Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 19



Sau khi Thi Niệm lên xe, điều khiến cô cảm thấy kì lại chính là Đinh Linh không hề hỏi cô một câu nào, kể cả tại sao đêm hôm đó cô lại đột nhiên mất tích? Tại sao lại lên thuyền đi Nhật Bản? Tại sao lại ở cùng với người nhà bên thành Tây?

Những chuyện cô vốn đã tự mình đoán trước thì Đinh Linh lại không hề hỏi đến, ngược lại còn đối xử với cô vô cùng cẩn trọng.

Càng khiến cô cảm thấy kì lạ hơn nữa chính là sau khi cô về đến nhà, cha mẹ chồng của cô đối với chuyện cô đột nhiên mất tích cũng không hỏi han một câu nào, họ nghe nói lần này cô ở Nhật Bản đã gặp động đất, cho nên dặn cô ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày cho thật tốt, sau đó bảo Đinh Linh đưa cô về phòng.

Quả nhiên đúng như lời Quan Minh nói, thành Đông bên này không có một ai chỉ trích cô, cũng không có ai làm khó cô, cái này dường như có chút không giống như bình thường, cô tự ý rời khỏi nhà, chuyện lớn như vậy mà không có một ai nhắc đến.

Nhưng mà nếu như đã không có ai hỏi thì cô đương nhiên cũng không chủ động trèo lên họng súng.

Cho đến khi về đến phòng, lúc Đinh Linh giúp cô xả nước vào bồn tắm, Thi Niệm mới nhìn thấy vết thương trên tay cô ấy.

Cô có chút kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại bị thương vậy?”

Đinh Linh vẫn cúi đầu xuống không nói gì, Thi Niệm lại hỏi: “Mẹ chồng tôi đánh cô phải không?”

“Không trách mợ cả, là do tôi lơ là không theo sát cô, sau khi biết cô bị người thành Tây mang đi, bà ấy trong lúc nóng giận nên mới trách tội tôi.”

Thi Niệm càng nghe càng không hiểu, rõ ràng là do cô tự lén đi ra ngoài, nhưng nghe Đinh Linh nói như vậy ngược lại lại giống như mình bị người thành Tây bắt đi vậy.

Cô từ từ dò hỏi: “Đêm đó… sau khi không tìm thấy tôi thì đã xảy ra chuyện gì?”

Mà sau đó Đinh Linh nói cho Thi Niệm biết, ngày đó cô vừa rời đi được nửa tiếng thì bên thành Tây gọi điện tới, nói là đã ‘mời’ cô lên tàu Hoàng Châu Hải Dương chuẩn bị rời bến rồi, sau đó thì thành Đông bên này loạn cào cào cả lên.

Ngày hôm sau người của Quan Minh đã gửi đến một bảng kế hoạch, liệt kê các điều khoản, điều mục của hợp đồng, khỏi cần nói thì người phía Đông cũng biết lá bài trong tay anh là cái gì.

Sau khi tàu rời đi vài ngày, người thành Đông không ngừng thương lượng với Quan Minh, Quan Minh cũng không hề nhường bộ, mặc dù nói là mời cô Quan đến làm khách, nhưng người thành Đông đều hiểu điều kiện mà anh đưa ra hoàn toàn không thể thương lượng được, và cũng không đơn giản chỉ là đến làm khách.

Điều quan trọng lúc này là người thành Đông không thể không suy nghĩ đến việc nếu hành tung của Thi Niệm mà bị bại lộ ra thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho họ, cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Chính là lúc cô xuống tàu, người thành Đông bên này mới đưa ra quyết định cuối cùng.

Sau khi Thi Niệm nghe Đinh Linh kể xong, cả người đều cảm thấy như đang bay bổng lên, đối với tất cả sự việc xảy ra mấy ngày nay cô đều cảm thấy như không phải là thật.

Sau khi Đinh Linh đi ra, cô cởi áo quần rồi đi vào bồn tắm, khoảnh khắc ngay khi cơ thể chìm xuống làn nước, thì bao nhiêu kí ức cứ thế tràn về trong tâm trí của cô.

Đêm đó khi cô vừa mới lên tàu, Quan Minh đang nghe điện thoại ở quầy ăn bên ngoài, anh đặc biệt tránh né tất cả mọi người, có lẽ đầu dây điện thoại bên kia là người thành Đông, cho nên anh cứ nhìn cô qua cửa kính.

