Edit: Hinh
Thời gian trên người Hứa Thanh Hoan và Phó Nhất Ngôn như dừng lại.
Hứa Thanh Hoan đờ ra nhìn Phó Nhất Ngôn, Phó Nhất Ngôn nhìn không khí.
Nhưng hình như không khí cũng mơ cmn màng.
Sau khi mẹ Phó buông Hứa Thanh Hoan ra thì ôm lấy bả vai cô, cùng vui vẻ với mẹ Hứa.
Mẹ Phó nói: ”Ngoan Ngoãn thật đáng yêu, trước đây đã đáng yêu rồi, sau khi lớn lên lại càng đáng yêu! Lần trước ăn cơm tớ và con bé có gặp nhau, nó vô cùng nhiệt tình giúp tớ luôn ấy.
”
Mẹ Hứa cười nói: ”Điểm này Ngoan Ngoãn giống ba nó, ba nó đi đến đâu cũng đều nhiệt tình hết! Tớ không ngờ hai đứa nhỏ lại là bạn học đấy, cậu xem trùng hợp ghê.
”
Mẹ Phó: ”Lát nữa cùng đi ăn cơm nhé, đúng lúc ba thằng bé cũng đến, đang ngồi họp bên trong.
”
Mẹ Hứa cười: ”Được, ba Ngoan Ngoãn cũng đến đây, đang chờ trong xe.
Lát nữa đi ăn món Nhật được không? Ngoan Ngoãn nói muốn ăn.
”
Mẹ Phó: ”Được được, Kiều Kiều cũng thích ăn món Nhật lắm.
”
Hứa Thanh Hoan hoàn toàn không nghe thấy hai người mẹ đang nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn Phó Nhất Ngôn.
Một tin tức siêu to khổng lồ, bất thình lình nhảy ra điên cuồng oanh tạc trong não cô.
Đối tượng hôn ước = Kiều Kiều, = Phó Nhất Ngôn.
Phó Nhất Ngôn chính là đối tượng hôn ước của cô.
Hôm sinh nhật cô, Phó Nhất Ngôn đã biết cô chính là Ngoan Ngoãn, là đối tượng hôn ước của anh.
Anh còn giả vờ như không biết gì cả!!!
Còn nói anh thích con trai!!!
Anh còn nói chuyện với cô!!!
Còn để cô nói nhiều chuyện không biết xấu hổ như vậy!!!
Sự đờ đẫn trong mắt Hứa Thanh Hoan dần biến thành phẫn nộ, sao anh có thể lừa cô như vậy hả!!!
Hèn gì khi nói chuyện anh hay che miệng cười trộm!!!
Còn che miệng cười trộm nữa!!!
Sự phẫn nộ tràn khỏi mắt, nhếch môi, hai tay cũng nắm lại, tức giận đến muốn đánh anh, tức đến muốn khóc.
Cuối cùng gia giáo trong nhà vẫn làm cô nhịn xuống, cứng rắn nói: ”Mẹ, dì, bụng con khó chịu, con đi toilet đây.
”
Nói xong câu đó, Hứa Thanh Hoan đã nhịn không được muốn khóc, không đợi mẹ và dì đồng ý, cô đã cúi đầu chạy đi.
Mẹ Hứa thấy biểu cảm của con gái hình như không đúng lắm, phẫn nộ mà lại gượng gạo, lúc này mới nhớ rằng con gái còn chưa tiếp nhận mối hôn ước này, vội vàng cười với Khuyết Di: ”Ngoan Ngoãn da mặt mỏng, có lẽ là đang ngại, không có gì đâu.
”
Mẹ Phó nhìn về phía con trai, phát hiện hình như biểu cảm của con mình cũng rất không thích hợp, trống rỗng.
Mẹ Phó không kịp giảng hòa, đẩy bả vai hỏi anh, ”Con trai, không phải con đã làm gì Ngoan Ngoan rồi chứ? Trừ việc con đã sớm biết Ngoan Ngoãn là đối tượng hôn ước của mình, con còn lừa con bé cái gì nữa, đúng không?”
Mẹ Hứa vừa nghe mấy lời này, vẻ tươi cười giảng hòa trên mặt đã biến mất, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Phó Nhất Ngôn.
Phó Nhất Ngôn hít sâu, ngẩng đầu lên mỉm cười ôn hòa với mẹ Hứa Thanh Hoan, ”Dì à, cháu không lừa cô ấy, cháu và Thanh Hoan là bạn cùng bàn, nhưng cháu sợ ảnh hưởng đến học tập của cô ấy nên không nhắc đến chuyện này, có lẽ bây giờ cô ấy cảm thấy là cháu gạt cô ấy nên trong lòng mới không thoải mái.
