Trong không gian yên tĩnh, Sở Tiêu Dao nằm trằn trọc trên giường, cảm nhận được sức khỏe mình đã hồi phục hẳn. Sau một đêm, giờ đây hắn cảm thấy như thể mình được sinh ra lần nữa.
Hắn mở mắt, hít thở sâu để tận hưởng không khí trong lành, mùi trà xanh nhẹ nhàng lan tỏa trong phòng. Hắn chầm chậm ngồi dậy, nhìn quanh và nhận ra Bạch Hạo Nhiên vẫn còn đang say giấc. Hình ảnh cậu bạn nằm ở giường bên cạnh, với làn da sáng và mái tóc rối bù, khiến Tiêu Dao không khỏi nở nụ cười. Hắn nhớ lại những lúc cả hai đã cùng nhau trải qua bao khó khăn, những kỷ niệm mà giờ đây dường như trở thành những giấc mơ đẹp.
Giọng nói của hắn vang lên trong không gian yên tĩnh, nhưng không đủ để đánh thức Hạo Nhiên. Hắn kiên nhẫn gọi thêm lần nữa, cùng lúc đó nhẹ nhàng vỗ vào vai cậu.
Cuối cùng, Hạo Nhiên cũng từ từ mở mắt, ánh sáng chói chang khiến cậu phải nhắm lại trong giây lát. Cậu dụi mắt, cố gắng định hình không gian xung quanh và thấy Sở Tiêu Dao đang ngồi bên cạnh, khuôn mặt tươi cười.
Sở Tiêu Dao nói “Mẹ cậu đúng là thần y, thuốc của bà hiệu quả thật đấy! Tôi cảm thấy như mình đã hồi sinh vậy.”
Nghe lời Tiêu Dao, Hạo Nhiên không khỏi mỉm cười, tự hào về mẹ mình. Cậu ngồi dậy, nhăn nhó một chút nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cảm giác vui vẻ tràn ngập trong lòng khi cậu nhận ra bạn mình đã khỏe mạnh trở lại.
Bạch Hạo Nhiên nói “Thật vậy sao? Thế thì tốt quá!”
Sau một khoảng thời gian ngắn, Hạo Nhiên đứng dậy, chỉnh sửa lại mái tóc rối bù của mình trong gương. Đôi mắt cậu phản chiếu sự phấn khích, nhưng vẫn mang theo chút mệt mỏi. Cậu nhìn Tiêu Dao, trong ánh mắt ánh lên sự mong chờ.
Bạch Hạo Nhiên hỏi “Vậy bây giờ chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
Sở Tiêu Dao đứng dậy, đi lại quanh phòng, trong đầu đã hình dung ra những kế hoạch cho ngày hôm nay. Hắn dừng lại trước chiếc gương lớn, chăm chú ngắm nhìn bản thân trong bộ quần áo giản dị nhưng rất phong cách.
Sở Tiêu Dao nói “Chúng ta chỉ cần yên lặng và chờ đợi thôi. Nhưng mà, trong lúc chờ đợi, tại sao không ra ngoài để khám phá một chút?”
Ánh mắt của Hạo Nhiên sáng lên, cảm giác hào hứng ùa về. Bạch Hạo Nhiên nói “Nghe hay đấy! Tôi cũng khá muốn ra ngoài đi dạo!”
Tiêu Dao cầm chiếc mặt nạ lên, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua bề mặt mịn màng của nó. Hắn không muốn bị chú ý trong thành phố lạ lẫm này vì khuôn mặt hắn quá đẹp và chiếc mặt nạ chính là một cách để bảo vệ sự riêng tư của hắn.
Hạo Nhiên cũng lấy mặt nạ của mình ra, cậu ngắm nhìn nó với ánh mắt đầy hồi hộp. Cậu cẩn thận đeo nó vào, để che đi khuôn mặt thật. Hai người nhìn nhau qua gương, và nụ cười nở trên môi như một sự đồng thuận. Bầu không khí trong phòng trở nên hào hứng, tràn đầy năng lượng.
Sở Tiêu Dao nói “Đeo mặt nạ vào để tránh sự chú ý. Chúng ta không muốn nổi bật quá đâu.”
Hạo Nhiên gật đầu, ánh mắt thể hiện sự đồng tình. Cậu cảm thấy hào hứng với chuyến phiêu lưu sắp tới.