Lúc cô rời đi luôn lo lắng cô ra đi mà không từ biệt như vậy sẽ làm cho thành Đông rối loạn, nhưng cô ngàn vạn lần không ngờ tới ngay khi cô vừa lên xe thì Quan Minh đã nói cho thành Đông biết hướng đi của cô, cho nên người thành Đông mới không kiểm tra camera giám sát để tìm kiếm cô.

Chẳng trách cô thì lo lắng không yên còn anh thì lại vô cùng bình thản còn bảo cô nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, còn nói thành Đông bên đó đã biết cô ở trên tàu rồi, anh không hề lừa cô, ngay từ đầu đã không hề lừa cô, chỉ là cô bị sự quan tâm, chăm sóc chu đáo của anh làm cho mờ hai mắt rồi, căn bản không hề nghĩ tới bản thân đã trở thành con tin trong tay anh.

Ngay khi sự thật được phơi bày ra một cách bất ngờ trước mắt Thi Niệm như vậy, thì tòa tháp ấm áp mà anh đã xây dựng trong mấy ngày qua trong lòng cô đã sụp đổ trong chớp mắt.

Anh đưa cô đi, ngay từ đầu mục đích của anh không phải là món đồ trong tay của cô mà là muốn lợi dụng cô để ép thành Đông phải thỏa hiệp.

Nếu như đã lợi dụng xong rồi đương nhiên sẽ đưa cô về trở lại.

Cho nên cô hết lần này đến lần khác đề nghị hợp tác, anh đều không để ý tới, cho đến giờ phút này Thi Niệm không thể không thừa nhận, đứng trước Quan Minh, anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ được một người phụ nữ, suy nghĩ của cô, tâm tư của cô, anh đều có thể dễ dàng nhìn thấu.

Nhưng lòng của anh lại thâm sâu như biển, cô cứ tưởng đã nhìn rõ được con người thật của anh, nhưng có lẽ tất cả những gì cô nhìn thấy được chỉ là phần nổi của tảng băng mà thôi, một người đàn ông ba mươi tuổi đã có thể chiếm được chỗ đứng trong lĩnh vực kinh doanh đầy sóng gió này, thì làm sao một người chưa từng va chạm với xã hội như cô có thể nhìn thấu được?

Thi Niệm nhắm mắt lại thả mình chìm sâu vào bồn nước, nước mắt tan vào nước rồi biến mất không thấy gì nữa.

“Đàn ông như bọn họ, đều là những người làm chuyện to lớn, có thể sùng bái, cũng có thể ngưỡng mộ, nhưng không thể hy vọng trong trái tim bọn họ chỉ có hình bóng một người phụ nữ được, chuyện này thật sự không thực tế.”

Những lời nói của Sa Sa cứ lần lượt vang vọng trong tâm trí của cô, cho đến khi cô cảm thấy hô hấp ngày càng mong manh, cô mới vươn mạnh người ra ngoài thở hổn hển, nước từ trên mái tóc còn ướt chảy xuống mặt cô, cô thất thần ngồi trong bồn lắm rồi lại giơ tay lên nhìn chằm chằm những hạt đồi mồi, một giây sau đó cô ném mạnh chúng ra thật xa.

Sau khi tắm xong, cô khoác áo ngủ đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy hộp gấm mà Ngô Pháp đưa cho cô vẫn đang được đặt trên bệ cửa sổ, cô bước mấy bước đi tới, mở khóa hộp ra, đúng như dự đoán, bức tranh mà lúc đầu tạm thời tìm cớ vẽ không được chau chuốt đó đang được nằm yên ổn trong hộp gấm, cô lấy bức tranh ra, phía dưới bức tranh là chiếc mặt nạ vàng khảm nạm rực rỡ.

Cô nhẹ nhàng lấy chiếc mặt nạ ra khỏi hộp gấm, sau khi soi kỹ dưới ánh đèn, cô thấy chiếc mặt nạ được chế tác rất đặc biệt, tuy cô không nhìn ra được của nhà nào làm ra, nhưng cô có thể nhận ra đây là một món đồ thủ công mỹ nghệ đắt đỏ.

Cô không biết tại sao Quan Minh lại đưa chiếc mặt nạ này cho cô, trong lòng cô vẫn đang tức giận, không muốn giữ lại bất cứ đồ gì của anh, nhưng nếu như bảo cô thật sự vứt đi thì cô lại không nỡ, loại mâu thuẫn này khiến cho lòng Thi Niệm như đang cố đè ép một đám mây đen vậy, vừa buồn bực vừa khó chịu.

Cuối cùng cô vẫn để chiếc mặt nạ vào lại hộp gấm, rồi lại nhét cái hộp vào góc trong cùng của tủ quần áo.

