Buổi tối trong căn hầm tĩnh lặng, chỉ còn ánh sáng từ vài bóng đèn. Hạo Nhiên và Tiêu Dao vừa dọn dẹp xong đống đồ mua về, bụng họ bắt đầu réo lên đói cồn cào.
“Tiêu Dao, tối nay ăn gì đây?” Hạo Nhiên hỏi, nhìn về phía mấy gói mì gạo, vài quả trứng và rau xanh mà họ mua từ siêu thị ban chiều.
“Để mình nấu nhé” Tiêu Dao cười đáp, mắt sáng lên đầy hào hứng. “Cậu rửa bát nhé, được chứ?”
“Ừ được thôi! Mình sẽ rửa sạch sẽ” Hạo Nhiên đồng ý, dù có chút ngại ngùng vì lâu rồi cậu chưa nấu ăn hay dọn dẹp.
Tiêu Dao lấy nồi, chuẩn bị ít gạo, rồi mở vòi lấy nước để vo gạo. Cậu cẩn thận đổ nước vào nồi, xong rồi bấm nút nồi cơm điện, gật gù tự đắc. “Thế là ổn rồi, giờ đến món trứng chiên và rau xào nhỉ” Tiêu Dao nói, lôi chảo ra và đặt lên bếp.
Hạo Nhiên đứng bên cạnh, chăm chú quan sát. “Cậu giỏi ghê, Tiêu Dao à. Có vẻ cậu đã nấu ăn nhiều lần rồi hả?”
Tiêu Dao cười, khẽ đáp, “Ừ, mình tự lo cho bản thân từ nhỏ nên thành quen. Cậu yên tâm, mình sẽ nấu ngon lành cho cả hai ta.”
Tiêu Dao đập trứng vào bát, đánh đều tay rồi đổ vào chảo dầu đã nóng. Tiếng xèo xèo vang lên, hương thơm của trứng chiên lan tỏa khắp căn phòng. Hạo Nhiên không kiềm được, khẽ nuốt nước bọt.
“Ngon quá, mùi trứng chiên thơm ghê!” Hạo Nhiên hào hứng, mắt nhìn chăm chú vào chiếc chảo.
“Đừng vội, cậu kiên nhẫn chút đi. Nào, Hạo Nhiên, giúp mình rửa rau nhé. Rửa sạch rồi để ráo nước ở kia” Tiêu Dao vừa đảo trứng, vừa nói.
Hạo Nhiên vội vàng đi lấy bó rau xanh, bắt đầu rửa sạch dưới vòi nước. Cậu cẩn thận từng chiếc lá, vì không muốn chút bụi nào còn sót lại.
Sau một lúc, cơm đã chín, trứng chiên thơm lừng và rau xào cũng được bày lên bàn. Tiêu Dao lấy đôi đũa, gõ nhẹ lên thành bát, cười tươi. “Xong rồi, Hạo Nhiên ơi, lại đây ăn thôi.”
Hạo Nhiên vui vẻ kéo ghế, ngồi xuống trước đĩa cơm nóng hổi. “Nhìn ngon quá, Tiêu Dao. Cậu thực sự nấu ăn rất giỏi.”
“Cảm ơn, chỉ là những món đơn giản thôi mà. Cậu ăn thử xem có vừa miệng không” Tiêu Dao gắp một miếng trứng, đưa lên miệng nhai.
Hạo Nhiên thử một miếng trứng, ánh mắt ngạc nhiên. “Thơm ngon thật! Mình không ngờ trứng chiên cũng có thể ngon như vậy.”
Tiêu Dao bật cười, thấy Hạo Nhiên ăn uống ngon lành thì lòng cũng vui. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, cảm giác ấm áp như đã lâu không có. Cơm canh giản dị nhưng không khí thân mật khiến bữa ăn trở nên đặc biệt.
Khi ăn xong, Tiêu Dao nhìn Hạo Nhiên, “Đến lượt cậu rồi đấy nhé, đừng quên lời hứa nhé.”
Hạo Nhiên cười gượng gạo. “Biết rồi, biết rồi, để mình rửa sạch sẽ hết.” Cậu nhanh tay gom bát đĩa và mang đến chỗ bồn rửa.
“Đã bảo là mình sẽ làm mà. Cậu ngồi đó xem, mình sẽ rửa sạch đến nỗi sáng loáng luôn” Hạo Nhiên vừa nói vừa tiếp tục rửa.
Tiêu Dao bật cười, nhìn Hạo Nhiên chăm chú. “Mình thật may mắn khi có cậu ở bên cạnh. Có lẽ mình sẽ không còn cô đơn nữa.”
Hạo Nhiên dừng tay, khẽ nhìn Tiêu Dao, cảm nhận được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cậu ấy. “Mình cũng vậy, Tiêu Dao. Cảm ơn cậu vì đã ở đây, vì tất cả.”
Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc, không cần lời nói nào thêm, vì họ biết rằng trong cuộc hành trình đầy khó khăn này, họ đã tìm thấy một gia đình mới bên cạnh người bạn thân thiết.
Sau khi rửa bát xong, ánh sáng vàng nhạt từ những ngọn đèn âm tường hắt xuống, Tiêu Dao và Hạo Nhiên ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn đá trong căn hầm. Trên bàn là bản đồ cũ kỹ, đầy rẫy những ký hiệu mà hai người đã vẽ ra để lập kế hoạch cho những bước đi tiếp theo. Sự yên tĩnh bao trùm không gian, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ từ hai thiếu niên đang chìm trong suy nghĩ.
