Quả nhiên, cả đêm Quan Minh chưa biết uống rượu là thế nào, cầm lấy đồ chứa rượu, ly rượu cũng chưa nâng lên, đã đưa lên miệng uống một ngụm lớn, giọng điệu bình tĩnh mở miệng nói: “Thương Hải à, tôi chưa từng phụ lòng cô gái nào, dù cho năm đó chuyện của Trác Phi, cũng là cô ta muốn đi. Cậu nói xem, có phải tôi đã làm cho cô nhóc đó thất vọng rồi không?”
Quan Thương Hải có chút khiếp sợ, anh ta quen Quan Minh bao nhiêu năm, anh chưa bao giờ nói về phụ nữ trước mặt người anh em của mình, kiểu người như họ, những thứ giấu trong lòn, không có nữ nhi tình trường, huống hồ từ nhỏ Quan Minh đã có sức hấp dẫn, lại còn đẹp trai, có nhiều cô gái vây xung quanh anh, cho nên thái độ của anh đối với con gái từ trước đến nay là không có gì đặc biệt, đây là lần đầu tiên Quan Thương Hải thấy anh hạ thấp lập trường quan tâm đến cảm xúc của một người phụ nữ, tuy rằng ngạc nhiên, nhưng cũng làm cho Quan Thương Hải lo lắng.
……
Thi Niệm trở lại phòng đèn cũng không mở mà ngã nhào lên trên giường, cô nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, cảm xúc nhịn cả đêm cũng tràn bờ đê.
Thực ra cô không nên mong chờ gì, dù sao Quan Minh cũng chưa từng hứa hẹn gì với cô, dù sao giữa họ có vài cảm tình chưa nói rõ, nhưng dù sao anh cũng chưa vượt quá quy tắc, ngay cả ở ngoài phòng nước nóng, bọn họ từng đứng gần như vậy, anh vẫn không chạm vào một chút, ngay cả góc áo của cô cũng không chạm đến.
Bây giờ nghĩ lại, cô dựa vào cái gì mà cho rằng Quan Minh sẽ giúp mình?
Lúc vừa lên thuyền Quan Minh đã nói với cô “Tiền tôi kiếm cũng không được sạch sẽ, cho nên tôi làm việc có chừng mực”, nói cách khác, bao nhiêu người nhìn về anh, anh sẽ không để mình đi sai bước, mọi việc đều suy nghĩ đắn đo, cô nên nhận ra điều này từ lâu qua cách đối xử của anh với người khác mới đúng.
Xung quanh anh có bao nhiêu cám dỗ anh chỉ có thể một mình, một người đàn ông lịch lãm như vậy lại làm sao có thể bởi vì ở chung với cô vài ngày mà rơi vào tay giặc được?
Ngược lại là chính mình, chẳng qua là được người ta chăm sóc, chẳng qua là được nghe vài câu quan tâm, chẳng qua một câu xưng hô đặc biệt đã xém nữa lỡ nhịp tim, đâm đầu vào.
Bất tri bất giác, ướt hết cả gối, ngoại trừ cảm giác hư không này, còn có sự do dự và chống lại tương lai.
Một đêm nọ, Thi Niệm vẫn ngủ được, tuy cô rất muốn bỏ qua những động tĩnh bên ngoài, nhưng lại chú ý theo bản năng, đêm đó Quan Minh không trở về, tới sáng sớm của phòng cũng chưa từng mở ra.
Suốt một ngày cô cũng không gặp lại anh, lúc giữa trưa Thi Niệm đi ăn cơm, trong nhà hàng không có ai, rất im ắng, cô ngồi bên cửa sổ nơi Quan Minh đã ngồi vào đêm đầu tiên, cô nhìn qua tấm kính nhìn vào vị trí mình ngồi đêm thì sững sờ.
Bỗng nhiên, cô lại nhớ đến hương vị của ly Noble, gọi phục vụ đến hỏi có thể cho cô ly rượu ngọt màu xanh lá được không, chính là ly mà lúc cô vừa lên thuyền đã uống.
Phục vụ có hơi khó xử nói cho cô biết, đó là loại rượu do một bartender tự điều chế, bây giờ bartender đó không có ở đây nên không thể làm cho cô được, hỏi cô có thể chọn loại rượu khác được không.
Thi Niệm tự nhiên mất hứng không muốn uống nữa, thực ra cô chỉ muốn trước khi rời thuyền uống thêm một ly, như vậy cũng có thể coi là sự kết thúc chuyến đi bất ngờ này trong cuộc đời cô, chỉ thế thôi, không uống được còn có chút thất vọng kéo đến.