”
Năng lực khống chế cảm xúc của Phó Nhất Ngôn vô cùng tốt, mỉm cười không chút sơ hở.
Hai người mẹ âm thầm suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ là Hứa Thanh Hoan thật sự như lời Phó Nhất Ngôn nói, trong lòng hơi không thoải mái nên mới chạy đi, chứ không có chuyện gì khác cả.
”Dì, mẹ, con đi xem Thanh Hoan.
” Phó Nhất Ngôn vẫn ôn hòa nhã nhặn như trước, ”Chuyện ăn cơm sau buổi họp thì mẹ đi ăn với chú dì đi, con và Thanh Hoan đối với chuyện này vẫn còn hơi xấu hổ, mong các trưởng bối thông cảm.
”
Phó Nhất Ngôn ăn nói rất thành khẩn và khéo léo, mẹ Hứa thật lòng thích chàng trai này, ”Không có gì đâu, vậy Thanh Hoan giao cho cháu.
Không nói chuyện hôn ước, quan hệ bạn bè cũng phải xử lý tốt, dù sao hai đứa cũng ngồi cùng bàn.
Đã sắp thi đại học rồi, đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến học tập.
”
Phó Nhất Ngôn đồng ý: ”Vâng ạ.
”
…
Phó Nhất Ngôn bình tĩnh đi bộ về phía cầu thang, đợi đến khi hai người mẹ phía sau không nhìn thấy anh nữa, đột nhiên lại tăng tốc chạy như bay.
Bịch bịch bịch chạy xuống lầu, một bên lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Thanh Hoan.
Điện thoại vang hai tiếng, bị cúp máy.
Anh lại gọi, lần này là video call.
Hứa Thanh Hoan cho anh vào sổ đen.
Phó Nhất Ngôn chạy đến cửa toilet nữ lầu một, bắt lấy một nữ sinh nhờ cô ấy đi vào gọi thử tên Hứa Thanh Hoan.
Nữ sinh đi vào kêu xong thì ra ngoài, ”Không ai trả lời tớ hết, có lẽ là không ở trong đó đâu.
”
Phó Nhất Ngôn biết Hứa Thanh Hoan là một người rất có lễ phép, dù đang tức giận với anh nhưng cô vẫn sẽ không nhằm vào người khác, nếu cô thật sự ở trong toilet thì sẽ lễ phép trả lời nữ sinh này.
Chứng tỏ Hứa Thanh Hoan thật sự không có trong toilet.
Phó Nhất Ngôn lập tức chạy ra khỏi tòa nhà dạy học.
Đưa mắt nhìn xung quanh, Hứa Thanh Hoan không chạy, mà là cúi đầu bước nhanh đến tòa nhà dạy học B.
Phó Nhất Ngôn đuổi theo như chạy nước rút 100 mét.
Dường như Hứa Thanh Hoan đã phát hiện phía sau có người đuổi theo, cô đột nhiên lấy tay ra khỏi túi và tăng tốc chạy.
Cô vèo một cái chạy vào tòa nhà dạy học B.
Trong tòa nhà dạy học B đều là học sinh lớp 10, cuối tuần sẽ nghỉ, trong phòng học đều trống không, nhưng cô quên mất chuyện các phòng học đều sẽ bị khóa cửa, các phòng trống cô không vào được.
Cô đẩy thử cửa vài phòng ở lầu một, không đẩy ra, tức đến dậm chân.
Lúc nãy cô sợ ba mình nhìn thấy nên không đi ra sân trường, bây giờ lại hối hận vì chạy đến đây.
Hứa Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn thấy toilet nữ, bèn chạy vèo vào.
Trên màn hình, tên của Phó Nhất Ngôn không ngừng gia tăng số lượng tin nhắn, Hứa Thanh Hoan không chút do dự cho anh vào sổ đen.
Sau đó vào Weibo chặn anh.
Chặn xong rồi mới nhớ đến chuyện chặn số điện thoại, tin nhắn cũng cho vào sổ đen.
Tay Hứa Thanh Hoan giận đến run rẩy, nhìn thấy tin nhắn QQ lại vang.
Cô mở điện thoại ra, không thấy Phó Nhất Ngôn gửi tin nhắn mới, cô không ngừng xem lại các đoạn đối thoại trước đó, càng xem càng tức giận, càng xem càng muốn khóc.
