Tiêu Dao Trở Lại, Thao Túng Vận Mệnh Ở Trong Tay

Chương 18: Chiến thắng thuộc về Tiêu Dao



Chương 18: Chiến thắng thuộc về Tiêu Dao

Ánh sáng vàng ấm áp từ những ngọn đèn âm trần chiếu xuống, tạo nên không khí trang trọng và căng thẳng trong căn phòng hầm ngầm rộng lớn. Mặt sàn đá lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng, như một bức tranh kỳ bí, tôn lên sự nghiêm túc của trận đấu đang sắp diễn ra. Tiêu Dao và Hạo Nhiên đứng đối diện nhau, khoảng cách giữa họ như một dây đàn kéo căng, chỉ cần một cú gảy sẽ tạo nên âm thanh vang dội của cuộc chiến.

Hạo Nhiên với anh mắt sắc bén và nụ cười đầy kiêu hãnh, cậu hỏi: “Tiêu Dao, cậu có thật sự muốn chiến đấu với mình không?”

Tiêu Dao bình tĩnh đáp: “Cậu cứ yên tâm, mình không hề sợ hãi. Hãy cho mình thấy sức mạnh của cậu.”

Hạo Nhiên khẽ nhếch mép, sự tự tin tràn đầy trong từng cử chỉ. “Vậy thì hãy xem ai là người chịu thua trước nhé!” Cậu lao tới với tốc độ như chớp, cú đấm thẳng vào ngực Tiêu Dao, mang theo sức mạnh của một con mãnh hổ.

Hạo Nhiên tung ra một cú đấm mạnh mẽ, nhưng Tiêu Dao, với sự nhạy bén vượt trội, nghiêng người sang một bên, cú đấm chỉ chạm vào không khí. Hắn lướt qua như dòng nước, phản ứng nhanh nhẹn khiến Hạo Nhiên không khỏi ngạc nhiên.

“Cậu nhanh thật!” Hạo Nhiên thừa nhận, cảm giác hồi hộp bắt đầu len lỏi. Cậu lập tức thay đổi chiến thuật, tiếp tục ra đòn với một cú đá mạnh mẽ, chân cậu quét ngang như gió lốc. Nhưng Tiêu Dao lại tránh né một cách nhẹ nhàng, như một cơn sóng vỗ về bờ biển.

“Mình đã nói rồi, đừng đánh giá thấp mình!” Tiêu Dao cười, không hề tỏ ra mệt mỏi.

Hạo Nhiên bắt đầu sử dụng những đòn đánh liên hoàn, cú đá này nối tiếp cú đấm khác. Cậu chuyển động như một cơn lốc, thân hình uyển chuyển nhưng mạnh mẽ, mỗi đòn t·ấn c·ông đều mang theo sức mạnh không thể xem thường. “Để xem cậu còn có thể tránh được bao lâu nữa!” Hạo Nhiên gầm lên, cú đấm chéo từ bên trái lao tới như một tia chớp.



Nhưng Tiêu Dao, với đôi mắt sắc bén, nhận thấy chuyển động của Hạo Nhiên trước khi cậu ra đòn. Hắn nhảy lùi, chỉ cần một động tác nhẹ nhàng, cú đấm lại trượt qua mà không hề chạm vào hắn. “Cậu có phải là người không? Hay chỉ là một cơn gió?” Tiêu Dao hỏi với sự bình thản, trong khi Hạo Nhiên bắt đầu cảm thấy tức giận.

“Cậu sẽ không còn chế giễu lâu đâu!” Hạo Nhiên thét lên, không cho mình một giây nghỉ ngơi. Cậu tiếp tục t·ấn c·ông, một loạt đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ, từ cú đấm chéo đến cú đá xoay vòng, mỗi cú ra đòn đều mang theo một sức mạnh khủng kh·iếp. Cảm giác như nếu đòn đánh của cậu trúng, nó sẽ xé tan bất kỳ đối thủ nào.

