Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Chương 103: Tiểu Oanh trọng thương



Đế Nguyên Quân đang chuẩn bị rời đi thì cảm nhận được một tiếng bước chấn thanh thoát nhẹ nhàng đang tiến lại gần.

“Sư đệ, không ngờ là ngươi đang đứng ở đây”. Dược Liên Anh tiến lại gần rồi lên tiếng.

“Một thời gian không gặp, sư tỷ trông ngày càng xinh đẹp nha”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi đáp.

“Ngươi chỉ được cái giẻo miệng”. Dược Liên Anh vui vẻ cười nói. “Đúng rồi, không ngờ sư đệ ngươi thời gian này rất nổi nha”.

“Sao lại vậy?”. Đế Nguyên Quân không hiểu.

“Có ai trong nội môn mà không biết đâu”. Dược Liên Anh nở một nụ cười duyên dáng rồi tiếp tục nói. “Đánh với hơn hai mươi người cùng cảnh giới không một lần bại”.

“Ngươi nói xem, như vậy có nổi hay không?”.

“Hắc hắc, chẳng qua tiểu gia quá anh tuấn đó mà”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lớn, nói với giọng điệu tự hào.

“…”. Dược Liên Anh lắc đầu. “Ta chuẩn bị ra ngoài làm nhiệm vụ, không biết sư đệ có muốn đi cùng hay không?”.

“Nhiệm vụ gì?”.

“Đến Nhan gia tộc đón một người tên là Nhan Tiểu Tiểu”.

“Nhan Tiểu Tiểu, cái tên này hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải”. Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi trả lời. “Đúng lúc ta cũng muốn đến Mộng gia, nhiệm vụ này ta đi cùng ngươi”.

“Như vậy thì thật tốt”. Dược Liên Anh tỏ vẻ vui mừng quá mức.

Điều này khiến Đế Nguyên Quân có một chút nghi ngờ, nhìn vẻ mặt Dược Liên Anh, hắn có thể đoán ra được người này đang giữ kín chuyện gì đó.

“Khi nào ta bắt đầu đi vậy sư tỷ?”.

“Ngay bây giờ”.

“Sao gấp quá vậy?”. Đế Nguyên Quân càng thêm nghi ngờ nói.

“Do ta lỡ tay bóc nhiệm vụ xuống rồi”. Dược Liên Anh đưa tờ nhiệm vụ ra, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười trông miểng cưởng nói.

“Được rồi, đi thì đi”.

Nhanh chóng đi ra ngoài, Dược Liên Anh điều khiển phi kiếm của mình đưa Đế Nguyên Quân bay thẳng ra bên ngoài đại trận ở ngoài cùng.

Trên tay lấy ra một tấm bùa thông hành ném lên, ở phía trên đại trận bắt đầu mở ra một cái lỗ đủ lớn để hai người đi ra ngoài.

“Sư tỷ, ngươi có chuyện gì giấu ta đúng không?”. Vừa đi ra ngoài chưa được bao lâu, Đế Nguyên Quân lên tiếng hỏi. Ánh mắt hắn kiên định nhìn chằm chằm.

Dược Liên Anh cúi gầm đầu, nàng thở dài một hơi rồi nói. “Ngươi biết Trần Trầm Nghiên không?”.

“Là tên đứng thứ ba trong đệ tử nội môn đúng không?”. Đế Nguyên Quân trả lời.

“Đúng vậy, hắn đang nhắm đến ngươi”. Dược Liên Anh sắc mặt âm trầm nói.

“Tại sao?”. Đế Nguyên Quân không hiểu chuyện nên hỏi ngược lại.

“Lúc trước tên Trần Trầm Thiên đặt cược, trong đó có một thứ mà Trần Trầm Nghiêm rất cần”.

“Ồ, cái này sao?”. Nghe nói vậy, Đế Nguyên Quân nhớ đến rồi lấy ra từ trong nhẫn trử vật một cái lọ đan dược nhỏ bằng nắm tay.

“…”. Dược Liên Anh giật mình nói. “Ngươi biết cái này từ trước rồi sao?”.

“Tất nhiên”. Đếp Nguyên Quân đáp. “Phá Cách Đan, tứ phẩm đan dược”.

“Chắc Trần Trầm Nghiêm cần cái này để đột phá bình cảnh?”.

“Sư đệ ngươi trông thì vậy nhưng thật sự rất thông minh nha”.

“Nhưng cái này cũng khiến ngươi gặp khó khăn không ít đâu”. Dược Liên Anh lên tiếng khuyên ngăn. “Chắc chắn tên kia sẽ ra tay với ngươi đó sư đệ”.

“Thì sao?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân trả lời một cách thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, hắn lấy ra viên “Phá Cách Đan” đưa vào miệng rồi nhai ngấu nghiến hư đang ăn kẹo.

