Giờ hẹn cũng sắp đến, Tô Chỉ Nhược ngồi trên bàn trang điểm. Cô ngắm nhìn dung mạo trước gương, thầm tự luyến khen bản thân một câu. Hiếm khi được dịp xuất hiện cùng Hoắc Tử Sâm, vậy nên Tô Chỉ Nhược không muốn bản thân trong quá trẻ con.
Hơn nữa, cô còn dùng cả danh nghĩa con gái của tập đoàn Tô Thị để tham dự, vì thế nên mới quyết định ăn mặc khác một chút. Hôm nay Tô Chỉ Nhược trang điểm có phần đậm hơn mọi khi, vừa hay trang phục của Hoắc Tử Sâm gửi đến cũng không quá trẻ con. Chỉ cần thay đổi kiểu tóc cùng cách trang điểm là được.
Đang ngắm mình trong gương thì lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Tô Chỉ Nhược nhấc nhẹ tà váy rồi đi ra mở cửa.
"Đi... đi thôi!" Hoắc Tử Sâm vừa nhìn thấy cô liền có chút ngạc nhiên.
Hôm nay Tô Chỉ Nhược ăn mặc khác mọi khi, xinh đẹp, kiều diễm, nụ cười duyên dáng cùng với gương mặt thanh tú hài hòa. Hoắc Tử Sâm có chút đứng hình, anh cũng thầm khen Tô Chỉ Nhược một câu. Quả nhiên là gen tốt từ bố mẹ nên Tô Chỉ Nhược lớn lên cũng xinh đẹp không kém, thừa hưởng hầu như tất cả các điểm nổi trội của bố mẹ mình. "Vâng."
Ngồi trên xe, Hoắc Tử Sâm tay cầm điện thoại xem. Thỉnh thoảng lại nhìn vào chiếc cửa kính để quan sát cô gái bên cạnh mình một cách lén lút, thập thò. Dung mạo lẫn vóc dáng quá tuyệt mỹ nên không tránh khỏi việc làm người ta say đắm, muốn nhìn nhiều thêm một chút nữa. Tô Chỉ Nhược thì ung dung, cô mặc dù khoác trên người một bộ lễ phục sang trọng, quý phái đến đâu nhưng vẫn không thể kìm nén được sở thích ăn kẹo. Dù sao thì bây giờ ăn trước, lát nữa thục nữ sau cũng không sao.
"Chú ăn không?" cô bốc một viên kẹo dẻo ra rồi nhìn anh hỏi.
"Chú không ăn đồ ngọt." Hoắc Tử Sâm không nhìn cô mà đáp.
"Không ngọt lắm đâu, kẹo này mùi vị rất dễ ăn. Chú thử ăn đi, đây là kẹo cháu thích nhất đấy!" Tô Chỉ Nhược trước nay luôn có tính cách này.
Cô thích ai, quan tâm ai thì sẽ cho người đó ăn thử thứ mình thích ăn. Kể cho họ nghe về thứ cô hứng thú, lẫn đồ vật, đồ dùng gì đó mà cô đặc biệt để ý. Đương nhiên Hoắc Tử Sâm cũng không ngoại lệ. Tô Chỉ Nhược rất yêu thích anh, nên việc cô cho kẹo cũng không quá bất ngờ. Hoắc Tử Sâm nhìn viên kẹo ở gần miệng, rồi liếc mắt sang nhìn cô một chút. Dáng vẻ đáng yêu mong chờ kia quả thật làm cho Hoắc Tử Sâm không thể từ chối, thở dài nhẹ một hơi rồi há miệng ra. Tô Chỉ Nhược thấy vậy liền đút kẹo cho anh, giây đầu tiên khi tay chạm đến cánh môi của Hoắc Tử Sâm thì cô liền có chút phản ứng. Môi của anh rất mềm, rất mịn nhưng có chút lạnh. Dù chỉ chạm nhẹ thôi cũng đã làm cô đỏ mặt, nhìn ngón tay vừa chạm vào môi anh mà cô cười mỉm. Cô đột nhiên nhớ tới lần trước đã hôn trộm Hoắc Tử Sâm, tim lại đập mạnh lên, hai gò má ửng hồng.
