Suốt cả ngày, Hạo Nhiên túc trực bên giường của Tiêu Dao, lo lắng khi thấy người bạn của mình vẫn chưa tỉnh lại. Cậu đã lau mồ hôi trên trán Tiêu Dao, thỉnh thoảng kiểm tra nhịp thở, vừa chăm chú vừa bất an. Mặt trời dần xuống núi, bóng tối tràn vào căn hầm, chỉ còn ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn nhỏ bên giường hắt xuống.
Bất chợt, Tiêu Dao khẽ cựa mình và từ từ mở mắt. Nhận thấy Hạo Nhiên đang ngồi bên cạnh, vẻ mệt mỏi của hắn tan biến, thay vào đó là một nụ cười nhẹ nhưng không giấu được niềm xúc động.
“Cậu tỉnh rồi!” Hạo Nhiên mừng rỡ, giọng nói chứa đầy sự nhẹ nhõm. “Cậu có thấy đói không? Mình sẽ mang thức ăn đến ngay.”
Cả hai không kịp nghĩ gì nhiều, khi tiếng bụng cồn cào của cả hai vang lên phá vỡ không gian im lặng. Hạo Nhiên bật cười, rồi nhanh chóng ra ngoài lấy hai phần cơm mà cậu đã chuẩn bị từ trước.
Hai người ngồi đối diện nhau trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp phủ lên gương mặt đầy vẻ mệt mỏi nhưng vẫn kiên định của Tiêu Dao. Hắn cầm đũa lên, nếm thử vài miếng cơm, sau đó ngẩng lên nhìn Hạo Nhiên, ánh mắt toát lên sự cảm kích.
"Nhờ có cậu mà mình mới có sức quay lại, không ngờ tay nghề nấu ăn của cậu cũng khá đó" Tiêu Dao nói, nụ cười thoáng hiện lên. Hắn gắp thêm vài miếng đồ ăn cho Hạo Nhiên, như để bày tỏ sự biết ơn.
Trong lúc ăn, họ cùng nhau nói về những bước tiếp theo của kế hoạch. Hạo Nhiên hỏi, “Vậy bước tiếp theo của cậu là gì? Đám thông tin này sẽ giúp chúng ta có lợi thế, nhưng mình cần biết thêm cách chúng ta sẽ hành động.”
Tiêu Dao gật đầu, tay cầm chiếc đũa nhưng đôi mắt ánh lên sự tập trung. “Đầu tiên, với bằng chứng trong tay, mình sẽ kiểm soát được những kẻ thuộc phe Bạch Vân và cả những người có ý đồ xấu. Chúng ta sẽ từng bước loại bỏ những kẻ đe dọa và khiến những kẻ đó tự đấu đá với nhau.”
“Cậu định làm cho chúng nghi kỵ lẫn nhau?” Hạo Nhiên hỏi, ánh mắt đầy hứng thú khi thấy kế hoạch của Tiêu Dao dần hé mở.
“Đúng vậy. Chỉ cần đánh vào lòng tham và sự nghi kỵ vốn có của bọn họ, mình sẽ tạo ra sự xung đột bên trong mà không cần ra tay trực tiếp,” Tiêu Dao nói, giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng lại đầy toan tính.
Hạo Nhiên gật gù, cảm thấy lòng mình như bừng lên một ngọn lửa quyết tâm. Sau khi ăn xong, cả hai ngồi bên nhau, phân tích từng chi tiết của kế hoạch với sự cẩn thận tối đa.
Với một ánh mắt sắc lạnh, Tiêu Dao nhìn lên màn hình, nơi hiển thị chi tiết những thông tin bí mật của từng nhân vật trong gia tộc Bạch. Hắn biết rằng gia tộc này không chỉ khét tiếng vì quyền lực mà còn vì sự độc ác, tham vọng và lòng đố kỵ giữa các thành viên. Chính điều này đã tạo điều kiện hoàn hảo cho kế hoạch “Chó cắn chó” mà hắn sắp sửa thực hiện.
Tiêu Dao nói với Hạo Nhiên, giọng vừa khẽ vừa chắc nịch, “Chúng ta sẽ biến sự độc ác của họ thành v·ũ k·hí chống lại chính họ.”
Cầm điện thoại và laptop trong tay, Hạo Nhiên tập trung lắng nghe từng chỉ dẫn của Tiêu Dao. Tiêu Dao mở một tệp tài liệu với hàng loạt thông tin n·hạy c·ảm mà hắn đã thu thập được. Mỗi chi tiết đều là mồi lửa có thể làm bùng lên n·ội c·hiến bên trong gia tộc Bạch.
