Ánh sáng mặt trời xuyên qua các khe hở, rọi vào căn hầm bí mật nơi Hạo Nhiên đang ngủ say. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của cậu. Bỗng, một âm thanh lạch cạch của bàn phím vang lên, đánh thức Hạo Nhiên. Cậu chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh.
Hạo Nhiên thấy Tiêu Dao ngồi trước chiếc laptop, gương mặt hốc hác và đôi mắt thâm quầng. Dù mệt mỏi, nhưng sự tập trung và quyết tâm trong ánh mắt Tiêu Dao vẫn hiện rõ. “Cậu đang làm gì vậy?” Hạo Nhiên hỏi, ngồi dậy và xoa xoa mắt.
Tiêu Dao không quay lại ngay, mà tiếp tục gõ phím một cách điêu luyện. “Mình đang tìm kiếm thông tin về những kẻ thù trong nhà họ Bạch” hắn trả lời mà không ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng có chút mệt mỏi. “Họ rất nguy hiểm, và chúng ta cần biết rõ về họ trước khi hành động.”
Hạo Nhiên đứng dậy, đi lại gần để nhìn vào màn hình. Hình ảnh các tài liệu, bản đồ, và danh sách những cái tên hiện ra. Cậu thấy một bức ảnh lớn của một người đàn ông nghiêm nghị, khuôn mặt có phần dữ tợn, và cái tên “Bạch Vân” được ghi rõ bên dưới.
“Đây là người đứng đầu gia tộc Bạch hiện tại” Tiêu Dao giải thích, thấy Hạo Nhiên chăm chú theo dõi. “Hắn ta rất nguy hiểm, có nhiều mối quan hệ với các băng nhóm t·ội p·hạm và được biết đến với những vụ làm ăn mờ ám.”
“Vậy cậu đã tìm ra được gì chưa?” Hạo Nhiên hỏi, lòng bỗng nặng trĩu. Cậu biết rằng cuộc chiến sắp tới sẽ không dễ dàng chút nào.
Tiêu Dao quay sang, ánh mắt quyết tâm. “Mình đã thu thập được khá nhiều thông tin. Họ có một số điểm yếu, nhưng cũng có rất nhiều bảo vệ. Chúng ta cần phải lên kế hoạch kỹ càng.”
Hạo Nhiên nhìn kỹ vào gương mặt Tiêu Dao, nhận ra sự mệt mỏi trong đôi mắt bạn mình. “Cậu đã thức cả đêm để làm việc này à?” cậu hỏi, có chút lo lắng. “Sức khỏe của cậu quan trọng hơn bất cứ thông tin nào!”
Tiêu Dao khẽ cười, nụ cười nhạt nhưng có phần tự tin. “Mình không sao đâu. Chỉ cần có thông tin, chúng ta mới có thể đánh bại họ. Nếu cậu muốn thắng, cần phải có kế hoạch. Đó là lý do mình đã thức trắng đêm.”
“Cậu thật sự đã vất vả quá nhiều. Để mình giúp cậu” Hạo Nhiên đề nghị, ngồi xuống bên cạnh. “Cậu có cần mình tìm thêm thông tin gì không?”
“Không cần đâu,” Tiêu Dao lắc đầu. “Mình chỉ cần thêm thời gian để phân tích những thông tin này. Nhưng cảm ơn cậu.”
Tiêu Dao tiếp tục gõ phím, ánh mắt chăm chú vào màn hình. Những dòng code và dữ liệu hiện lên nhanh chóng, như một nghệ sĩ đang vẽ nên bức tranh hoàn hảo từ những mảnh ghép rời rạc. Hạo Nhiên ngồi bên cạnh, dõi theo từng động tác của Tiêu Dao, cảm nhận được sự kiên trì và thông minh của bạn mình.
“Mình đã tìm ra một vài thông tin về những tay sai của Bạch Vân,” Tiêu Dao nói, gợi ý cho Hạo Nhiên. “Họ là những kẻ mạnh mẽ, nhưng cũng có những điểm yếu mà mình có thể khai thác.”