Đúng là từ ngày sinh nhật của cô, anh đã biến thành anh trai dịu dàng.
Từ sau khi cô bị hôn cách một lớp áo lông, cô đã nói với Kiều Kiều rằng người mình thích hôn cô cách một lớp áo lông, anh còn giả vờ như không biết.
Từ đầu tháng ba, anh lừa cô đến khai giảng, rồi đến bây giờ.
Vô số lần cô vui vẻ gọi anh Kiều Kiều, cùng chia sẻ tâm sự tuổi hồng cho anh Kiều Kiều, bây giờ lại cảm thấy thật nhục nhã.
Nếu không phải có họp phụ huynh, có khi cô vẫn còn tiếp tục bị anh lừa.
Cô giống như một đứa ngốc vậy.
Vô cùng ngốc.
Hứa Thanh Hoan tức giận đến nước mắt lộp bộp rơi xuống, QQ cũng chặn anh.
Cuối cùng cũng chặn hết toàn bộ cách liên hệ với anh, thế giới cũng im lặng.
Hứa Thanh Hoan dựa vào bồn rửa tay, vừa tức vừa tủi thân, khóc đến nước mũi tèm lem.
Loại bạn trai gì đây, bỏ, cả đời này cũng không cần, hận chết anh.
Lắc tay cũng gỡ ra, không bao giờ… đeo nữa.
Về nhà phải ném hết mấy món anh từng tặng,
Từ nhỏ đến lớn Hứa Thanh Hoan chưa từng tủi thân tức giận đến mức này, tức đến nỗi không đứng được phải ngồi xổm xuống đất, mặt vùi vào đầu gối khóc.
…
Phó Nhất Ngôn nhìn thấy bóng dáng Hứa Thanh Hoan quẹo vào toilet nữ, cũng nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc, anh dựa vào cửa sổ, không tiếng động thở dài.
Trừ chuyện không muốn nhìn mẹ khóc, anh cũng không nhìn Hứa Thanh Hoan khóc được, kết quả vẫn chọc cô khóc.
Anh vốn định chậm rãi nói với cô, từng chút từng chút nói rõ thân phận, từng chút từng chút để cô hoài nghi, dần dần hoài nghi nhau, đợi đến khi kết thúc kỳ thi đại học, mới giả vờ như không biết gì mà lộ tẩy.
Vốn cảm xúc anh dự tính sẽ là thế này — Khi cô biết được người mình thích cũng thích mình, hơn nữa người này còn là đối tượng hôn ước của mình, cô sẽ ngẩn người ngồi trong nhà cười trộm.
Anh rất muốn rất muốn đi vào trong dỗ Hứa Thanh Hoan đang khóc, nhưng đây là toilet nữ.
Nếu anh kêu tên cô, sẽ chỉ kích thích cô giận thêm.
Muốn gọi.
Không dám gọi.
Có thể đoán được cô đã cho toàn bộ cách liên hệ với anh vào sổ đen rồi, Phó Nhất Ngôn tay trái nhấn huyệt thái dương, mở nhóm ra, xin giúp đỡ.
E: ”Có lẽ tớ sẽ phải trở về thân phận độc thân một thời gian.
”
E: ”Xin giúp đỡ, dỗ thế nào đây, rất nghiêm túc.
”
Sau đó, trong nhóm đã thể hiện rõ ràng cái gì gọi là vô nhân tính.
”Ha ha ha ha ha ha ha ha Ngôn ca đáng đời lắm.
”
”Ha ha ha ha ha ha ha ha ha để tớ tính xem Ngôn ca quen mấy ngày rồi.
”
”Năm ngày!! Mới năm ngày đã kết thúc!!”
”Còn có bình giữ nhiệt màu xanh bạn gái tặng nữa.
”
”Mới mấy ngày đã chia tay!”
”Vẫn câu cửa miệng, show ân ái thế nào cũng chia tay ha ha ha.
”
Phó Nhất Ngôn nghe thấy trong toilet truyền ra tiếng khóc của Hứa Thanh Hoan, lại nhìn tiếng cười trong nhóm, phiền lòng nhấn thoát khỏi nhóm, tắt hết thông báo.
Trở về giao diện nhắn tin, anh nhìn thấy Cận Tu hỏi anh và Hứa Thanh Hoan đi đâu rồi.