Không ngờ buổi tối, phục vụ lại làm cho cô một ly, cô cũng không có gọi, khó hiểu nhìn về phía người phục vụ, người phục vụ giải thích, nghe nói cô muốn uống, đã sắp xếp bartender làm cho cô.
Điều này làm cho Thi Niệm cảm thấy bất ngờ, quả thực độ cồn trong rượu không cao, rất dễ uống, cô uống xong vẫn muốn uống thêm một ly nữa.
Thực ra cô còn có vài dự định, ngày mai sau khi mặt trời mọc cô sẽ trở lại thành Đông, chưa biết con đường phía trước sau này sẽ thế nào, đêm nay là đêm cuối cùng cô có thể phóng túng, nếu như vậy, cô cũng không muốn tỉnh táo.
Uống hết ly này đến ly khác, cho đến khi người phục vụ nói với cô: “Bartender sắp tan ca rồi ạ, đây là ly cuối cùng.”
Thi Niệm cầm lấy cái ly đế dài trong suốt trước mắt lên, nheo mắt nhìn màu sắc rực rỡ trong ly, đột nhiên tò mò gọi phục vụ đến hỏi: “Loại rượu này có tên tiếng Trung không?”
Phục vụ nói sẽ đi hỏi giúp cô, vài phút sau anh ta trở lại nói với Thi Niệm: “Bartender nhờ tôi chuyển lời cho cô, tên tiếng Trung của loại rượu này là Nắng hạn gặp mưa rào.”
“Nắng hạn gặp mưa rào…” Thi Niệm thì thào đọc lại một lần, cô nhếch môi cười: “Tên rất hay.”
Cô uống cạn một ngụm, lắc lư đứng dậy, rút ra số tiền cô đã thắng trong ngày hôm đó, đưa cho người phục vụ nói với anh ta: “Anh cầm lấy chút tiền tip này, ngoài ra đưa cho bartender giúp tôi, sẵn tiện cảm ơn rượu của anh ta, ngủ ngon.”
Nói xong cô mò trở về phòng, buổi tối cô không tỉnh lại nữa, lúc mở mắt ra, bên ngoài đã mưa, bầu trời mờ tối, làm cho cô nhất thời không thể biết được là trời đã sáng hay vẫn còn tối.
Cô có hơi đau đầu, cầm lấy điện thoại trên đầu giường hỏi Kane thuyền đến đâu rồi?
Kane nói với cô đã tới Trung Quốc rồi, hai tiếng sau là có thể cập bến, bảo cô có thể ăn cơm trước rồi chuẩn bị rời thuyền.
Đầu óc Thi Niệm lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, cô hơi hoảng hốt mở cửa phòng, Lúc Kane mang đồ ăn vào phòng mới nói cho cô: “Sáng nay ngài Quan đã thu dọn hành lý, bảo tôi chuyển lời với cô, ngài ấy phải đi tiễn các hành khách, khi nào rời thuyền ngài ấy sẽ sắp xếp người đến đón cô.”
Lúc này Thi Niệm mới biết tối qua Quan Minh đã trở về, chỉ là cô uống rượu ngủ say đến không biết gì.
Ăn xong cơm thì cô vào phòng, phát hiện quần áo tối qua đã được mang đi giặt rồi, quên đi lấy mất, nghĩ lại đống quần áo ấy sau này về thành Đông cũng không thể mặc lại, cô cũng lười đi lấy.
Trong tay chỉ có duy nhất chiếc váy màu đỏ mà Quan Minh chọn cho cô là còn sạch sẽ, sắp trở về cuộc sống ban đầu, có lẽ là một loại tâm lý trái ngược, cô cởi bộ đồ ngủ bộ thay chiếc váy dài màu đỏ, choàng thêm áo khoác màu nâu nhạt, đi giày cao gót.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, cô không đeo khẩu trang, mà buộc một chiếc khăn lụa tao nhã, thuận tiện che đi nửa khuôn mặt, cuối cùng xinh đẹp rời khỏi nơi này.
Người đến đón cô không phải là Ngô Pháp, là một người đàn ông mà cô chưa gặp bao giờ, Thi Niệm đợi một lúc lâu, từ sáng cho tới chiều, lúc thuyền cập bến, dường như sau khi tất cả mọi người đều đã rời thuyền người đó mới đến đón cô đi.
Như chạy đua với thời gian, khoang thuyền yên tĩnh, hành lang trống rỗng, dường như không có ai.