Những ngày tháng sau khi trở về trôi qua yên bình đến bất thường, kể từ khi xảy ra sự việc lần đó, thì người thành Đông càng giám sát chặt chẽ hành tung của Thi Niệm.

Ở trong nhà, Đinh Linh gần như không rời cô nửa bước, bước ra khỏi cửa thì cũng có một vệ sĩ cao một mét chín như hình với bóng đi cùng cô.

Có một lần Thi Niệm hỏi người đó tên gì, người đó nói với cô tên là Thành Bân, cô luôn nhớ tới lần đó trong buổi tiệc anh ta đã thả cô đi, nhiều lần xém chút nữa cô đã hỏi anh ta có phải là người của Quan Minh không, nhưng lời vừa tới cửa miệng vẫn là không nói ra tiếp được, kì thực có phải hay không thì có liên quan gì đến cô chứ?

Thỉnh thoảng Đinh Linh cũng có hỏi cô lúc ở trên thuyền với người thành Tây thì người bên đó có làm khó cô không?

Thi Niệm đoán rằng chắc là do mợ cả kêu Đinh Linh đi dò hỏi, cô cũng hời hợt nói không có, đối với cô cũng khá lịch sự, không có sự ngược đãi nào.

Mà sau đó có một lần Đinh Linh nhắc đến thân phận của Quan Minh, Thi Niệm mới biết được Quan Thương Hải là con riêng của con trai thứ ba thành Tây bên đó, thân phận mẹ ruột thấp kém nên không thể đặt chân vào nhà họ Quan, cho nên hai mẹ con họ luôn sống ở bên ngoài, sau khi Quan Thương Hải đi học tiểu học rồi thì ông nội mới đồng ý đem về nhà họ Quan.

Đương nhiên cũng nhận không ít ức hiếp từ mợ ba và con trai con gái của bà ta, cho đến khi lớn hơn một chút, được Quan Minh bảo bọc thì mới tốt dần lên.

Mặc dù lúc đó bọn họ đều trạc tuổi nhau, nhưng trong những người đó, vai vế của Quan Minh lại lớn hơn, ngay cả những người lớn hơn anh bảy tám tuổi cũng đều phải gọi anh là chú, thứ nhất là trong các gia tộc lớn đều coi trọng vai vế các thế hệ, thứ hai là Đinh Linh nói đến vị này cũng không phải là người dễ chọc tới, tính khí vốn cứng rắn, lại thêm thân phận như vậy, trước có người cha nắm quyền ở thành Tây, sau lại có ông nội chống lưng, nhà mẹ ruột cũng là gia tộc quyền quý không gì có thể làm rung chuyển, cho nên không có ai dám đụng vào anh.

Đinh Linh nói cho Thi Niệm biết người ngoài nhìn những hậu duệ của các gia đình danh gia vọng tộc là phú nhị đại, phú tam đại, với sự giàu có vô tận và địa vị xã hội cao không thể nào với tới, kì thực hoàn toàn không phải như vậy, chỉ cần so sánh là biết ngay, những đứa trẻ được sinh ra như Quan Thương Hải trong những gia tộc này nhiều vô kể, có vài người được nuôi bên ngoài, may mắn thì được đón về nhà, nhưng vốn dĩ những đứa trẻ được sinh ra như vậy đều không được sự coi trọng của các gia tộc, càng đừng nói đến được giúp đỡ làm ăn, cũng không thể như mấy người bình thường được lãnh lương tháng, có thể xem như được sống xa hoa hơn so với một số người bình thường nhưng tuyệt đối không được vẻ vang như vậy.

Nói đến đây Thi Niệm không khỏi nghĩ đến người em gái cùng cha khác mẹ của Quan Viễn Tranh, mọi người gọi cô ấy là Ninh Huê Tuệ, cô ấy lấy theo họ mẹ ruột, cũng là nhiều năm được nuôi ở bên ngoài, nghe nói chuyện này được cha chồng che giấu rất kỹ, cho đến hai năm trước mẹ chồng mới biết chuyện cha chồng ở bên ngoài đã có đứa con gái lớn như vậy rồi, nhưng đứa con gái đó của cha chồng mãi vẫn chưa được đón về nhà.

Thi Niệm chỉ gặp cô ấy một lần, đó là trong tang lễ của Quan Viễn Tranh, nói đến thì cô em gái đó còn khóc lóc thảm thiết hơn cả cô nữa, ôm lấy bia mộ của Quan Viễn Tranh ngất lên ngất xuống, sau đó mẹ chồng mới sai người tới mang đi, về sau cô cũng không gặp lại Ninh Huê Tuệ nữa, mẹ chồng dường như rất chán ghét cô ấy, không cho phép ai nhắc đến tên cô ấy trước mặt bà.