Trong đầu lại liên tưởng tới cảnh hai người hôn nhau, sau này nếu là anh chủ động thì tốt biết mấy! Suy nghĩ đen tối ấy lóe sáng lên trong đầu thì Tô Chỉ Nhược liền bác bỏ đi, thầm trách bản thân sao vô liêm sỉ đến thế. Hoắc Tử Sâm rất nhẹ nhàng, ấm áp và lịch sự, anh luôn đối đãi với cô rất tốt, hơn hết Hoắc Tử Sâm rất tôn trọng cô. Vậy mà bản thân lại có suy nghĩ quá phận với anh ấy, còn muốn anh chủ động hôn cô sao? Thật đáng trách, mình đang suy nghĩ cái gì thế kia chứ? Ngồi xe một lúc sau thì cũng đến nơi, xe dừng trước một cánh cổng lớn tại một khách sạn. Hoắc Tử Sâm bước xuống xe, diện mạo tiêu soái, ánh mắt lạnh lẽo xẹt qua cánh cổng một chút, chỉnh nhẹ lại vạt áo rồi mở cửa cho Tô Chỉ Nhược. Một tay đỡ đỉnh đầu, một tay nắm lấy tay cô. Tô Chỉ Nhược mỉm cười bước bên cạnh anh.
Bữa tiệc hôm nay được tổ chức tại một khách sạn có tiếng tại New York. Bước vào trong Tô Chỉ Nhược cũng thầm tán thưởng độ xa hoa của nơi này.
Khách sạn The Plaza - New York.
Kể từ khi mở cửa vào năm 1907, khách sạn dát vàng Plaza đã trở thành một biểu tượng, không chỉ của thành phố New York mà còn mang tính toàn cầu.
Nằm ở vị trí đắc địa đạo giữa đại lộ 5 và Central Park South, Plaza trở thành sự lựa chọn hàng đầu của những người nổi tiếng, học giả và các nhà lãnh đạo, doanh nhân giàu có thành đạt.
Không thể kể hết chi phí để làm nên một nơi xa hoa bậc nhất như Plaza. Năm 1950, kiến trúc sư vĩ đại Frank Lloyd Weight chuyển đến sống tại Plaza trong 6 năm. Sau đó căn phòng ông ở cùng các hiện vật đã được mang ra đấu giá. Khu vực Grand Ballroom là nơi tổ chức những sự kiện nổi tiếng nhất và các bữa tiệc sôi động trong làng giải trí.
Ở bên ngoài, chỉ cần nhìn cánh cổng lớn thôi đã thấy được mức độ xa hoa, lộng lẫy. Từ xa nhìn tới thì vẫn có thể thấy được khách sạn, vì khách sạn này rất lớn và đã hoạt động khá lâu đời.
Bước vào trong Tô Chỉ Nhược như choáng ngợp, trước đây cô từng nghe tới khách sạn này nhưng chưa có cơ hội bước chân vào. Bây giờ đúng thật là mở mang tầm mắt, không hổ là khách sạn với danh xưng dát vàng. Phong cách chuẩn Châu Âu, từ bàn ghế đến các loại hoa trưng bày, cùng với rèm treo tường đều là loại tốt nhất, màu sắc chủ đạo là vàng và trắng pha chút ánh đèn mờ ảo tạo nên không khí vô cùng sang trọng.
Cùng với tiếng hòa tấu của những nghệ sĩ trên sân khấu, tạo nên những âm thanh du dương nhẹ nhàng, đằm thắm khiến người khác phải say mê. Âm thanh vang vọng đi qua ngóc ngách của những hành lang, tiếng đàn nhẹ nhàng trong veo. Cô lắng tai nghe những âm thanh tuyệt mỹ đấy, nhìn những nghệ sĩ trên sân khấu biểu diễn. Cô nhận ra họ, họ là những cựu học sinh do thầy Mr. Jack đào tạo nên.
Người được mời đến đây hầu như là các doanh nhân lớn, nghệ sĩ lớn có tiếng trong giới giải trí, còn có các vị lãnh đạo. Toàn là các nhân vật có máu mặt, quả nhiên tầm ảnh hưởng của Mr. Jack rất lớn. Ông làm nhạc sĩ dương cầm nổi tiếng trong giới đã lâu, đương nhiên sẽ quen biết với rất nhiều người giàu có, lẫn những người chức cao vọng trọng. Cô mỉm cười nhẹ, thật lấy lòng tự hào, quả nhiên là thầy của cô lợi hại.
Cô cùng Hoắc Tử Sâm vừa bước vào thì mọi người liền ngó nghiên nhìn ngắm, ai cũng trầm trồ khen ngợi bởi vẻ ngoài xuất sắc quá đỗi ưu tú của hai người họ.
Hoắc Tử Sâm diện một bộ suit màu trắng, với thiết kế tỉ mỉ từng mũi kim. Bộ suite được đặt may từ Thụy Sĩ, do một nhà thế kế nổi tiếng làm ra. Dáng người cao, cùng với vóc dáng siêu chuẩn của anh khi mặc bộ suit này vào càng thêm tuyệt mỹ. Gương mặt không góc chết với tỉ lệ vàng, sóng mũi cao, đôi mắt diều hâu sắt bén lạnh lùng nhìn về một hướng, chân mày rậm đen láy và theo khuôn. Đôi môi bạc không nở nụ cười nhưng vẫn làm nhiều thiếu nữ ngoại quốc điêu đứng vì vẻ ngoài điển trai hiếm có đấy.