Phó Nhất Ngôn nhướng mày trả lời, ”Đang yêu đương, phiền lớp trưởng tìm cớ với thầy giáo giúp.
”
Cận Tu: ”…”
Trong toilet truyền đến tiếng khóc đứt quãng, Phó Nhất Ngôn lấy hai tay che mặt, dùng sức chà xát.
Muốn chạy vào dỗ cô.
Nhưng mà không dám.
Fuck.
…
Hứa Thanh Hoan trắng trợn khóc một lát, sau đó nhớ đến chuyện họp phụ huynh sẽ kết thúc sau 1 tiếng, hơn nữa chân cô cũng đã tê rần, vừa hít mũi vừa đứng lên.
Trong toilet trường số 3 trong có gương, Hứa Thanh Hoan không cần nghĩ cũng biết nhất định mắt cô bây giờ đang rất đỏ.
Dùng nước lạnh rửa mặt, lấy khăn tay lau khô, mặt còn căng thẳng khó chịu hơn.
Hai tay che mắt, hít sâu, cố gắng bình ổn lại tâm trạng, lát nữa tuyệt đối không thể để mẹ và chú nhỏ phát hiện.
Hứa Thanh Hoan dời lực chú ý bằng cách lướt Weibo, khi cảm giác hai mắt mình đã bình tĩnh lại không còn khó chịu nữa, mới từ từ ra khỏi toilet.
Bỗng nhiên nhìn thấy Phó Nhất Ngôn đang dựa tường.
Anh im lặng nhìn cô, bộ dáng ôn hòa nhã nhặn, dường như đã đứng rất lâu.
Anh mím môi, dần mở miệng, nhưng lại muốn nói rồi thôi.
Hứa Thanh Hoan vừa bình tĩnh lại xong, đột nhiên lửa giận lại phực lên muốn nứt trời.
Anh đứng ở đây nghe thấy cô khóc!
Còn cố ý nghe rất lâu!
Nghe lâu như vậy nhưng còn không lên tiếng giải thích!
Hứa Thanh Hoan hít sâu một cái, nước mắt lại bùm bùm rơi xuống.
”Đừng, Thanh Hoan, cậu đừng khóc…”
Phó Nhất Ngôn tay chân luống cuống chạy đến trước mặt cô, Hứa Thanh Hoan theo bản năng lùi về sau né tránh.
”Tớ sai rồi, tớ thật sự sai rồi.
” Phó Nhất Ngôn muốn đi về phía trước nhưng lại dừng, bàn tay muốn lau nước mắt cho cô cũng dừng, ”Thật xin lỗi, Thanh Hoan, cậu đừng khóc.
”
Hứa Thanh Hoan không nhịn được nữa, vừa khóc vừa hít mũi, vóc dáng nho nhỏ đứng trước mặt anh, trong đôi mắt to trong suốt là nước mắt chảy thành giọt.
Khó chịu tủi thân đến mức không dừng khóc được.
Phó Nhất Ngôn cắn môi, không biết nên dỗ như thế nào.
Hứa Thanh Hoan khóc đến khó chịu.
Cô nói với anh Kiều Kiều rất nhiều chuyện, nào là cô thích anh bao nhiêu, có bao nhiêu ngại ngùng và hưng phấn chờ mong món quà của anh, lòng đầy vui vẻ chia sẻ sau khi anh hôn xong cô thẹn thùng cỡ nào, cô không hề giấu mà nói muốn anh hôn cô thêm lần nữa, cô còn nói cô vui vẻ đến nỗi muốn xoay một vòng.
Sau bao nhiêu lần cô nói như thế, anh vẫn không thành thật.
Sao anh có thể tiếp tục thờ ơ như không có việc gì mà trêu chọc cô chứ.
Anh rất xấu xa, vẫn còn xấu xa như vậy, không bao giờ tha thứ cho anh nữa.
Hứa Thanh Hoan lấy từ đâu ra chiếc vòng tay cô đã gỡ, hung hăng nhét vào lòng anh.
Phó Nhất Ngôn cầm lắc tay đến run rẩy.
Hứa Thanh Hoan lau nước mắt xoay người rời đi.
Phó Nhất Ngôn vội đuổi theo.
Hứa Thanh Hoan khóc nức nở đến rung trời đất, quay đầu lại giận dữ hét: ”Cậu đừng đi theo tôi!”
Tác giả có lời muốn nói: Tui cũng hông biết tui bị gì nữa, lúc viết chương này tui cứ vừa viết vừa cười, cười như heo kêu vậy á.
.