Chương 27: Tu La đấu với thiếu nữ thần bí Lãnh Băng Dao
Tiêu Dao và Lãnh Băng Dao đối diện nhau, ánh mắt họ chứa đựng sự quyết tâm và tôn trọng lẫn nhau. Cả hai đều hiểu rằng đây không chỉ là một cuộc chiến thể chất mà còn là một cuộc chiến tâm hồn, nơi tài năng và trí tuệ của họ sẽ được thử thách.
Tiêu Dao là người đầu tiên ra tay. Hắn di chuyển nhanh như chớp, đôi chân nhẹ nhàng lướt trên mặt sàn như một cơn gió. Với một cú nhảy mạnh mẽ, hắn xuất hiện bên trái Lãnh Băng Dao, tung ra một cú đá vòng mạnh mẽ.
“Tu La, ngươi bắt đầu mạnh mẽ đấy” Lãnh Băng Dao khen ngợi nhưng ngay lập tức lách người sang bên phải, né tránh cú đá một cách điệu nghệ. Ánh mắt cô ánh lên sự tập trung.
Nhưng Tiêu Dao đã không cho cô thời gian để thở. Hắn lập tức lao tới, thực hiện một chuỗi các cú đấm nhanh như điện, từng cú đấm như những mũi tên bay về phía Lãnh Băng Dao.
“Tốt hơn hết là cô phải tập trung” hắn nói, âm thanh đầy tự tin. Hắn lừa dối bằng cách giả vờ đánh vào phía trái, khiến Lãnh Băng Dao phản ứng. Ngay khi cô nghiêng người để tránh đòn, hắn lập tức đổi hướng, tung ra một cú đấm mạnh vào bụng cô.
Nhưng Lãnh Băng Dao đã sẵn sàng. Cô nhanh chóng xoay người, hạ thấp thân mình xuống và lăn qua bên trái, tránh được cú đánh của hắn. “Hãy đợi đó, Tu La,” cô thách thức, giọng nói đầy quyết tâm. Cô đứng dậy, ánh mắt rực lửa.
Cô nhanh chóng phản công. Vận dụng linh hoạt đôi chân, Lãnh Băng Dao vung tay phải, t·ấn c·ông vào cổ tay của Tiêu Dao, nhằm làm hắn mất thăng bằng. “Ngươi không thể dễ dàng lừa ta như vậy” cô nói, ánh mắt cô tràn đầy tự tin.
Tiêu Dao nhận ra cô đã bắt đầu hiểu được các đòn đánh của mình. Hắn phải thay đổi chiến thuật. Hắn lùi lại một bước, hít một hơi sâu, rồi lao về phía Lãnh Băng Dao với tốc độ nhanh hơn, thực hiện một cú đá chân xoay cực mạnh.
“Chưa kết thúc đâu” hắn nói khi thực hiện cú đá, ánh mắt không rời khỏi cô.
Lãnh Băng Dao cảm nhận được sự nguy hiểm. Cô ngay lập tức nghiêng người sang một bên, nhưng không kịp, cú đá của Tiêu Dao chỉ chạm nhẹ vào vai cô, nhưng đủ để cô cảm thấy sức mạnh từ cú đánh.
“Khá lắm” cô thừa nhận, giọng nói tràn đầy thách thức. “Nhưng ta sẽ không dễ dàng bị khuất phục đâu”
Cô lấy lại thăng bằng, một luồng năng lượng dâng trào trong người. Lãnh Băng Dao áp dụng một kỹ thuật chưa từng thấy. Cô di chuyển một cách uyển chuyển, như nước chảy, phóng về phía Tiêu Dao. Trong khoảnh khắc, cô thực hiện một đòn xoay lưng mạnh mẽ, nhắm thẳng vào mặt hắn.
“Xem đây, Tu La” cô hét lên, chân cô vung lên với tốc độ nhanh như chớp.
Tiêu Dao phản ứng kịp thời, hắn né người sang bên phải và ngay lập tức thực hiện một cú đấm phản công. Nhưng Lãnh Băng Dao đã nhanh chóng lăn qua bên trái, thoát khỏi đòn đánh.
“Ngươi có nhanh nhẹn thật nhưng vẫn chưa đủ” hắn nói, ánh mắt hắn đầy thách thức.