Còn Tô Chỉ Nhược thì khoác trên người chiếc váy màu trắng đuôi cá. Dạng váy cúp ngực, bó sát thân thể làm lộ ra những đường cong tinh tế của người con gái mới lớn. Ở dưới tà váy thì xòe rộng ra, ở dưới là vải ren mỏng mờ ảo, vô tình mập mờ để lộ ra đôi chân ngọc ngà quyến rũ đang ẩn sau lớp vải kia. Cùng với hai cánh tay bèo đi riêng lẻ được kết hợp làm cho chiếc váy thêm đặc biệt, phần điểm nhấn đó chính là chiếc eo nhỏ nhắn cùng với thắt lưng mỏng được thắt gọn gàng ở đấy.
May mắn sở hữu được đôi vai đẹp cùng với xương quai xanh tinh tế mà hầu như cô gái nào cũng mơ ước có được, đây là điểm mạnh của cô. Vì thế Tô Chỉ Nhược rất tự tin khoe đôi vai trần quyến rũ này của mình. Cộng với phong cách trang điểm trưởng thành này, đã làm cho Tô Chỉ Nhược như một người khác. Sẽ không ai nghĩ cô là vị thành niên cả.
Tô Chỉ Nhược so với bạn bè đồng trang lứa thì cô có phần phát triển tốt hơn, một phần là ảnh hưởng gen từ nước ngoài. Chiều cao 1m68 cộng thêm đôi guốc pha lê cao năm phân làm cho cô càng thêm nổi bật.
Tô Chỉ Nhược xinh đẹp như một bức tranh vẽ chỉnh chu, nét đẹp không khiến người ta cảm giác bí bách, ngộp thở. Mà là nét đẹp dễ chịu, dung hòa, nụ cười ngọt ngào tỏa sáng, ánh mắt long lanh hút hồn, từng hành động cử chỉ của cô đều toát lên vẻ đẹp quý tộc, một cô tiểu thư có giáo dục tử tế, dịu dàng, trong trẻo, thanh thuần. Không thể diễn tả được vẻ đẹp của cô qua các từ ngữ này.
Trang phục của Tô Chỉ Nhược và Hoắc Tử Sâm nhìn qua có chút đồng điệu về màu sắc, rất hợp nhau. Nam thanh nữ tú đi với nhau vô cùng xứng đôi, nam thấy thì trầm trồ, nữ thấy thì ghen tị.
Ở bữa tiệc này có rất nhiều người ngoại quốc, và xen lẫn đâu đó vẫn có những người Trung Quốc, Nhật Bản.
Hoắc Tử Sâm để tay cho Tô Chỉ Nhược khoác vào, trước khi bước vào nơi này anh đã cố ý dặn dò rằng không được đi lung tung. Phải đi kề với anh, vì ở đây có khá nhiều công tử giàu có cùng với các doanh nhân khác, mỗi người một thể loại, anh thật không yên tâm nên mới nhắc nhở Tô Chỉ Nhược phải đi sát bên cạnh anh.
Vì buổi tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu nên mọi người vẫn còn tập trung nói chuyện. Các doanh nhân thì trò chuyện về công việc, dự án hợp tác làm ăn, còn các minh tinh thì nói về vấn đề giải trí, các buổi tiệc như thế này hầu như đều là tân bốc nịnh nọt lẫn nhau, các phu nhân thì khoe khoang về chồng, các tiểu thư sân si cùng nhau khoe quần áo lụa là, các thiếu gia thì châm chọc hay ba hoa vài lời về kĩ năng tán gái.
Đủ thể loại người, nhưng không phải ai cũng là người xấu. Có những người rất an phận thủ thường, rất biết điều, không khoe khoang. Hoắc Tử Sâm là doanh nhân có tiếng, nên cũng được nhiều doanh nhân khác để ý đến. Người này người kia đến ngỏ ý làm quen, nói chuyện công việc, hợp tác trong tương lai. Tô Chỉ Nhược đương nhiên không hiểu gì, cô chỉ đi cùng anh. Thỉnh thoảng sẽ nở nụ cười lịch sự, khách sáo với họ.
Hoắc Tử Sâm trò chuyện nhưng cũng không quên để ý đến cô gái đi cạnh mình, thỉnh thoảng anh sẽ nói gì đó với Tô Chỉ Nhược để cô không phải nhàm chán. Có lúc sẽ đưa cô đi ăn bánh ngọt, cô gái này yêu thích ăn uống như vậy cơ mà. Tô Chỉ Nhược cũng cảm thấy rất ấm áp với những hành động đó, anh ngọt ngào quyến rũ đến chết người. Thật khiến người ta hận không thể nhào vào lòng ôm anh thật chặt.