Hạo Nhiên nhìn chằm chằm vào bản đồ trước mặt, nét mặt đăm chiêu nhưng cũng không giấu nổi sự quyết tâm. “Tiêu Dao, cậu có biết... con đường phía trước sẽ rất nguy hiểm không? Đây không phải là chuyện mà chỉ dựa vào may mắn là có thể vượt qua.”
Tiêu Dao gật đầu, ánh mắt kiên định. “Mình hiểu chứ. Mình chưa từng nghĩ việc đối đầu với gia tộc Bạch lại dễ dàng, nhưng mình sẽ không lùi bước.”
Hạo Nhiên thở dài, giọng nói trầm đi một chút, đầy cảnh giác. “Nhà họ Bạch không chỉ có quyền lực về tiền bạc và chính trị, họ còn có những thế lực ngầm cực kỳ tàn nhẫn. Nếu chúng ta không chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ cần một sơ hở nhỏ, tất cả sẽ sụp đổ.”
Ánh mắt của Tiêu Dao dần trở nên sắc bén, cậu đặt tay lên bàn, như thể khắc sâu từng lời nói của Hạo Nhiên vào tâm trí. “Vậy thì chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ, không thể để bất cứ điều gì sai sót. Hạo Nhiên, cậu đã có kế hoạch chưa?”
Hạo Nhiên khẽ nhướng mày, đôi mắt lóe lên một tia sáng. “Có, nhưng trước khi nói thêm về kế hoạch, mình muốn kiểm tra một thứ đã.”
“Kiểm tra gì cơ?” Tiêu Dao nhướng mày, nhìn Hạo Nhiên đầy thắc mắc.
“Thực lực của cậu” Hạo Nhiên đáp lại nhanh chóng, nụ cười nở trên môi. “Mình cần biết khả năng chiến đấu của cậu thế nào. Cậu đã sẵn sàng chưa?”
Tiêu Dao ngạc nhiên trong giây lát nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười đầy thử thách. “Cậu đang muốn nói là mình cần phải chứng tỏ thực lực của bản thân trước khi bước vào trận chiến thực sự à?”
Hạo Nhiên đứng dậy, vươn vai một cách lười biếng nhưng ánh mắt không rời khỏi Tiêu Dao. “Đúng vậy. Mình đã được huấn luyện từ nhỏ, không chỉ bởi gia tộc Bạch mà còn bởi cha mình – Bạch Mộc Ca. Ông ấy là chiến thần vô song trong q·uân đ·ội, và nhờ ông ấy mà mình đã được rèn luyện thành một chiến binh thực thụ. Mình có thể đánh bại binh vương, và thậm chí còn nhiều hơn thế.”
Ánh mắt của Tiêu Dao lóe lên sự ngạc nhiên. “Bạch Mộc Ca, chiến thần trong q·uân đ·ội ư? Mình từng nghe đến tên ông ấy, một huyền thoại.”
Hạo Nhiên cười tự hào, đôi mắt ánh lên niềm kiêu hãnh. “Phải, đó là cha mình. Nhưng giờ đây, mình muốn thấy cậu chiến đấu. Mình cảm nhận được trong cậu có một thiên phú đặc biệt. Hãy để mình xem khả năng của cậu thế nào.”
Tiêu Dao nhún vai, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên môi. “Vậy thì được, mình sẵn sàng.”
Hai người cùng bước ra khỏi phòng ăn, đi qua những hành lang dài của căn hầm. Không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng bước chân của họ vang lên đều đặn. Đến một căn phòng trống nằm ở phía sâu nhất, nơi này được thiết kế đặc biệt để huấn luyện chiến đấu, với những bức tường chắc chắn và sàn nhà bằng đá mài nhẵn. Ánh đèn vàng hắt xuống, tạo ra cảm giác lạnh lẽo và đầy thách thức.
Hạo Nhiên quay lại, nhìn Tiêu Dao với ánh mắt sắc lạnh. “Nơi đây là hoàn hảo để chúng ta thử sức. Khởi động đi, rồi chúng ta sẽ bắt đầu.”
Tiêu Dao khẽ gật đầu, bắt đầu xoay tay, vươn vai và làm nóng cơ thể. Hạo Nhiên cũng làm theo, nhưng ánh mắt không rời khỏi Tiêu Dao một giây. Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, như thể cả căn phòng cũng cảm nhận được sự đối đầu sắp diễn ra.
Sau vài phút khởi động, Hạo Nhiên đột ngột dừng lại, nhìn Tiêu Dao từ đầu đến chân. “Mình từng thấy nhiều người có khả năng chiến đấu, nhưng cậu thật sự khác biệt. Cậu không có sự huấn luyện bài bản, nhưng lại có bản năng chiến đấu thiên phú. Mình thấy tiềm năng trong cậu, Tiêu Dao.”
Tiêu Dao cười nhẹ, đáp lại khiêm tốn. “Cảm ơn, nhưng mình vẫn còn xa mới có thể ngang tầm với cậu.”
Hạo Nhiên mỉm cười tự tin. “Cậu chưa hiểu sức mạnh của bản thân đâu. Nhưng không sao, mình sẽ giúp cậu khám phá điều đó.”
Cả hai đứng đối diện nhau, cách nhau vài mét. Hạo Nhiên đứng thẳng, ánh mắt sắc bén và đầy quyết tâm. “Sẵn sàng chưa?”
Tiêu Dao nhún người xuống, tay nắm chặt, ánh mắt tập trung. “Sẵn sàng!”