Quan Thương Hải xem như cũng rất may mắn, ít nhất từ lúc nhỏ đã được mang về nhà họ Quan nuôi dạy như cậu chủ, lúc đầu không nhận được sự chào đón của mọi người, sau này khi theo Quan Minh làm việc, thì bây giờ ở thành Tây cũng có tiếng nói rồi.

Sau khi trở về thỉnh thoảng Đinh Linh cũng kể cho Thi Niệm nghe mấy chuyện của thành Tây, cứ như vậy Thi Niệm cũng hiểu thêm về hoàn cảnh sống và những người xung quanh Quan Minh.

Cô vốn nghĩ bản thân có thể không còn cơ hội gặp lại anh, nhưng không ngờ tới hai tháng sau bọn họ lại gặp lại nhau vào ngày giỗ tổ.

Thi Niệm từ lâu đã nghe Đinh Linh nhắc đến, những năm trước thành Đông và thành Tây sẽ hẹn một ngày để cùng nhau đến viếng mộ tổ tiên, bởi vì vị trí của mộ tổ tiên khá gần nhà cũ của thành Tây nên thường buổi sáng sau khi viếng mộ tổ tiên xong thì hai bên đều sẽ tụ tập ăn uống tại nhà cũ thành Tây.

Đám con trai, cháu trai sẽ đi viếng mộ tổ tiên, còn đám con gái cháu gái, con nít sẽ tụ tập ở nhà cũ thành Tây, đông người nhất là lúc hai nhà gộp lại có khi hơn cả trăm người, mỗi năm khi đến dịp viếng mộ tổ tiên là lúc náo nhiệt nhiệt nhất của hai nhà, giống như lúc đón năm mới vậy.

Năm nay là lần đầu tiên Thi Niệm tham gia viếng mộ tổ tiên sau khi được gả vào nhà họ Quan, Quan Viễn Tranh không còn nữa, cô coi như là đại diện cho Quan Viễn Tranh với tư cách là cháu dâu trưởng, từ sáng sớm đã phải đi theo các chú, anh họ, em họ đến mộ tổ tiên.

Mới hai ngày trước vừa có tuyết rơi, tuyết trên con đường chính của mộ tổ tiên đã được quét sạch sẽ nhưng hai bên vẫn còn đầy tuyết, khi mọi người bước xuống xe, trên bầu trời lại thổi tới những bông tuyết, những người đàn ông không cầm ô đi phía trước.

Thi Niệm mặc chiếc áo khoác hơi dài màu trắng, Đinh Linh cầm ô cho cô, bọn họ ở đây có khoảng hơn hai mươi người, xa xa lại nhìn thấy phía trước có một đám đông đang đứng, so với bọn họ ở đây còn nhiều người hơn.

Bàn tay đang đút trong túi áo của Thi Niệm nắm chặt lại, ánh mắt không ngừng lướt nhìn qua đám người kia, thế nhưng không biết tại sao mọi người đều mặc áo khoác đen giống nhau, chợt nhìn qua thì rất khó phân biệt được ai là ai.

Xét cho cùng gen của đại gia tộc đều vô cùng xuất sắc, người thành Tây đứng về phía đó, mỗi người đều toát ra phong thái bất phàm.

Cha chồng và các chú của Thi Niệm bước tới trước, những người lớn ở thành Tây cũng bước ra chào đón, ngay vào lúc này, Thi Niệm cũng đã nhìn thấy anh rồi, anh đi theo sau một người đàn ông tóc bạc trắng, anh khoác chiếc áo màu đen, thân thể cao lớn, rắn rỏi, khí chất điềm đạm, trên mặt không biểu lộ bất kỳ biểu hiện gì.

Trước khi tới cô cũng đoán hôm nay sẽ gặp được anh, cô đã nghĩ rất nhiều về cảm giác của mình khi gặp lại anh, nhưng ngay khoảnh khắc đó, khi bóng dáng của anh bất ngờ lọt vào tầm mắt của cô, mặc dù trên mặt cô không có phản ứng gì, nhưng ánh sáng trong ánh mắt vẫn y như cũ không hề phát hiện ra đã run lên một cái.

Nghe Đinh Linh nói người đàn ông tóc bạc trắng đó chính là cha của Quan Minh, chẳng trách mọi người đều nói cha mẹ của anh có con muộn, đứng cạnh nhau như vậy, nhìn qua cha của anh cũng thật sự khá là lớn tuổi.

