“Phong, cho tôi! Cho tôi...” Đến giờ Thiệu Đường thực sự chịu không nổi.
“Cho cậu cái gì?” Thiệu Phong không rõ hỏi lại.
“Cho tôi thuốc phiện, thuốc phiện đó.” Thiệu Đường dùng sức năn nỉ Thiệu Phong.
“Thiệu Đường từ lúc nào cậu lại trở nên thế này." Thiệu Phong không thể tin được cũng không hiểu tại sao Thiệu Đường lại bị như vậy.
“Cho tôi..." Thiệu Đường nắm áo Thiệu Phong hi vọng mình có thể thay đổi hoàn cảnh lúc này.
“Đường." Ngôn Nặc đau lòng nhìn Thiệu Đường chật vật như thế.
Đáng tiếc lúc này Thiệu Đường không thể làm chủ bản thân lấy được gói thuốc trong túi Thiệu Phong liền dùng hết sức lực mà hít
“Binh” Thiệu Hiền đem cái trong tay Thiệu Đường vứt đi còn đánh Thiệu Đường một cái.
“Cậu làm gì vậy?” Thiệu Phong đẩy Thiệu Hiền ra.
“Cô ấy hiện tại thần trí không được tỉnh táo sao lại còn đánh làm gì?” Ngôn Nặc giữ chặt Thiệu Hiền.
“Cậu ấy như bây giờ cũng tại vì cô cả." Thiệu Hiền đẩy Ngôn Nặc ra.
“Hiền! Dừng tay! Đừng nói với Ngôn Nặc như vậy, trước dùng cách khống chế con bé trước." Lý Phiêu đau lòng nhìn Thiệu Đường.
“Binh Binh” Thiệu Văn đánh Thiệu Đường bất tỉnh.
“Đường, Đường.” Ngôn Nặc chảy nước mắt, Thiệu Đường như thế nào lại thành như vậy.
“Đã hết giờ, bây giờ để bọn tôi mang cô ấy đi." Hai vị quản giáo đem Thiệu Đường rời đi.
“Đường.” Ngôn Nặc nắm lấy áo Thiệu Đường.
Thiệu Đường tỉnh dậy đã là chiều tối. Vừa tỉnh thì có cần người gặp. Không ngờ trong ngục tối lại gặp được người mà mình hận đến thấu xương.
“Anh đến làm cái gì? Đến cười tôi sao?” Thiệu Đường nhìn Trương Ba.
“Ha ha, tôi không đến để cười cô, tôi chỉ muốn cho cô xem một thứ.” Trương Ba đưa một phong thư cho Thiệu Đường.
“Cái gì?” Thiệu Đường cảnh giác.
“Nhìn đi sẽ rõ."
Thiệu Đường nhìn Trương Ba trong khi chậm rãi mở phong thư.
“Anh muốn làm gì?” Nhìn người trong ảnh, Thiệu Đường ngây dại. Bên trong là bạn bè ở cô nhi viện còn có các đứa trẻ.
“Không nghĩ làm gì cả, dạo này tôi thực rảnh rỗi muốn kiếm thêm thu nhập, ý của cô thế nào?” Trương Ba hướng Thiệu Đường nói.
“Anh muốn thế nào? Hiện tại Nặc đã không tin tôi nói không chừng ngày mai tôi phải ngồi tù, anh còn muốn gì? Anh thấy tôi chưa đủ thảm sao?” Thiệu Đường kéo ống tay áo đưa Trương Ba xem