Bạch Hạo Nhiên nói “Đúng rồi! Thôi nào, đi thôi!”
Họ cùng nhau bước ra khỏi phòng, hòa vào dòng người tấp nập bên ngoài. Không khí trong lành của buổi sáng phả vào mặt họ, mang theo hương vị của những món ăn đường phố và tiếng ồn ào của thành phố Thanh Mộc đang dần tỉnh dậy.
Khi họ bước xuống đường, sự sống động của thành phố lập tức bao trùm lấy họ. Những quán ăn nhỏ xếp hàng bên đường, tỏa ra hương thơm quyến rũ từ những món ăn vừa được chế biến. Tiếng rao của những người bán hàng, tiếng cười nói của mọi người hòa quyện tạo thành một bản giao hưởng sống động.
Sở Tiêu Dao hít một hơi sâu nói “Hương vị nơi đây thật quyến rũ! Tôi có cảm giác như mình đang sống trong một bộ phim.”
Hạo Nhiên mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ khi nhìn ngắm mọi người qua lại. Cậu cảm nhận được sự sống động của thành phố này, nó khiến cậu cảm thấy phấn chấn hơn bao giờ hết.
Bạch Hạo Nhiên nói “Chúng ta đi ăn gì trước nhé! Tôi rất đói!”
Tiêu Dao gật đầu đồng ý, hắn đưa mắt quan sát xung quanh để tìm kiếm một quán ăn nhỏ phù hợp. Hắn dẫn Hạo Nhiên vào một quán ăn nằm khuất trong một con hẻm nhỏ. Quán ăn này không lớn, nhưng lại đông đúc khách hàng. Khói từ những bếp nấu ăn bay lên, hòa quyện với tiếng cười nói vui vẻ của thực khách.
Họ tìm một bàn trống gần cửa sổ, ngồi xuống và gọi những món ăn đặc trưng của địa phương. Một người phụ nữ lớn tuổi, với nụ cười tươi tắn, đến ghi đơn hàng của họ. Hạo Nhiên lướt qua thực đơn, ánh mắt không ngừng sáng lên khi thấy những món ăn hấp dẫn.
Bạch Hạo Nhiên nói “Tôi muốn thử bánh bao và mì xào! Nghe thật hấp dẫn!”
Sở Tiêu Dao cười nói “Tùy cậu! Tôi sẽ gọi chút bánh bao và một bát cháo, ăn cho nhẹ bụng.”
Người phụ nữ ghi lại đơn hàng, rồi nhanh chóng đi vào bếp. Họ ngồi lại, tận hưởng không khí nhộn nhịp của quán ăn. Một lúc sau, món ăn được dọn ra, hương vị lan tỏa khiến họ không thể cưỡng lại.
Hạo Nhiên không ngần ngại mà bắt đầu thưởng thức ngay lập tức. Cậu cầm chiếc đũa, lấy một chiếc bánh bao, thổi thổi cho nguội rồi cắn một miếng. Ánh mắt cậu sáng lên đầy hào hứng.
Sở Tiêu Dao cũng không chậm trễ, hắn múc một muỗng cháo, vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng. Hắn cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến khi thưởng thức những món ăn này.
Sở Tiêu Dao nói “Chúng ta nên làm điều này thường xuyên hơn, khám phá những món ăn ngon như thế này.”
Cả hai tiếp tục ăn, không ngừng trò chuyện về những ước mơ, dự định trong tương lai. Tiêu Dao chia sẻ về niềm đam mê phiêu lưu của hắn, về những nơi hắn đã từng đến và những người bạn hắn đã gặp. Hạo Nhiên thì mơ ước một ngày nào đó sẽ trở thành một nhà văn, viết về những cuộc phiêu lưu của chính mình.
Bạch Hạo Nhiên nói “Nếu tôi trở thành nhà văn, tôi sẽ viết về chúng ta! Về những chuyến phiêu lưu, về những điều mà chúng ta đã trải qua.”
Sở Tiêu Dao mỉm cười nói “Thật tuyệt vời! Tôi cũng muốn thấy bản thân mình xuất hiện trong câu chuyện của cậu!”
Họ cười nói rôm rả, không khí trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết. Đó chính là lúc mà họ cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ giữa hai người. Mỗi miếng ăn đều như gắn kết thêm tình bạn của họ, và từng câu chuyện được chia sẻ như thắp sáng thêm niềm vui trong lòng.