Hai bên nhà sau khi gặp nhau thì cùng xoay người đi về phía mộ tổ, cô đi theo phía sau cùng, Quan Minh có lẽ không để ý đến cô, Thi Niệm chỉ liếc nhìn anh một cái rồi thu lại ánh mắt của mình, cô không dám nhìn lâu, ở những nơi như vậy, cho dù có nhiều tâm trạng hơn nữa cô cũng không thể biểu lộ ra ngoài.

Cô đứng cùng với người thành Đông, đầu tiên dựa theo quy định mà những người lớn lần lượt dâng hoa tươi cho tổ tiên trước, sau đó là những người vai vế nhỏ hơn đến cúng bái.

Lúc này mới nhìn ra được sự chênh lệch trong vai vế, những người hai mươi ba mươi tuổi như bọn họ đều đứng đợi ở phía sau, chỉ có Quan Minh là đứng ở phía trước cùng với mấy chú bác, ở chỗ đông đảo những người tuổi tác lớn bỗng dưng xuất hiện một bóng dáng đẹp trai thì tự nhiên đều khiến mọi người không tự giác được đều hướng ánh mắt nhìn về phía anh, đặc biệt là những người ở thành Đông không quen biết anh.

Nghe đồn trong lĩnh vực kinh doanh tên của cậu Quan này được sử dụng như một giấy thông hành, hễ mà có quan hệ với anh, thì khi làm việc đều chỉ cần bỏ ra một ít thôi cũng có hiệu quả gấp mấy lần, do đó mọi người cũng muốn nhìn thêm con người huyền thoại khó gặp được này thêm mấy lần nhưng cũng vì đang ở trường hợp này nên mọi người mới kiềm chế không bàn luận với nhau.

Những người lớn sau khi làm xong các nghi thức thì đứng lùi qua một bên, sau đó lại tới những người vai vế nhỏ hơn theo thứ tự lần lượt đến dâng hoa tươi, Quan Viễn Tranh ở thành Đông là cháu đích tôn, vì anh ta không còn nữa nên Thi Niệm sẽ là người đầu tiên đại diện cho những người cùng vai vế lên hành lễ.

Lúc này tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người cô, Đinh Linh đi theo phía sau cầm ô cho cô.

Cô bước ra khỏi đám đông, chiếc áo khoác trắng cô mặc toát ra vẻ thuần khiết thanh u, mái tóc dài được vén gọn ra sau, cô bước đi về phía bài vị của tổ tiên, khí chất tao nhã như tan vào trong tuyết, thật khó khiến cho người khác rời mắt.

Người của thành Đông và thành Tây đứng đầy ở hai bên, lúc này những người thành Tây cùng vai vế cũng đáng cúi đầu quan sát Thi Niệm.

Cái cổ mảnh mai của Thi Niệm quấn trong cổ áo khoác của cô, khi đi ngang qua những người thành Tây, cô vừa quay mắt đã nhìn thấy Quan Thương Hải, anh ta vẫn chưa cúng bái, dựa vào thứ tự, anh ta vẫn ở sau Thi Niệm, thấy cô nhìn sang, Quan Thương Hải lén gật đầu chào cô, Thi Niệm mím môi thu lại ánh mắt, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô đã nhìn thấy Quan Minh, anh đứng ở trước cầu thang, ở giữa những người lớn tuổi của thành Tây.

Anh đứng ngược hướng ánh sáng, dung mạo sâu sắc, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt của hai người vô tình chạm vào nhau, các ngón tay của Thi Niệm hơi siết chặt lại, cô vội vàng cúi xuống nhìn con đường phía dưới chân mình.

Càng đi đến gần nơi đó, trong lòng cô càng cảm thấy không yên, cô không ngước mắt lên nữa, nhưng góc áo của Quan Minh đã rơi vào góc nhìn của cô, anh chỉ còn cách cô một bước, nhưng cô cũng chỉ có thể bước tiếp về phía trước, và anh cũng chỉ có thể đứng yên tại chỗ.

Tuyết dưới cầu thang liên tục bị giẫm đạp đã đóng thành một lớp băng mỏng, có lẽ là do quá căng thẳng nên Thi Niệm bị trượt chân khi bước lên bậc thang, Đinh Linh đã nhanh chóng đỡ lấy cô, nhưng cô vẫn nhìn thấy bàn tay của Quan Minh hướng về phía mình, cuối cùng lại thu về lại trong túi áo khoác.

Cô ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt đen láy của anh, trái tim đập bồi hồi ngay giữa lồng ngực, không tìm được lối ra.