“Ừm, cái này vị không tồi, mặc dù hơi đắng một chút nhưng cũng xem là mĩ vị”.

“Này, sư đệ. Ngươi thật sự không sợ hắn sao?”. Dược Liên Anh kinh nghi nói.

“Hắn trong mắt ta chẳng là gì cả?”. Đế Nguyên Quân trả lời với giọng điệu chắc chắn. “Nếu dám đến thì ta chơi chết hắn”.

“Sư tỷ, trước tiên ngươi có thể đến Mộng gia được hay không?”.

“Ngươi đến đó làm gì?”. Dược Liên Anh tò mò hỏi.

“Tà đến mang một tiểu tham ăn đi”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười rồi nói. “Lúc đến thì sư tỷ gọi ta một cái nha, ta bế quan chuẩn bị đột phá chút”.

“Được rồi”. Dược Liên Anh gật đầu.

Nuốt xuống đan dược tứ phẩm, Đế Nguyên Quân cảm nhận được một lượng linh khí và dược lực cực kỳ mạnh mẽ đang không ngừng dung nhập vào khắp nơi trong cơ thể.

Ở trong đan điền, tôn Côn Bằng cảm nhận được linh khí và dược lực đang không ngừng tuôn vào khiến nó phấn khích không ngừng. Suốt một thời gian, Đế Nguyên Quân chỉ chuyên tâm vào luyện thể mà bỏ quên đi cảnh giới hiện tại của mình.

Với lượng linh khí nồng đậy như này và cảnh giới của hắn đã đạt đến viên mãn suốt một thời gian dài nên lực lượng được ngưng tụ là cực kỳ nồng đậm. Mượn thêm dược lực hỗ trợ đột phá. Đế Nguyên Quân hắn chắc chắn là việc đột phá sẽ không gặp quá nhiều khó khăn.

Hắn không chỉ có thể đột phá thêm một tiểu cảnh giới mà còn có thể gia tăng được một lượng chân nguyên củng cố cảnh giới vẫn rất dư giả.

Vù vù!

Thình lình, một trận phong bạo từ trên người Đế Nguyên Quân mạnh mẽ bắn ra ngoài khiến Dược Liên Anh điều khiển phi kiếm rung lắc không ngừng.

Ánh mắt kinh ngạc của nàng nhìn qua, thấy Đế Nguyên Quân vẫn còn đang ngồi bế quan nhưng khí tức trên người của hắn khiến nàng không khỏi giật mình. Mặc dù cảnh giới của hắn chỉ là Ngưng Hải cảnh tầng năm nhưng lượng chân nguyên đang tỏa ra một lượng rất lớn.

Nó thậm chí còn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Ngưng Hải cảnh tầng thứ chín, thậm chí có thể sánh ngang được Thiên Địa cảnh tầng thứ nhất.

‘Sư đệ đúng là quái vật’.

‘Phùng trưởng lão đã từng nói hắn là cùng cảnh giới vô địch, không ngờ thật là vậy?’.

Đi thêm được một lúc, Dược Liên Anh dần giảm tốc độ phi kiếm lại rồi hạ thấp xuống bên dưới.

“Đến rồi sao?”. Chợt, Đế Nguyên Quân từ phía sau lên tiếng.

“Ừm, ta đứng trước cổng vào của Mộng gia tộc rồi”. Dược Liên Anh gật đầu.

Trước mắt hai người, một dãy tường rào được xây dựng rất cao che phủ hầu như hết tầm nhìn ở bên trong, ở chính giữa là một cái cổng rất lớn được làm từ Huyền Đăng Mộc, là một loại cây cực kỳ trân quý. Giá của nó được bán ra ít nhất cũng phải mấy vạn linh thạch cực phẩm.

“Ta đi vào thôi”.

Cảm nhận được khí tức của Mộng Linh Nhi và khí tức của Tiểu Oanh chậm chờn ở bên trong, Đế Nguyên Quân không chần chừ mà kéo tay Dược Liên Anh đi vào.

“Dừng lại”. Thanh âm hai tên canh cổng đệ tử lớn tiếng quát. “Không phải người của Mộng gia không thể vào.”.

“Vào nói với Mộng Linh Nhi báo có người tên Vô Lương tới gặp”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn chằm chằm hai tên canh cửa rồi nói.

“Hừ, ở đâu đến một đứa nhóc con. Dám gọi Linh Nhi tiểu thư vô lễ?”. Một tên canh cổng lớn tiếng quát.

Bị một tên đệ tử nhỏ bé lớn tiếng quát, Đế Nguyên Quân ánh mắt nổi lên một sợi sát ý. “Mộng Linh Nhi đứng trước mặt ta cũng không dám nói như vậy”.

“Một tên đệ tử tầm thường như ngươi”. Đế Nguyên Quân tức giận. “Dám sao?”.

Răng rắc!