“Cậu nghĩ chúng ta có thể lợi dụng những điểm yếu đó như thế nào?” Hạo Nhiên hỏi, bắt đầu cảm thấy hứng thú hơn với kế hoạch.
“Mình sẽ tạo ra một bản đồ tóm tắt, chỉ ra những địa điểm mà chúng ta có thể t·ấn c·ông. Càng nắm rõ thông tin, chúng ta sẽ càng dễ dàng trong việc ra tay,” Tiêu Dao giải thích.
Hạo Nhiên ngồi yên, nhưng trong lòng lại không thể dừng suy nghĩ về những mối nguy hiểm đang chờ đợi. “Cậu có chắc rằng chúng ta đủ sức đối đầu với họ không?” cậu hỏi, giọng nói mang theo sự lo lắng.
Tiêu Dao dừng lại, quay sang nhìn Hạo Nhiên. “Chúng ta không thể để sợ hãi ngăn cản mình. Nếu không đánh bại họ, sẽ không còn cơ hội nào cho chúng ta. Cậu đã thấy mình có thể chiến đấu mạnh mẽ như thế nào. Đừng nghi ngờ bản thân.”
Hạo Nhiên cảm thấy lòng mình dâng trào sự quyết tâm. “Cậu nói đúng. Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi hoàn thành mục tiêu nhưng cậu có ổn không?” “Trông cậu thật sự không khỏe.”
“Hạo Nhiên” Tiêu Dao ngẩng đầu lên cố gắng nở một nụ cười nhưng không thành công “Mình chỉ hơi mệt. Nhưng trước khi nghỉ ngơi có vài việc rất quan trọng mà cậu cần phải làm.” Giọng hắn tuy đầy quyết tâm nhưng lại mang theo sự kiệt sức.
Hạo Nhiên tiến lại gần cậu cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong không khí “Cậu có ổn không?” Cậu hỏi sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
“Cần phải nâng cấp thiết bị” Tiêu Dao đáp thở sâu một hơi “Mình cần cậu đi mua một số linh kiện để nâng cấp laptop và điện thoại. Chúng cần được cải thiện để xử lý thông tin hiệu quả hơn.” Hắn mở laptop ánh sáng rực rỡ từ màn hình như một ngọn lửa giữa màn đêm.
“Cậu cần gì? Mình sẽ ghi lại ngay.” Hạo Nhiên rút điện thoại ra giọng nói cậu mang theo sự khẩn trương.
“Đầu tiên” Tiêu Dao nhấn mạnh từng từ “hãy tìm mua một bộ RAM 16GB hoặc 32GB. Càng nhiều dung lượng càng tốt để chạy đa nhiệm mượt mà hơn. Tiếp theo một ổ cứng SSD 1TB để tăng tốc độ khởi động và truy xuất dữ liệu. Điều này cực kỳ quan trọng.” Đôi mắt hắn sáng lên khi nhắc đến công nghệ như thể những linh kiện ấy chính là hy vọng của hắn.
“Còn gì nữa không?” Hạo Nhiên nhăn nhó cảm thấy sức ép từ nhiệm vụ mà Tiêu Dao giao phó.
“Một card đồ họa rời như GTX 1660 hoặc RX 580” Tiêu Dao tiếp tục “Điều này sẽ giúp xử lý đồ họa và các tác vụ nặng một cách dễ dàng. Đừng quên mua thêm tản nhiệt cho laptop và cáp USB-C cho điện thoại nữa. Mình cần mọi thứ được nâng cấp để có thể truy cập thông tin nhanh nhất có thể.” Giọng hắn nghiêm túc như thể mọi thứ phụ thuộc vào cuộc mua sắm này.
Ánh mắt Hạo Nhiên lấp lánh lo âu “Có cần gì khác không?” Cậu hỏi sự căng thẳng trong lòng tăng lên.
“Có” Tiêu Dao nhìn thẳng vào mắt cậu giọng trở nên trầm và sâu “Hãy mua thêm một số v·ũ k·hí phòng thân.” Sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt hắn “Dù không ai muốn nhưng an toàn luôn là ưu tiên hàng đầu.”