“Còn lâu mới vậy” Lãnh Băng Dao đáp, cảm nhận được sự kích thích từ cuộc chiến. Cô tiếp tục t·ấn c·ông b·ằng những cú đấm liên hoàn, nhanh và chính xác. Mỗi cú đấm của cô đều như những mũi tên nhắm thẳng vào trái tim của Tiêu Dao.
Từng đòn đánh qua đi, không khí trở nên dày đặc. Họ như đang tham gia một điệu vũ điên cuồng giữa sàn đấu, từng động tác nhanh và mạnh mẽ, vừa uyển chuyển vừa sắc bén. Đám đông đứng xem như bị cuốn vào một vũ điệu của sức mạnh và sự khéo léo.
“Có phải cô không còn sức mạnh?” Tiêu Dao hỏi, giọng nói trêu chọc.
“Đừng đánh giá thấp ta” Lãnh Băng Dao đáp, một nụ cười thách thức nở trên môi. Cô lùi lại, hít một hơi sâu, rồi lao vào với một cú t·ấn c·ông mạnh mẽ hơn. Lần này, cô sử dụng cả hai tay, thực hiện một chuỗi đòn liên hoàn, mỗi cú đánh đều chứa đựng sức mạnh và sự tập trung.
Tiêu Dao, mặc dù bị áp đảo một chút, nhưng hắn không dễ dàng gục ngã. Hắn điều chỉnh cách di chuyển, lùi lại một bước và thực hiện một cú đá lộn ngược, t·ấn c·ông vào vị trí cô đang đứng. “Cô nghĩ chỉ mình cô mới có chiêu mạnh sao?”
Cú đá của hắn đánh trúng chân cô, khiến cô loạng choạng một chút. “Hừ, ngươi thật tồi tệ” cô nói, mặc dù hơi thở đã trở nên gấp gáp.
“Cô chưa thấy gì cả” hắn đáp lại, ánh mắt quyết tâm và tự tin.
Trận chiến tiếp tục diễn ra trong bầu không khí căng thẳng. Những cú đấm, cú đá, và các đòn đánh mạnh mẽ không ngừng được tung ra. Đám đông đứng xem như không thể rời mắt, họ không biết trận chiến này sẽ đi đến đâu.
Lãnh Băng Dao mồ hôi đầm đìa, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Tiêu Dao. Cảm giác như có một thứ gì đó giữa họ đang lớn dần lên. Một cảm giác kỳ lạ, như thể họ đã biết nhau từ lâu.
“Hãy cho ta thấy sức mạnh của cô” Tiêu Dao nói, giọng điệu không còn khiêu khích mà chuyển sang một sự tôn trọng thực sự.
“Ta sẽ không thất vọng” Lãnh Băng Dao thề, đôi mắt cô rực lửa.
Hai người lại lao vào nhau, một lần nữa, trận chiến bắt đầu trở nên kịch tính hơn bao giờ hết. Họ di chuyển nhanh như chớp, từng cú đánh đều chính xác và mạnh mẽ. Trong một khoảnh khắc, Lãnh Băng Dao nhận ra rằng mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể chạm đến Tiêu Dao.
Nhưng một phần trong cô không muốn dừng lại. Cô quyết định liều lĩnh hơn. Cô tập trung sức mạnh vào đôi chân, phóng tới, và ngay khi gần chạm đến hắn, cô thực hiện một cú nhảy cao, hai chân cùng vung mạnh vào không khí, tạo nên một cú đá mạnh mẽ.
“Nhìn đây, Tu La” cô hét lớn, và cú đá của cô lao đến như một cơn bão.
Tiêu Dao nhận ra nguy hiểm. Hắn biết đây là đòn cuối cùng mà Lãnh Băng Dao tung ra. Hắn nhanh chóng phản ứng, một cú đá lật ngược lại, tiếp tục giao tranh. Âm thanh v·a c·hạm phát ra lớn như tiếng sấm. Cả hai đều lùi lại một bước, thở hổn hển, nhưng ánh mắt vẫn không rời nhau.
“Tuyệt” Tiêu Dao thừa nhận, ánh mắt tràn đầy sự tôn trọng. “Cô đã chiến đấu rất tốt.”
“Tôi sẽ không từ bỏ” Lãnh Băng Dao nói, không thể giấu đi sự kiêu hãnh trong giọng nói.