Tiêu Dao Trở Lại, Thao Túng Vận Mệnh Ở Trong Tay

Chương 28: Thực lực ngang nhau



Chương 28: Thực lực ngang nhau

Sau khi trải qua trận đấu kéo dài, Lãnh Băng Dao cuối cùng cũng không thể giữ được bình tĩnh. Đối thủ này, người đàn ông mang mặt nạ với bí danh "Tu La" không chỉ né tránh các đòn đánh của cô một cách dễ dàng mà còn có thể phản công cực kỳ hiệu quả. Cô cảm thấy như mọi đòn đánh đều bị hắn đoán trước, như thể hắn có thể nhìn thấy mọi cử động của cô. Trong lòng dâng lên ý chí quyết tâm, cô biết không thể dừng lại. Đôi mắt cô lóe lên quyết tâm sắc bén, và không khí quanh cô như đông đặc lại, căng tràn sát khí.

Cơ thể cô bắt đầu rơi vào trạng thái kiệt sức, nhưng từ sâu trong bản năng chiến đấu, một cảm giác mãnh liệt trỗi dậy. Đây không chỉ là một sự bền bỉ thông thường, mà là một trạng thái bảo vệ cơ thể khi đối diện với sự sống và c·ái c·hết. Sự nguy hiểm từ đối thủ khiến cô phải dùng đến cơ chế bảo vệ bản năng, cô kích hoạt - Dị Nhãn, một năng lực tiềm ẩn chỉ có ở những thiên tài tuyệt thế, năng lực mạnh mẽ tiềm ẩn trong mỗi thiên tài chiến đấu khi họ bị đẩy đến giới hạn.

Bỗng nhiên, con ngươi của Lãnh Băng Dao chuyển sang màu trắng, lạnh lẽo và trống rỗng như một chiến binh sẵn sàng chiến đấu không ngừng. Ánh mắt của cô bây giờ không còn là ánh nhìn của lý trí nữa, mà hoàn toàn bị chi phối bởi sức mạnh bản năng. Các giác quan được tăng cường đến cực hạn, tốc độ và sức mạnh của cô đột ngột tăng lên một cách đáng kinh ngạc.

“Xem ra ngươi không tầm thường chút nào, Tu La” Lãnh Băng Dao nói, giọng nói trầm trầm nhưng vẫn sắc lạnh, như thể không còn một chút cảm xúc nào.

Tiêu Dao nhận ra điều gì đó đã thay đổi. Áp lực từ đối thủ lúc này tăng vọt lên gấp bội, khiến không khí xung quanh cũng trở nên căng thẳng và nặng nề hơn. Anh cảm nhận rõ sức mạnh tiềm ẩn trong cô gái trước mặt và biết rằng trận đấu này sẽ không còn đơn giản nữa.

“Xem ra ngươi không định buông tay nhỉ” Tiêu Dao nói, giọng bình thản nhưng ánh mắt lóe lên sự thích thú, dù bên trong anh vẫn cảnh giác cao độ.

Không chờ đợi thêm, Lãnh Băng Dao bất ngờ lao tới, tốc độ của cô bây giờ nhanh đến mức gần như không thể thấy rõ. Bóng cô lóe lên, lập tức xuất hiện ngay trước mặt Tu La, cánh tay mạnh mẽ tung ra một cú đấm thẳng vào ngực anh.



Tiêu Dao giật mình, nhanh chóng xoay người tránh né. Nhưng chưa kịp thở, Lãnh Băng Dao đã xuất hiện ngay bên cạnh, chân phải vung lên tạo thành một cú đá sắc bén. Tiêu Dao chỉ kịp lùi lại, né tránh trong gang tấc, nhưng tốc độ của cô giờ đã vượt xa khả năng quan sát thông thường.

“Thật nhanh” Tiêu Dao thầm nghĩ, cơ thể căng ra để sẵn sàng cho từng đợt t·ấn c·ông tiếp theo.

Cuộc chiến diễn ra với nhịp độ khốc liệt và dồn dập. Các đòn đánh của Lãnh Băng Dao mạnh mẽ và quyết liệt hơn, từng cú đấm và cú đá đều tràn đầy sát khí.

Dù Tiêu Dao có thể nhìn trước các đòn đánh nhưng tốc độ của cô nhanh đến mức khiến anh phải dốc toàn lực để né tránh. Anh lùi lại từng bước, nhưng không có cơ hội phản công.

Một cú đá thẳng vào ngực Tiêu Dao khiến anh lùi lại, hơi thở dồn dập. Nhưng không để anh có thời gian nghỉ ngơi, Lãnh Băng Dao đã lao tới, tay cô vung lên như một cơn lốc, tung ra hàng loạt cú đấm với tốc độ chóng mặt.

Tiêu Dao khéo léo né từng cú đấm, thân hình anh di chuyển mượt mà như nước, nhưng vẫn có vài cú đánh sượt qua người anh, để lại những vết bầm. Cảm giác đau nhói từ những đòn đánh ấy khiến anh càng thêm tỉnh táo và tập trung.

“Không ngờ ngươi mạnh đến vậy” anh thở dồn, đôi mắt lóe lên sự hưng phấn.