“Mua một con dao gọn nhẹ và một khẩu súng” Tiêu Dao đáp ánh mắt cương quyết “Nghe có vẻ quá đáng nhưng không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Trong tình thế này mình không thể chủ quan.” Hắn nói như thể đã lường trước mọi tình huống xấu nhất.
Cảm nhận sự mệt mỏi của Tiêu Dao Hạo Nhiên đặt tay lên vai hắn dịu dàng nói “Cậu chắc chắn sẽ không đi cùng mình sao? Cậu đang mệt mỏi quá. Nếu cậu không khỏe mình có thể ở lại giúp cậu.” Cậu nhìn sâu vào mắt Tiêu Dao tìm kiếm sự đồng cảm.
“Không” Tiêu Dao lắc đầu giọng nói yếu ớt nhưng kiên quyết “Mình không thể đi lúc này. Mình cần phải hoàn thành một số công việc ở đây.” Hắn rút tay ra ánh mắt trở lại màn hình “Hãy làm theo những gì mình nói và nhanh chóng quay lại. Đừng để mình chờ lâu thời gian không chờ đợi ai cả.”
Hạo Nhiên nhìn Tiêu Dao thấy sự kiên cường trong gương mặt hắn làm cậu không yên “Cậu hãy cố gắng nghỉ ngơi một chút. Nếu cần mình có thể để mọi thứ lại và ở đây cùng cậu.”
Tiêu Dao nhẹ nhàng nhưng ánh mắt vẫn kiên định “Cậu không thể làm vậy. Chúng ta không có thời gian.” Hắn nhấn mạnh từng từ “Hãy hoàn thành nhiệm vụ này và trở về sớm nhất có thể. Mình tin cậu có thể làm tốt.”
Quyết tâm trong ánh mắt Hạo Nhiên đứng dậy “Được mình sẽ đi ngay bây giờ. Cậu hãy cố gắng nhé.” Cậu cầm tay Tiêu Dao truyền cho hắn một chút năng lượng.
“Cảm ơn Hạo Nhiên. Hãy cẩn thận. Mọi thứ đang trở nên căng thẳng và mình cần cậu trở về an toàn.” Tiêu Dao gật đầu nhưng trong đôi mắt hắn có thể thấy sự đuối sức.
Hạo Nhiên đi về phía cửa nhưng trước khi ra ngoài cậu quay lại nhìn Tiêu Dao “Cậu hãy nghỉ ngơi một chút đừng làm việc quá sức. Đừng quên uống nước và ăn gì đó.” Sự quan tâm hiện rõ trên khuôn mặt cậu.
“Mình sẽ làm vậy. Cậu đi đi mình sẽ đợi.” Tiêu Dao đáp ánh mắt kiên định nhưng trong lòng dậy lên nỗi lo lắng.
Hạo Nhiên bước ra khỏi hầm lòng đầy lo lắng về tình trạng của Tiêu Dao. Cậu biết rằng mọi thứ đang trở nên căng thẳng và nhiệm vụ này không chỉ để cải thiện thiết bị mà còn để bảo vệ cả hai trong những ngày sắp tới.
Căn hầm chìm vào bóng tối chỉ còn ánh sáng từ laptop chiếu sáng khuôn mặt Tiêu Dao. Hắn thở hắt ra một hơi dài quyết tâm tiếp tục công việc bất chấp sự mệt mỏi “Mọi thứ sẽ ổn thôi” hắn lẩm bẩm “mình phải hoàn thành nó cho Hạo Nhiên.”
Áp lực càng dồn lên đôi vai gầy gò của hắn nhưng ý chí của Tiêu Dao vẫn không hề suy giảm. Hắn bắt đầu gõ phím nhanh hơn tập trung vào nhiệm vụ của mình với sự kiên quyết “Mình sẽ không để cậu ấy thất vọng” hắn tự nhủ đôi mắt rực lửa đầy quyết tâm.