu tiên mà họ khám phá có vẻ giống như một phòng thí nghiệm. Bàn làm việc đầy đủ các dụng cụ nghiên cứu và những cuốn sổ tay ghi chép. “Đây là nơi mẹ mình làm việc” Hạo Nhiên nói, giọng xúc động. “Mình nhớ bà thường mang về những tài liệu này để nghiên cứu”

“Có gì đặc biệt trong đó không?” Tiêu Dao hỏi, tiến lại gần bàn.

Hạo Nhiên lật qua những trang giấy. “Đây là những công thức thuốc mà mẹ đã phát triển. Có một số ghi chú về cách trị bệnh hiếm gặp” cậu nói, lòng tự hào tràn đầy.

“Chúng ta có thể sử dụng chúng để giúp đỡ người khác” Tiêu Dao đề xuất, ánh mắt lấp lánh. “Nếu chúng ta có thể làm ra những loại thuốc này, có thể cứu được nhiều mạng sống.”

“Đúng! Mẹ mình sẽ tự hào nếu biết chúng ta làm được điều này” Hạo Nhiên trả lời, quyết tâm trong giọng nói.

Tiếp tục khám phá, họ tìm thấy một cánh cửa khác, cũng yêu cầu xác nhận danh tính. Sau khi Hạo Nhiên bước vào, cánh cửa mở ra, và họ thấy một phòng chứa đầy chai lọ và dược phẩm. “Nơi này có vẻ như một kho chứa thuốc” Tiêu Dao nhận xét, ánh mắt ngạc nhiên.



“Những dược phẩm này đều là hàng hiếm! Chúng ta có thể dùng chúng để điều trị cho người dân ở Quỳnh Sơn” Hạo Nhiên nói, cố gắng ghi nhớ tất cả những gì xung quanh.

“Chúng ta nên lập danh sách các loại thuốc cần thiết. Nếu có ai b·ị t·hương hay ốm, chúng ta sẽ có sẵn thuốc” Tiêu Dao gợi ý.

Tiếp tục tìm kiếm, họ mở cánh cửa thứ ba, dẫn vào một phòng lưu trữ với những tài liệu, bức tranh và hình ảnh của Tô Mộc Lan. “Bà ấy đã từng giúp đỡ rất nhiều người” Hạo Nhiên nói, mắt rưng rưng khi nhìn thấy những hình ảnh chụp chung với các bệnh nhân mà mẹ cậu đã cứu sống.

“Nhìn những nụ cười trên khuôn mặt họ, chắc chắn bà rất hạnh phúc khi giúp đỡ người khác” Tiêu Dao nói, cảm nhận được nỗi đau của Hạo Nhiên.

“Chúng ta sẽ tiếp tục công việc của bà” Hạo Nhiên khẳng định, nắm chặt tay lại. “Sau này chúng ta phải làm cho mọi người biết về mẹ mình.”

Cánh cửa tiếp theo mở ra dẫn vào một phòng tập huấn với các thiết bị y tế. “Đây có lẽ là nơi bà đã dạy dỗ và hướng dẫn cho những học trò của mình” Tiêu Dao nhận xét. “Chúng ta có thể sử dụng những thiết bị này để thực hành”

“Đúng rồi! Chúng ta có thể luyện tập và giúp đỡ mọi người” Hạo Nhiên phấn khởi nói, lòng tràn đầy hy vọng.

Cuối cùng, họ tìm thấy một cánh cửa cuối cùng. Hạo Nhiên và Tiêu Dao nhìn nhau, cảm thấy hồi hộp. “Đây có thể là điều gì đó cực kỳ bí ẩn” Hạo Nhiên nói, ánh mắt nghiêm túc.

“Cùng nhau mở nhé” Tiêu Dao đề nghị, nắm chặt tay Hạo Nhiên.

Khi cánh cửa mở ra, họ thấy bên trong là một căn phòng tối tăm, nhưng ánh sáng từ chiếc đèn pin của họ đã chiếu sáng lên những mặt nạ da người được làm từ cao su tổng hợp treo trên tường. “Đây là… cái gì vậy?” Tiêu Dao kinh ngạc nhìn quanh.

“Có lẽ mẹ mình đã chuẩn bị những mặt nạ này để che giấu danh tính,” Hạo Nhiên nói, tay chạm vào một chiếc mặt nạ. “Chúng ta có thể sử dụng chúng để sống dưới những thân phận khác.”

“Nhưng cậu có chắc là điều này an toàn không?” Tiêu Dao hỏi, vẻ lo lắng.

“Chúng ta cần phải làm gì đó để tránh tai mắt nhà họ Bạch. Cậu có thể không cần mặt nạ, nhưng mình thì cần,” Hạo Nhiên giải thích, quyết tâm hiện lên trong ánh mắt. “Đó sẽ là cách tốt nhất để bảo vệ chính mình.”



Tiêu Dao gật đầu, dù có chút băn khoăn nhưng cũng hiểu được tính cần thiết. “Nếu đây là lựa chọn tốt nhất, chúng ta sẽ làm theo.”

Sau khi kiểm tra kỹ càng căn hầm, Hạo Nhiên và Tiêu Dao quyết định tạm trú ẩn ở đây trong một thời gian. Họ cần chuẩn bị cho kế hoạch trở về và tái thiết cuộc sống của mình.