“Đầu tiên” Tiêu Dao chỉ vào màn hình, “hãy gửi bản ghi âm vợ của Bạch Vân nói chuyện với tình nhân cho hắn. Còn đây…” hắn chỉ tiếp vào một tệp hình ảnh, “…chụp cảnh Bạch Liên lén gặp nhân tình ở khách sạn, hãy gửi những hình ảnh này cho đối thủ của cô ta trong gia tộc. Cậu có thấy tệp này không? Bằng chứng Bạch Thành Đạt từng nhận tiền từ thế lực ngầm, gửi cho gia chủ để gia chủ cảm thấy bị đe dọa và lật lại hắn”
Tiêu Dao đã thu thập những bằng chứng n·goại t·ình của các phu nhân trong gia tộc Bạch những người phụ nữ bí mật qua lại với kẻ khác mà chồng họ không hay biết. Những tin nhắn yêu đương, hình ảnh thân mật, và thậm chí cả các đoạn video được ghi lại một cách kín đáo. Mỗi tệp tin là một mảnh ghép của bức tranh đầy mờ ám trong thế giới của những người vợ và người mẹ quyền lực nhưng phức tạp của gia tộc Bạch.
Tiêu Dao chọn ra những kẻ chồng bị cắm sừng, những người đàn ông có địa vị cao trong gia tộc nhưng hoàn toàn không hay biết về sự phản bội của người vợ. Hắn không gửi các bằng chứng này trực tiếp đến họ mà gửi gián tiếp qua một tài khoản ẩn danh, tạo nên sự nghi ngờ lớn mà không lộ diện bản thân.
Hạo Nhiên nhìn vào màn hình, trầm ngâm, tay di chuyển không ngừng theo từng chỉ dẫn của Tiêu Dao. Cậu nhanh chóng gửi từng bằng chứng tới những nhân vật có liên quan, đúng người, đúng lúc. Tiêu Dao chỉ vào một tệp khác, lần này là các đoạn tin nhắn của một vài nhân vật quan trọng trong gia tộc Bạch đang âm mưu hại nhau.
Kế tiếp, Tiêu Dao khai thác những âm mưu tranh giành quyền lực giữa các nhân vật chính trong gia tộc. Hắn biết rõ ai muốn hạ bệ ai, ai đang âm mưu tranh đoạt vị trí, và ai đang âm thầm đẩy người khác vào nguy hiểm để chiếm lợi ích cho riêng mình. Những bằng chứng này bao gồm các tin nhắn mật, các cuộc gọi ghi âm, và các tài liệu chứng minh âm mưu này.
“Tiếp theo là danh sách các tin nhắn của những kẻ muốn đoạt vị trí trong gia tộc,” Tiêu Dao nói, mắt vẫn không rời màn hình. “Gửi đến những người mà họ có ý định hãm hại. Chúng ta sẽ khiến cho chúng nhận ra mối đe dọa từ người bên cạnh mà không cần trực tiếp động tay.”
Hạo Nhiên tiếp nhận từng chỉ đạo, tay thoăn thoắt trên bàn phím. Mỗi lần gửi một bằng chứng là một tia lửa được thả vào đám cỏ khô của gia tộc Bạch, đẩy sự nghi kỵ và oán hận lên một tầm cao mới. Hắn không chỉ gửi đến những người bị phản bội, mà còn gửi các bằng chứng xấu cho những kẻ thù trong giới thương nhân, đối thủ của gia tộc Bạch để họ có thêm lý do chèn ép và đấu đá lẫn nhau.
Tiêu Dao ngồi lặng lẽ trong căn hầm của mình, ánh mắt dõi theo màn hình, nơi hiển thị những dòng tin nhắn và cuộc gọi hỗn loạn của những kẻ đang sa vào vòng xoáy của sự thù hận. Từng người từng người, kẻ này lao vào hãm hại kẻ khác, không ai biết rằng tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn.
“Các ngươi sẽ tự làm tiêu tan quyền lực của mình,” Tiêu Dao thì thầm, đôi mắt sáng lên với sự kiên quyết. "Càng đấu đá, các ngươi càng tự đẩy mình vào hủy diệt."
Đêm khuya, sau khi hoàn thành mọi chỉ đạo, Tiêu Dao ngả lưng mệt mỏi lên giường. Hạo Nhiên ngồi bên cạnh, lo lắng hỏi: “Cậu có cần nghỉ ngơi không? Có cần mình làm tiếp không?”
Tiêu Dao khẽ lắc đầu, nở nụ cười yếu ớt. “Không cần, mình chỉ mệt chút thôi… cứ gửi những thứ mình nói là đủ. Cậu là người mình tin tưởng nhất để hoàn thành điều này.”
Sự căng thẳng và lòng thù hận giữa các thành viên trong gia tộc Bạch giờ đây không khác gì một cơn phong hỏa liên miên, bùng lên và t·hiêu r·ụi tất cả. Tiêu Dao biết rằng, với sự thù địch ngày càng lớn giữa họ, gia tộc Bạch sẽ không còn là một bức tường thành vững chãi nữa, mà sẽ sụp đổ từ chính nội bộ.
Kế hoạch "Chó cắn chó" của hắn đã thành công, và giờ đây hắn chỉ cần ngồi quan sát cuộc chiến tự hủy diệt của gia tộc họ Bạch.