Lời nói vừa dứt, thân thể Đế Nguyên Quân chợt lóe lên một cái liền đứng ngay trước mặt tên đệ tử kia rồi đưa cánh tay lên bóp chặt cổ hắn vận lực một cái. Một tiếng xương bị bóp nát vang lên.

“Ahhhhh… Giết người rồi”. Tên đệ tử còn lại nhìn một màn này mà sợ hãi, hai hàng nước mắt dần chảy xuống, hắn không kiềm chế được mà tè cả ra quần rồi la lớn.

“Ồn ào”.

Đế Nguyên Quân hạ giọng, cánh tay nhẹ nhàng vung qua một cái, một đường kiếm khí trên đầu ngón tay bắn ra đâm thẳng vào chính giữa đầu tên đệ tử.

Bị kiếm khí đâm xuyên đầu, tên đệ tử ngay lập tức mât đi sinh mệnh mà ngả gục xuống đất.

“Vào thôi”. w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Giải quyết xong hai tên đệ tử, Đế Nguyên Quân đẩy mạnh cửa rồi tiến vào bên trong.

Hắn ra tay giết hai tên đệ tử gây ra một động tỉnh rất lớn. Ngay lập tức, đám đệ tử ở bên trong cũng bắt đầu xông ra ngoài rồi chặn một vòng ở phía trước.

“Kẻ nào to gan giám tại Mộng gia lại giám ra tay giết người”. Một tên đệ tử cao lớn lớn tiếng quát.

“Mộng Linh Nhi, ta đến đây rồi sao còn chưa ra”. Không kiềm chế được cơn nóng giận, Đế Nguyên Quân đẩy mạnh khí tức trên người rồi quát lớn một tiếng. Thanh âm mang theo hỗn độn chân nguyên mạnh mẽ vang vọng khắp nơi.

“…”. Ở bên trong, một bóng dáng nữ tử thướt tha đang di chuyển bỗng nghe tiếng gọi này liền giật mình đứng lại.

“Giám vô lễ với tiểu thư”. Tên đệ tử cao lớn tức giận quát. “Lên giết chết hắn cho ta”.

“Dừng tay”.

Đám đông đệ tử định lao lên thì bị một tiếng quát lớn từ phía sau truyền đến. Thân ảnh nữ tử hối hả chạy ra, Mộng Linh Nhi trên gương mặt chảy xuống một vài giọt mồ hôi lo lắng.

“Các ngươi lui xuống”. Mộng Linh Nhi ra hiệu cho đám đệ tử lui xuống rồi quay qua nở một nụ cười rồi nói. “Vô Lương sư phụ, ngươi đến sao không nói trước với ta một tiếng”.

“Không cần nói nhiều, ta đến đón Tiểu Oanh đi”. Đế Nguyên Quân ánh mắt sắc bén liếc nhìn một cái khiến toàn thân Mộng Linh Nhi run lên một cái, cảm giác sống lưng lạnh ngắt với một cảm giác áp bức mãnh liệt đè xuống.

“Ta dẫn ngươi vào bên trong”. Mộng Linh Nhi nuốt xuống một ngụm khí lạnh, khóe miệng hơi run rẩy rồi nói.

Nhanh chóng tiến vào bên trong, Đế Nguyên Quân cảm nhận được khí tức của Tiểu Oanh đang rất yếu ớt. Hắn không còn để ý đến Mộng Linh Nhi mà trực tiếp phá cửa đi vào.

Nhìn thấy thân thể Tiểu Oanh bị thương rất nghiêm trọng, Đế Nguyên Quân ánh mắt không kiềm chế được mà toát ra một lượng sát ý kihn khủng bao trùm toàn bộ biệt viện.

Đứng bên cạnh, Mộng Linh Nhi cơ thể đang không ngừng run lên trông rất sợ hãi, còn Dược Liên Anh mạnh mẽ hơn một chút, nàng cố gắng chống đỡ lượng sát ý này nhưng trên gương mặt lộ ra vẻ trắng bệch.

“Là ai làm?”. Thanh âm Đế Nguyên Quân âm trầm nhưng chứa đựng sát cơ cực kỳ to lớn.

“Là… là…”. Mộng Linh Nhi khóe miệng run rẩy.

“Ta hỏi ngươi là ai làm?”. Thấy dáng vẻ Mộng Linh Nhi, Đế Nguyên Quân lớn tiếng quát.

“Trong lúc ta đi vắng, tiểu đệ hắn đưa Tiểu Oanh ra ngoài nhưng lại bị người Ngô gia chặn lại”. Mộng Linh Nhi cúi gầm đầu.

“Ta chỉ cần biết là kẻ nào?”. Lời nói nặng nề mang theo một lượng sát ý kinh khủng.

“Là Ngô Thiên Thanh”. Mộng Linh Nhi run rẩy nói.

- --