“Chúng ta cần phải chuẩn bị nhiều thứ cho cuộc sống ở đây” Hạo Nhiên nói, nhìn quanh những phòng mà họ đã khám phá. “Chúng ta cần quần áo, thực phẩm và vật tư.”

“Vậy ta nên ra ngoài tìm kiếm đồ dùng” Tiêu Dao đề xuất. “Có lẽ sẽ an toàn hơn nếu chúng ta đi ra ngoài vào ban ngày.”

“Chúng ta có thể đi đến các cửa hàng và siêu thị gần đây” Hạo Nhiên khẳng định, lòng phấn chấn.

Vào một buổi sáng nắng đẹp, Hạo Nhiên và Tiêu Dao đã chuẩn bị kỹ càng cho chuyến đi ra ngoài. Họ mặc những bộ quần áo cũ để không gây chú ý, và Hạo Nhiên mang theo một chiếc mặt nạ cao su để có thể che giấu danh tính của mình.

“Hãy nhớ rằng chúng ta chỉ cần mua những thứ thiết yếu, không cần phải dừng lại lâu” Tiêu Dao nhắc nhở.

“Được rồi! Mình hiểu” Hạo Nhiên đáp, cảm thấy sự hồi hộp trong không khí.

Họ đi bộ ra ngoài, lòng đầy sự phấn khích và lo lắng. “Cậu nghĩ có ai sẽ nhận ra chúng ta không?” Tiêu Dao hỏi, ánh mắt quan sát xung quanh.

“Chắc không đâu, đặc biệt là khi mình đội mặt nạ này” Hạo Nhiên cười, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

Khi đến một siêu thị lớn, không khí bên trong thật náo nhiệt với tiếng nói cười và người qua lại. Họ chọn những đồ thiết yếu: thực phẩm, đồ dùng sinh hoạt, và quần áo.

“Chúng ta cần mua thêm nước uống và thực phẩm có thể bảo quản lâu” Hạo Nhiên nói, mắt sáng lên khi nhìn thấy những gian hàng.

“Nhìn kìa, có rất nhiều đồ ăn ngon!” Tiêu Dao chỉ vào một gian hàng trưng bày đầy màu sắc. “Mình muốn thử những món đó.”



“Hãy nhanh lên! Mua xong thì chúng ta phải về ngay” Hạo Nhiên nói, cảm thấy lo lắng về việc kéo dài thời gian.

Họ nhanh chóng di chuyển qua từng kệ hàng. Tiêu Dao chọn vài loại đồ ăn vặt và thực phẩm tươi sống, trong khi Hạo Nhiên tìm kiếm nước uống và các vật dụng cần thiết.

“Cậu có thấy cái này không?” Tiêu Dao cầm lên một gói snack. “Mình chưa bao giờ thử, có vẻ ngon!”

“Chúng ta có thể mua một gói, nhưng đừng để lãng phí quá nhiều tiền” Hạo Nhiên nhắc nhở. “Chúng ta cần tiết kiệm cho những thứ quan trọng hơn.”

Hai người tiếp tục đi khắp siêu thị, thu thập đủ đồ đạc cần thiết. Khi đã đủ đồ, họ đi đến quầy thanh toán. “Tổng cộng là 1 triệu” nhân viên thu ngân nói.

Hạo Nhiên lấy tiền từ ví ra, nhưng trong lòng cảm thấy lo lắng. “Mình không biết có đủ không” cậu thì thầm.

“Cứ yên tâm! Nếu không đủ, mình sẽ trả thêm” Tiêu Dao cười, giúp Hạo Nhiên vơi đi nỗi lo.

Sau khi thanh toán xong, họ nhanh chóng ra khỏi siêu thị và bắt đầu hành trình trở về căn hầm.

“Chúng ta đã làm tốt, không ai nhận ra chúng ta cả” Tiêu Dao vui vẻ nói.

“Đúng vậy! Nhưng mình vẫn cảm thấy hồi hộp” Hạo Nhiên thừa nhận.

“Khi về đến căn hầm, chúng ta sẽ bắt đầu tổ chức lại và chuẩn bị cho cuộc sống mới” Tiêu Dao khẳng định.

Khi trở về căn hầm, không khí bên trong vẫn tĩnh lặng. Họ đặt những món đồ mua được xuống bàn và bắt đầu sắp xếp. “Mình nghĩ chúng ta cần một kế hoạch cụ thể cho việc sống ở đây” Hạo Nhiên nói, bàn tay sắp xếp những món đồ.

“Đúng vậy. Trước tiên, chúng ta sẽ phải kiểm tra lại các tài liệu và dược phẩm đã tìm thấy trong hầm. Sau đó, chúng ta cần lập ra danh sách những gì cần làm” Tiêu Dao gợi ý.

“Sau này có thể chúng ta sẽ phải tìm cách liên lạc với những người ở Quỳnh Sơn” Hạo Nhiên thêm vào. “Mẹ mình đã từng nói rằng có những người cần giúp đỡ và chúng ta có thể giúp họ.”

“Đó là một kế hoạch tuyệt vời! Chúng ta có thể sử dụng những kiến thức mà mẹ cậu đã để lại để cứu giúp những người xung quanh” Tiêu Dao đáp, ánh mắt đầy quyết tâm.

Hai người ngồi xuống bàn, cùng nhau lên kế hoạch cho những ngày sắp tới. Họ biết rằng mặc dù cuộc sống ở đây đầy thử thách, nhưng với sức mạnh tình bạn và quyết tâm, họ sẽ vượt qua mọi khó khăn.