“Không phải tôi lấy, văn kiện ở văn phòng Nặc không phải tôi lấy."
“Ai có thể chứng mình?”
“Tôi...thực sự không có làm.” Thiệu Đường không biết nên nói thế nào.
“Không có? Vậy cô muốn tôi tin tưởng cô sao?” Ngôn Lâm cười lạnh.
“Tôi chỉ có thể nói tôi không có lấy tài liệu đó, có một vị thư kí kêu bên ngoài có người tìm tôi, tôi liền ra, cơ bản tôi chưa có chạm qua sấp tài liệu đó, còn có tôi bị bắt cóc! Hôm nay tôi mới được thả, vừa ra đã bị cảnh sát bắt." Thiệu Đường lấy tay ôm đầu.
“Cô thích Nặc sao?”
“Ân”
“Hừ. Tiểu lưu manh? Cô nói thì dễ, có một số việc cô làm ra không thể chối cãi."
“Cô nói cái gì?” Thiệu Đường phẫn nộ.
“Nói cái gì? Cô muốn tôi nói gì? Cô không cần giả đò nữa, đừng đóng kịch. Ngày mai chúng tôi chính thức khởi tố cô." Ngôn Lâm khinh bỉ nhìn Thiệu Đường.
“Tôi muốn gặp Nặc."
“Muốn gặp Ngôn Nặc? Muốn em ấy giúp cô? Tôi đã cho em ấy nghỉ ngơi vài ngày, em ấy không còn quản lí công ti nữa, nên cô chuẩn bị ngồi tù đi." Ngôn Lâm nói xong liền chuẩn bị rời đi.
“Tôi cũng không sợ ngồi tù, điều duy nhất tôi sợ là cô ấy không tin tôi, hận tôi!” Thiệu Đường chậm rãi ôm lấy đầu.
“Hằng, cô ấy thế nào?” Ngôn Nặc ngồi ở sô pha nhìn Ngôn Hằng.
“Chị cả hôm nay đi gặp cô ất hơn nữa chị ấy còn nói sẽ khởi tố cô ấy. Chiều mai ra tòa."
“Nhanh vậy sao???”
“Chị cả nói phải nhanh về Mỹ nên..." Ngôn Hằng nhìn sắc mặt tái nhợt của chị mình lo lắng.
“Sao có thể như vậy, chị muốn gặp cô ấy."
“Được em giúp chị." Ngôn Hăng lấy điện thoại nói mấy câu rồi cúp máy.