Tiêu Dao Trở Lại, Thao Túng Vận Mệnh Ở Trong Tay

Chương 24: Bắt cướp trong lúc đi dạo



Chương 24: Bắt cướp trong lúc đi dạo

Sau khi kết thúc bữa ăn, cả hai quyết định tiếp tục hành trình khám phá thành phố Thanh Mộc. Họ rời khỏi quán ăn, hòa vào dòng người đang nhộn nhịp. Những quán hàng ven đường bày bán đủ loại đồ ăn, từ hoa quả tươi ngon cho đến những món ăn vặt hấp dẫn.

Sở Tiêu Dao nói “Chúng ta nên đi tham quan những địa điểm nổi tiếng ở đây. Tôi nghe nói thành phố này có nhiều cảnh đẹp lắm!”

Bạch Hạo Nhiên gật đầu, nói “Đúng rồi! Có nghe nói về ngọn núi Thanh Mộc và những ngôi đền cổ kính trong vùng.”

Cả hai bắt đầu đi dạo trên những con phố nhộn nhịp. Không khí vui tươi và náo nhiệt khiến tâm trạng của họ trở nên phấn chấn. Tiêu Dao đưa tay chỉ vào những cửa hàng ven đường, nơi bày bán các sản phẩm thủ công mỹ nghệ đầy màu sắc.

Sở Tiêu Dao nói “Nhìn kìa, có những chiếc mặt nạ rất đẹp! Chúng ta có nên mua một chiếc để làm kỷ niệm không?”

Hạo Nhiên nhìn theo tay Tiêu Dao, ánh mắt sáng lên trước vẻ đẹp của những chiếc mặt nạ. Cậu bước lại gần, chọn một chiếc mặt nạ hình con mèo với màu sắc rực rỡ.

Bạch Hạo Nhiên nói “Chiếc này thật dễ thương! Tôi muốn mua nó!”

Sở Tiêu Dao gật đầu đồng ý, và cả hai cùng nhau chọn lựa thêm vài món đồ khác. Họ dạo qua từng cửa hàng, ngắm nhìn những sản phẩm độc đáo và trò chuyện về sở thích của nhau. Từng giây phút bên nhau như vậy đều trở thành những kỷ niệm đáng nhớ trong hành trình của họ.

Trong lúc đang say sưa tham quan, bất ngờ một giọng nói vang lên từ phía sau làm họ giật mình.

Giọng nói đó nói “Xin lỗi, các bạn có phải là khách du lịch không?”



Họ quay lại và thấy một cô gái trẻ, với mái tóc dài và nụ cười tươi tắn, đang đứng đó. Ánh mắt cô ánh lên sự nhiệt tình, như thể cô rất vui mừng khi thấy họ.

Cô gái nói “Tôi là An, tôi làm hướng dẫn viên ở đây. Nếu các bạn cần giúp đỡ về thông tin du lịch, tôi có thể giới thiệu cho các bạn những địa điểm thú vị nhất trong thành phố này.”

Tiêu Dao và Hạo Nhiên nhìn nhau, đều cảm thấy thú vị với đề nghị này.

Sở Tiêu Dao nói “Chào An! Chúng tôi rất vui được gặp bạn. Thực sự chúng tôi đang muốn tìm hiểu thêm về thành phố này.”

An gật đầu, ánh mắt sáng lên khi biết rằng mình có thể giúp đỡ.

An nói “Tuyệt quá! Thành phố Thanh Mộc có nhiều điều thú vị lắm. Tôi có thể dẫn các bạn đến những nơi nổi tiếng nhất và chia sẻ cho các bạn một số câu chuyện thú vị về chúng.”

Hạo Nhiên hồ hởi, cậu nhìn Tiêu Dao với vẻ đầy mong chờ.

Bạch Hạo Nhiên nói “Nghe thật tuyệt! Chúng ta đi cùng nhau nhé!”

Sở Tiêu Dao gật đầu đồng ý. Họ bắt đầu đi cùng An, cô hướng dẫn viên vui vẻ dẫn dắt họ đến những điểm đến nổi bật trong thành phố. Trong khi đi, An chia sẻ về lịch sử, văn hóa của Thanh Mộc, và không quên kể những câu chuyện hài hước về những du khách đã ghé thăm nơi này.

Ngày dần trôi qua, họ tham quan nhiều địa điểm nổi tiếng như ngọn núi Thanh Mộc với những tảng đá khổng lồ, những ngôi đền cổ kính với kiến trúc độc đáo và những bãi biển trong xanh tuyệt đẹp. Họ cùng nhau cười đùa, chụp ảnh, và thưởng thức những món ăn đặc sản của thành phố.



Khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh sáng hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Họ đứng trên một ngọn đồi, ngắm nhìn toàn cảnh thành phố Thanh Mộc dưới ánh chiều tà.