Đi qua lối đi dành riêng để đến phòng chờ VIP một lần nữa, sau đó đi ra bên ngoài đại sảnh, lúc đi ra ngoài, người kia đưa cho cô chiếc ô màu đen, cơn mưa bên ngoài hơi lớn, Thi Niệm thấy ven đường có ba chiếc xe taxi màu đen.
Người này đưa cô đến chiếc xe cuối cùng, mở cửa sau ra cho cô, Thi Niệm ngồi vào, người kia ngồi vào ghế phụ, sau khi đóng cửa xe, hai chiếc xe phía trước từ từ chạy, ba chiếc xe đi qua cơn mưa u tối, Thi Niệm mơ màng nhìn ngoài cửa sổ, không hỏi nhiều như lúc trước, có lẽ đối với cô mà nói từ lúc xuống thuyền, tất cả mọi sự sắp xếp đã trở nên không còn quan trọng.
Cô tưởng xe sẽ chạy thẳng về thành phố, nhưng không hề, sau khi chạy qua hai con phố họ lần lượt dừng lại bên lề đường, lúc này Thi Niệm nhìn ra cửa sổ mới thấy hai chiếc xe dừng đối diện, thoáng nhìn cô thấy Đinh Linh đang cầm ô đứng bên một chiếc ô tô, lo lắng nhìn về phía này, biết đối diện là người của thành Đông, bọn họ tới đón cô về.
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ nói với cô: “Tới rồi.”
Anh ta xuống xe mở chiếc ô ra, sau đó mở cửa xe cho Thi Niệm, lúc Thi Niệm xuống xe, Đinh Linh kích động đi nhanh về phía cô.
Người đàn ông kia có lẽ muốn đưa cô qua, Thi Niệm dừng chân nói: “Cám ơn anh, không phải phiền thế đâu, có thể đưa ô cho tôi không? Tự tôi đi qua đó.”
Người đàn ông kia đưa ô cho Thi Niệm, cô mở áo khoác ngoài, gió nhẹ thổi chiếc váy màu đỏ của cô, cô là góa phụ của cháu đích tôn nhà họ Quan thành Đông, cũng là tiểu quả phụ mà người đời đều biết, nhưng giờ phút này, cô mặc một bộ màu đỏ nhuộm màn đêm, vài lá phong sương, mưa sương mù.
Đinh Linh đến giữa đường đón lấy cô, cô kéo khăn lụa che mặt xuống, trở về thân phận ban đầu.
Đinh Linh nhẹ nhàng đỡ lấy cô, không nói gì cả đưa cô đến xe của thành Đông, vừa mở cửa xe cho cô, Thi Niệm bỗng nghe thấy phía sau có người gọi: “Cô Thi.”
Cô dừng chân quay người lại, phía đối diện Ngô Pháp bước xuống từ ghế phụ của chiếc xe đầu tiên, một tay anh ta cầm ô, tay kia cầm một cái hộp gấm đi nhanh về phía cô.
Đinh Linh biết đối phương là người của thành Tây, cũng không ngăn lại, mà lùi về một bên.
Thi Niệm đứng bên cạnh xe nhìn anh ta, Ngô Pháp đi đến trước mặt cô, đầu tiên là nói với Đinh Linh một câu: “Cánh tay của cô Thi đã bị thương trong trận động đất, sau khi về nhớ chăm sóc cẩn thận.”
Ngoại hình của Ngô Pháp vốn dĩ nghiêm túc, dáng người cao lớn nói chuyện cứng rắn, Đinh Linh vội vàng gật đầu: “Tôi biết rồi, làm phiền các anh rồi.”
Rồi sau đó Ngô Pháp đưa hộp gấm cho Thi Niệm, cô nhìn chiếc hộp tinh xảo ngẩng đầu hỏi: “Đây là?”
“Bên trong là bức tranh cô tặng cho anh Quan, anh Quan nói bức tranh vẽ nhanh quá, bảo cô lần sau cẩn thận vẽ lại cho anh ấy một bức khác.”
Lần sau, Thi Niệm hơi hoảng hốt, không biết còn có lần sau không nữa.
Cô nhận lấy hộp gấm ánh mắt nhìn chiếc xe ngừng đối diện, kính xe là màu đen, từ bên ngoài không thấy rõ bên trong.
Ngô Pháp thấy ánh mắt của cô, hạ giọng để lại câu: “Anh Quan đang ở trong xe.”
Sáu chữ ngắn ngủi đã xác định suy nghĩ của Thi Niệm, khiến trái tim cô đột nhiên đập mạnh, tuy cô không nhìn thấy anh, nhưng lại có thể cảm nhận được anh cách tấm kính xe đang nhìn mình, cuối cùng, anh vẫn đến tiễn cô.