Nhưng Lãnh Băng Dao không trả lời, đôi mắt trắng xóa của cô vẫn chỉ nhìn anh một cách lạnh lùng và vô cảm. Cô tiếp tục t·ấn c·ông, như thể bản năng chiến đấu đã hoàn toàn chiếm lĩnh, không còn chút lý trí nào trong từng động tác.



Đột nhiên, cô lao lên cao, xoay người giữa không trung và tung ra một cú đá từ trên xuống với sức mạnh kinh hoàng. Tiêu Dao chỉ kịp giơ tay lên đỡ, nhưng lực v·a c·hạm quá lớn khiến anh bị đẩy lùi ra xa. Chưa kịp ổn định, cô lại lao tới, tung ra một loạt cú đấm, tốc độ và sức mạnh ngày càng dữ dội.

“Ngươi quá nhanh” Tiêu Dao nói, hơi thở dồn dập, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh.

Anh cảm nhận rõ rằng cơ thể mình đang dần kiệt sức, nhưng đôi mắt của anh vẫn không rời khỏi đối thủ. Anh tập trung toàn bộ giác quan, để ý từng cử động của Lãnh Băng Dao. Lúc này, cả hai đều bị dồn vào thế không thể dừng lại, trận đấu đã trở nên căng thẳng và không khoan nhượng.

Cuộc chiến vẫn tiếp diễn, tiếng động v·a c·hạm vang lên liên tục, sàn đấu bị phá hủy từng mảng lớn. Các cú đánh của Lãnh Băng Dao giờ đã nhanh và mạnh đến mức khó tin. Tiêu Dao thỉnh thoảng vẫn bị trúng đòn, từng cú đánh vào người anh như búa giáng khiến hơi thở dồn dập và nhịp tim đập thình thịch.

Nhưng anh không để cho sự đau đớn ấy ảnh hưởng. Dù bị đẩy lùi, nhưng ánh mắt anh vẫn kiên định, và mỗi lần b·ị đ·ánh trúng, anh lại tìm cách né tránh đợt t·ấn c·ông tiếp theo với sự chính xác cao độ.

Lãnh Băng Dao không ngừng tung ra các đòn đánh từ nhiều góc độ, di chuyển như một chiếc bóng. Nhưng dù tốc độ của cô nhanh đến đâu, Tiêu Dao vẫn kiên nhẫn né tránh, từng động tác mượt mà và linh hoạt, như nước chảy mây trôi.



Sau một loạt cú đánh không thành công, cô đột ngột lùi lại, ánh mắt trắng xóa nhìn anh đầy thách thức.

“Ngươi có vẻ khó đối phó hơn ta tưởng” cô nói, giọng lạnh lẽo, không có chút cảm xúc.

Tiêu Dao mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự thích thú. “Ta chưa bao giờ gặp ai có sức mạnh và tốc độ đáng gờm như ngươi” anh đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy ý chí chiến đấu.

Cả hai nhìn nhau, không khí giữa họ như đọng lại, căng thẳng tột độ. Họ đều biết rằng đây là thời điểm quyết định, và chỉ có một người có thể giành chiến thắng.

Lãnh Băng Dao lao tới một lần nữa, tung ra một cú đấm cực mạnh. Tiêu Dao xoay người né tránh, nhưng ngay lập tức cô đã ở sau lưng, tung ra một cú đá xoáy mạnh vào lưng anh. Cú đá trúng đích, khiến anh mất thăng bằng và khụy xuống. Nhưng không để bị hạ gục, anh nhanh chóng bật dậy, giữ vững thế thủ.

Nhận thấy đối thủ không dễ dàng b·ị đ·ánh bại, Lãnh Băng Dao siết chặt nắm đấm, mắt trắng xóa lóe lên sự quyết tâm. Cô lao tới với toàn bộ sức mạnh còn lại, tung ra hàng loạt cú đấm và đá liên hoàn, không cho anh có cơ hội nghỉ ngơi.

Tiêu Dao đáp trả bằng cách di chuyển linh hoạt, đôi khi phản công bằng các đòn đánh nhanh và chính xác. Cuộc chiến trở nên hỗn loạn, hai người như hòa vào một điệu vũ c·hết chóc, không một giây nào dừng lại.

Cuối cùng, cả hai đều mệt mỏi, hơi thở dồn dập và trán đẫm mồ hôi, cả hai đều b·ị đ·ánh bay xuống dưới. Lãnh Băng Dao nhìn Tiêu Dao, ánh mắt trắng xóa dần trở lại bình thường. Dị Nhãn của cô cũng dần tan biến, trả lại cho cô ánh nhìn lạnh lùng nhưng đầy kiêu hãnh.

“Ngươi là đối thủ mạnh nhất ta từng gặp, người thiếu niên đầu tiên mà ta phải dốc toàn lực để chiến đấu” cô nói, giọng nói lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự tôn trọng “lần sau ta sẽ đánh bại ngươi”

Tiêu Dao khẽ gật đầu, nụ cười hiện lên sau lớp mặt nạ “Hy vọng cô có thể làm được, nhưng mà ta nghĩ lần tới cô vẫn sẽ không thắng được ta” anh đáp.

Cả hai đối diện nhau trong khoảnh khắc cuối cùng, trước khi quay lưng rời khỏi sàn đấu, mỗi người mang trong lòng một ấn tượng khó phai về đối thủ của mình.