Tiêu Dao không chỉ sử dụng sức mạnh mà còn tận dụng các giác quan để phân tích từng đòn đánh. Hắn quan sát từng cử động của Hạo Nhiên, tìm ra điểm yếu trong từng chiêu thức. Khi Hạo Nhiên tung ra cú đá mạnh, Tiêu Dao đã chuẩn bị sẵn.

Cú đá từ Hạo Nhiên lao tới, Tiêu Dao nhanh chóng lăn sang bên trái, rồi lập tức đứng dậy, phản công ngay lập tức bằng một cú đá nhẹ vào chân Hạo Nhiên. Hạo Nhiên cảm thấy bị chao đảo, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại thăng bằng, không để cho đối thủ có thời gian nghỉ ngơi.

“Cậu khéo léo quá đấy!” Hạo Nhiên cười, nhưng trong mắt cậu, sự kiêu hãnh đã bắt đầu có chút lung lay.

Tiêu Dao, ánh mắt chăm chú, nói: “Tốc độ của cậu thật đáng nể, nhưng mình không chỉ dùng sức mà còn dùng cả trí tuệ. Chúng ta không chỉ chiến đấu bằng sức mạnh mà còn bằng cái đầu.”

Cả hai bắt đầu tăng cường sức mạnh và tốc độ, không khí trong phòng hầm trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Hạo Nhiên, cảm nhận được sự kiên cường của Tiêu Dao, quyết định không cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào.

Cậu tung ra một cú đá mạnh mẽ, cú đá quét ngang làm rung chuyển không khí, nhưng Tiêu Dao vẫn ung dung né tránh. Hắn lách mình sang bên phải, cảm giác như có thể đọc được mọi ý định của đối thủ.

“Đừng chỉ né tránh, hãy phản công đi!” Hạo Nhiên thúc giục, lòng khao khát chiến thắng ngày càng lớn. Cậu bắt đầu phóng nhanh về phía Tiêu Dao, tung ra một chuỗi đòn liên hoàn: cú đấm thẳng, cú đá chéo, cú chỏ mạnh mẽ. Mỗi cú đấm đều mang theo sự uy mãnh, như một con mãnh hổ đang truy đuổi con mồi.



Tiêu Dao không chỉ tránh né mà còn phản công một cách thông minh. Hắn sử dụng sự linh hoạt của cơ thể, phối hợp cùng với khả năng quan sát và phân tích tình huống. Mỗi khi Hạo Nhiên t·ấn c·ông, Tiêu Dao luôn tìm ra cách để lách qua và tận dụng khoảng trống để trả đòn.

“Không thể tin nổi cậu lại khéo léo như vậy!” Hạo Nhiên thở dốc, từng cú đấm của cậu không còn hiệu quả như trước. “Cậu đã học được điều này từ đâu?”

“Chỉ là sự sống còn,” Tiêu Dao nhẹ nhàng trả lời, “Mình đã sống hai năm trên một hòn đảo hoang, đó là nơi mình học được cách chiến đấu và sống sót.”

Hạo Nhiên cảm thấy nể phục hơn bao giờ hết. “Quá khứ của cậu thật khó tin. Nhưng mình sẽ không để cậu thắng dễ dàng!”

Cậu tiếp tục tăng tốc độ, mỗi đòn đánh trở nên mạnh mẽ hơn, quyết liệt hơn. Hạo Nhiên lao vào với tất cả sức mạnh của mình, cảm giác như mọi sức mạnh trong cơ thể đều dồn vào những cú đấm. Cậu t·ấn c·ông không ngừng, mỗi cú đấm là một cơn bão, cuốn Tiêu Dao vào vòng xoáy của những cú ra đòn.

Tiêu Dao, trong khi tránh né, đã bắt đầu tìm ra chiến thuật cho riêng mình. Hắn nhận thấy rằng Hạo Nhiên đang dần trở nên mệt mỏi, và nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ phạm sai lầm.