Sở Tiêu Dao thở dài nói “Thật đẹp quá! Tôi chưa bao giờ thấy một nơi nào tuyệt vời như thế này.”

Hạo Nhiên gật đầu, ánh mắt cậu rạng ngời với sự hào hứng.

Bạch Hạo Nhiên nói “Cảm ơn An đã dẫn chúng tôi đến đây. Hôm nay thực sự là một ngày tuyệt vời!”

An nói “Tôi cũng rất vui khi được gặp các bạn! Hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau trong tương lai.”

Đột nhiên, không khí vui vẻ bị cắt đứt bởi một tiếng thét vang lên từ phía bên kia đường. Một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi đang chạy theo, ánh mắt hoảng loạn khi thấy hai t·ên c·ướp lái xe máy vụt qua, giật mất chiếc túi xách của cô. Tiếng thét của cô gái vang lên, làm không khí xung quanh trở nên căng thẳng.

“Đừng! Trả lại túi của tôi!” Cô gái kêu lên, nhưng giọng nói của cô bị tiếng gầm rú của chiếc xe máy át đi.

“Chúng ta phải giúp cô ấy!” Tiêu Dao thốt lên, sự quyết đoán trong ánh mắt hắn hiện rõ.

Không chút do dự, Sở Tiêu Dao và Bạch Hạo Nhiên lao vào hành động. Hai thiếu niên dường như không còn thời gian để suy nghĩ. Tiêu Dao tập trung, ánh mắt hắn dõi theo t·ên c·ướp đang cầm chiếc túi.

“Đi!” Tiêu Dao hét lên.



Hắn nhanh chóng chạy về phía trước, một tay phóng tới chộp lấy mặt t·ên c·ướp. Cùng lúc, Hạo Nhiên cũng lao về phía chiếc xe máy, với một quyết tâm không kém.

“Ngừng lại!” Tiêu Dao quát lớn khi hắn chạm vào mặt t·ên c·ướp, không để hắn kịp trở tay. Hắn dùng sức mạnh, dồn áp lực vào tay mình, bóp chặt mặt t·ên c·ướp rồi đập mạnh hắn xuống đất.

Âm thanh “ầm” vang lên khi t·ên c·ướp đổ sập xuống mặt đường, cảm giác như đất rung chuyển dưới sức mạnh của cú đập. Cùng lúc đó, Bạch Hạo Nhiên không chần chừ. Cậu lao đến, một cú đấm mạnh vào phần đầu xe máy, tạo ra một tiếng “rầm” vang dội.

Chiếc xe máy lập tức chúi đầu xuống đất, bánh trước không còn chịu nổi trọng lượng, làm xe dừng lại ngay lập tức. Cả hai hành động như những chiến binh dũng mãnh, một cách đồng bộ và hoàn hảo.

Tên c·ướp nằm dưới đất, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn nhìn Tiêu Dao với ánh mắt hoảng loạn, miệng lắp bắp. “Mày... mày là ai?”

Tiêu Dao đứng vững vàng, vẻ mặt kiên định. “Mày không cần biết tao là ai. Nhưng mày sẽ phải trả giá cho những gì mày đã làm.”

Ánh mắt hắn như một lưỡi dao sắc bén, nhìn chằm chằm vào kẻ xấu, không để hắn có cơ hội thoát thân. Bạch Hạo Nhiên cũng không để t·ên c·ướp thứ hai có cơ hội đứng dậy, cậu lập tức tiến tới, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ sự phản kháng nào.

“Hãy ngồi yên đó!” Hạo Nhiên quát, mắt cậu như lửa.

Khi mọi thứ đã yên ổn, Tiêu Dao quay lại chỗ cô gái, người vẫn còn hoảng sợ, nhưng ánh mắt cô đã sáng lên với sự biết ơn. “Cảm ơn các bạn! Tôi... tôi không biết phải làm gì nếu không có các bạn.”

“Không sao, chúng tôi chỉ làm những gì cần làm thôi.” Tiêu Dao nói, nụ cười vẫn hiện hữu trên môi.

Cô gái lắc đầu, rồi cúi xuống nhặt chiếc túi bị rơi. “Cảm ơn các bạn đã cứu tôi. Tôi không biết làm thế nào để báo đáp!”

“Chỉ cần cô nhớ rằng cuộc sống này vẫn luôn có người tốt, và hãy cẩn thận hơn lần sau.” Hạo Nhiên nói, nụ cười trên môi cậu vẫn tươi rói.

Sau khi hai t·ên c·ướp bị chế ngự bởi những người xung quanh Tiêu Dao nhanh chóng kéo Hạo Nhiên rời khỏi để tránh phiền phức vì họ hiểu khuôn mặt của họ hiện tại chỉ là khuôn mặt giả được ngụy trang bởi chiếc mặt nạ.