“Mình sẽ không cho cậu cơ hội nào!” Hạo Nhiên gầm lên, lao tới với một cú đấm mạnh mẽ vào giữa bụng Tiêu Dao. Nhưng Tiêu Dao đã chuẩn bị sẵn, hắn lăn sang một bên, cú đấm của Hạo Nhiên chỉ chạm vào không khí. Hắn lập tức phản công với một cú đá nhẹ vào bên sườn của Hạo Nhiên.



“Cảm giác thế nào khi b·ị đ·ánh?” Tiêu Dao hỏi, miệng nở một nụ cười nhẹ.

Hạo Nhiên cảm thấy sự tức giận dâng trào, nhưng cũng không thể không công nhận sự khéo léo của Tiêu Dao. “Cậu thật không tồi, nhưng mình sẽ không từ bỏ đâu!”

Cậu dồn hết sức lực vào những cú t·ấn c·ông mạnh mẽ hơn, từng cú đá như sấm sét, nhưng Tiêu Dao lại lùi lại một cách nhanh nhẹn, chờ đợi thời cơ phản công.

Hắn đã bắt đầu nhận ra rằng, để thắng được Hạo Nhiên, hắn không chỉ cần né tránh mà còn phải tìm ra những điểm yếu trong cách t·ấn c·ông của cậu.

Cuộc chiến kéo dài, cả hai đều đã thấm mệt. Hạo Nhiên, với sức mạnh và sự dũng mãnh của mình, đang dần đuối sức. Cậu thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn không từ bỏ. “Cậu không thể thắng được mình chỉ bằng những đòn phản công yếu ớt như vậy!” cậu hét lên.

“Vậy hãy thử xem ai mới là kẻ kiên cường hơn!” Tiêu Dao đáp, ánh mắt lấp lánh quyết tâm. Hắn bắt đầu tăng tốc độ, sử dụng sức mạnh tiềm ẩn bên trong, và bắt đầu tung ra những cú phản công mạnh mẽ hơn.

Hạo Nhiên lại lao tới, quyết tâm kết thúc trận đấu. Cậu tung một cú đá xoay vòng, nhưng Tiêu Dao đã lướt qua, tránh được cú đá trong tích tắc. Hắn không để cho cơ hội vụt mất, ngay lập tức đáp trả bằng một cú đấm nhẹ vào bụng Hạo Nhiên. Cú đấm tuy nhẹ nhưng lại chính xác, làm cho Hạo Nhiên phải lùi lại.

“Cậu… cậu thật sự quá mạnh!” Hạo Nhiên thừa nhận, giọng nói mang theo sự thán phục. “Mình chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp phải đối thủ như cậu!”

Cuối cùng, sau một loạt đòn đánh và phản công, cả hai đều đã thấm mệt. Hạo Nhiên, hơi thở nặng nề, bắt đầu cảm thấy choáng váng. “Cậu… cậu thắng rồi,” cậu thừa nhận, không còn sức để tiếp tục chiến đấu.

Tiêu Dao mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự kính trọng. “Cậu cũng rất mạnh, Hạo Nhiên. Nếu không có sức mạnh và sự kiên cường của cậu, mình cũng không thể nào chiến thắng.”

Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm. “Mình sẽ không quên trận đấu này. Cậu thật sự là một thiên tài chiến đấu. Sau này chúng ta sẽ còn gặp nguy hiểm nhiều lần nữa, và mình sẽ không ngừng rèn luyện!”

Hai người đứng giữa căn phòng hầm, thở dốc nhưng trong lòng tràn đầy sự tôn trọng và ngưỡng mộ dành cho nhau. Cả hai đã không dốc toàn lực trong trận chiến vừa rồi, mỗi lần t·ấn c·ông Hạo Nhiên đều không xuất toàn lực luôn sẵn sàng thu hồi đòn đánh bất cứ lúc nào. Còn Tiêu Dao thì không dùng sức mạnh chỉ dùng kĩ năng và phản xạ để chấn áp Hạo Nhiên mỗi đòn t·ấn c·ông chỉ dùng một chút sức vì không muốn bạn mình b·ị t·hương.